Cả một ngày bôn ba ngược xuôi, bụng chưa có lấy một hạt cơm, một giọt nước. Lý Văn Khê bước về nhà với thân thể rã rời, chân tay lảo đảo. Nàng bốc nốt nắm kê cuối cùng trong hũ, nấu một nồi cháo loãng trong suốt như gương. Hai người húp vội cho ấm bụng.Thân thể đã mỏi rã rời, vậy mà nằm xuống lại chẳng dám chợp mắt. Ngày mai phải đến Nghĩa trang, không biết có thu hoạch được gì chăng? Huyện úy huyện Sơn có vội kết án không? Mà bản thân, lại có thể tìm chứng cứ minh oan cho cữu phụ từ đâu? Tính nàng vốn không phải cứng cỏi kiên gan. Trước kia ở hiện đại, nếm trải cũng chỉ là gian khổ đèn sách. Đời trước càng không nói, suýt nữa bị nhà họ Kỷ nuôi đến mụ mẫm, thành thứ đồ vật được cất trong lồng son.

Nhưng nay, sau lưng chẳng còn ai để nương tựa, chẳng còn đường nào để lùi. Dẫu mệt mỏi hay khó nhọc, bầu trời này – nàng cũng phải gắng sức chống đỡ.

Nếu tệ nhất, sau này đành dắt theo Xương nhi mà sống. Tiểu hài tử ấy mới tám tuổi, cần người chăm sóc.

Không được nghĩ nữa! Nàng lắc mạnh đầu, muốn hất đổ mọi tạp niệm ra khỏi óc. Cữu phụ nhất định sẽ bình an vô sự – nhất định là vậy! Nghĩa trang ở nơi hẻo lánh, dù nàng dậy từ tờ mờ sáng, cũng phải đến tận gần trưa mới đến nơi. Mười dặm đường, dép cỏ ma sát đến rướm máu mấy ngón chân.

Liễu Văn Khê cười khổ. Kiếp trước sống giữa thái bình quá lâu, nay trọng sinh lại, đôi chân này xem chừng cũng đã thành thứ quý giá. Nhớ thuở vong quốc, nàng từng chạy suốt đêm để giữ mạng, dẫu mệt đến cùng cực cũng không dám hé răng kêu lấy một lời.

Nghe nói nơi này từng là biệt viện của một phú thương. Đến lúc loạn lạc, cả nhà hơn ba mươi miệng – chủ lẫn tớ – đều bị giặc cướp giết sạch, chẳng sót một ai.

Khi người ta tìm ra, xác đã thối rữa chẳng thể nhìn. Biệt viện từ đó bị bỏ hoang, sau bị quan phủ huyện Sơn sung công, cải thành nghĩa trang. Giao cho một lão nhân què quặt sống đơn độc trông coi, chuyên thu nhận những xác chết vô danh.

Chốn này âm khí nặng nề, dù nằm cạnh quan đạo cũng ít người dám qua lại. Chính hợp ý Liễu Văn Khê, vì nàng cần lẻn vào mà không để ai phát hiện. Có ba đồng tiền rách nát trong tay, nàng biết mình không đủ để bước vào từ chính môn. Chọn một đoạn tường thấp sụp lở, nàng lặng lẽ trèo vào. Dễ dàng tìm thấy phòng lưu xác phía sau viện, vội dùng vải bố chuẩn bị sẵn che kín mũi miệng, rồi đi tìm thi thể của lão thái nhà họ Trần.

Đã lâu không đến gần thi thể, thiếu mùi formalin quen thuộc, lúc đầu nàng có phần khó chịu. Nhưng khi phát hiện điều bất thường, chút khó chịu ấy lập tức bị quăng ra sau đầu.

Người trúng độc hồng phấn (arsenic) thường có đặc điểm rất dễ nhận ra: da tím tái, môi đen, bảy khiếu đổ máu, miệng mắt há to. Liều càng cao, toàn thân càng tím bầm rõ rệt.

Thoạt nhìn, lão thái thật giống chết vì trúng độc. Hai mắt mở to, da mặt tím đen, kết mạc mắt xuất huyết điểm, môi thâm đen, mép còn dính máu.

Nhưng chỉ cần hiểu y lý chút ít, sẽ thấy ngay chỗ không hợp lý.

Sắc da toàn thân lão thái không đều – mặt và ngực tím đen, nhưng da sau lưng lại ngả hồng nhạt, gần giống sắc da thật. Đây là dấu hiệu tử ban, chứ không phải dấu hiệu trúng độc.

Điều này chứng minh bà chết trong tư thế nằm sấp, mặt úp xuống, sau khi chết ít nhất năm sáu canh giờ không bị ai động vào. Đến khi tử ban hình thành mà chưa ổn định, mới bị người lật xác, khiến lượng máu còn lại dồn về lưng tạo thêm vết ban nhạt.Một phán quan thiếu kinh nghiệm sẽ dễ bị sai lệch, nghe nói có khả năng trúng độc, lại thấy mặt tím bầm thì lập tức kết luận như vậy.

Xác đã có thân nhân nhận diện, muốn mổ khám là điều không thể. Dựa vào bề mặt mà phán đoán, không sai mới là chuyện lạ.

Mặt úp, mắt trợn, kết mạc xuất huyết – nếu chỉ nhìn ba điều này để suy đoán, thì nàng thiên về khả năng ngạt thở do ngoại lực, tức là có người mạnh tay áp đầu bà, bịt kín khiến bà chết nghẹt.

Nhưng môi bà sao lại thâm đen như trúng độc vậy? Nàng nhẹ nhàng hé môi thi thể ra, quả thấy lưỡi cũng đen sì.

Kỳ quặc thật... rất không đúng.

“Nhìn ra vấn đề gì rồi sao?” — một giọng nói nhẹ vang lên phía sau.

“Không phải trúng độc... nhưng lại giống. Giá như có thể mổ khám xem dạ dày thì sẽ rõ.” Liễu Văn Khê đáp theo bản năng, tay vẫn đang lật tìm dấu vết sau đầu thi thể.

Bỗng, toàn thân nàng cứng đờ.

Tay thu về, nàng chậm rãi xoay người, khuôn mặt không che nổi vẻ kinh hoảng nhìn về phía bóng người đứng lặng nơi cửa – ánh sáng ngược khiến người ấy như phủ trong bóng.

Xong rồi – bị bắt gặp tại trận!

Người nọ thân cao bảy thước, vận quan bào màu xanh. Giọng nói lại có chút quen tai – nàng lập tức đoán ra thân phận người trước mặt. Huyện úy huyện Sơn – Lâm đại nhân.

Tiêu rồi! Đừng nói cứu cữu phụ, chính mình cũng khó giữ thân. Tự tiện xâm nhập nghĩa trang, nhỏ thì là bất kính quan phủ, mạo phạm người chết, lớn thì là hủy chứng cứ, bị xem là đồng phạm.

Dù tội danh nào cũng không nhẹ!

Làm sao đây? Lẽ nào bảo là nàng lạc đường đi nhầm vào? Ai tin cho được?

“Không phải trúng độc, nhưng lại giống trúng độc? Ý ngươi là sao?” – Lâm huyện úy dường như chẳng vội tra xét kẻ khả nghi, lại thản nhiên hỏi chuyện.

Nàng chưa kịp đáp, đã nghe tiếng bước chân gấp rút bên ngoài:
“Lâm đại nhân, Thuận Tử ở đây ạ!”

Lâm huyện úy nheo mắt rồi chau mày.

Nghĩa trang trước nay chỉ có lão nhân què giữ, nghe nói mới nhận nuôi một tiểu tử tên Thuận Tử, gan lớn sức khỏe. Nhưng người trước mặt hắn chưa từng gặp qua.

Hắn nhận sai người.

“Ngươi là ai?” — Nếu không phải người trong nghĩa trang, lại tự tiện đụng vào thi thể, có mưu đồ gì?

“Xin đại nhân minh xét!” — Biết lúc này chỉ có thành thật mới mong sống sót, Liễu Văn Khê lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu rành rọt:

“Cữu phụ của dân nữ là Tiết Lý tiên sinh, dân nữ biết rõ nhân phẩm người ấy, tuyệt chẳng thể là hung thủ. Hôm nay mạo hiểm tới đây, là mong rửa oan cho cữu phụ.”

Chưa để đại nhân hỏi tiếp, nàng liền giải thích:

“Dân nữ xuất thân y môn thế gia, có hiểu biết đôi phần về pháp y. Không phải có ý tiêu hủy chứng cứ, mà là thật sự thấy cái chết của lão thái Trần gia có điều khả nghi, nên mới mạo muội kiểm tra.”

“Xin đại nhân cho dân nữ một lời, nếu có nửa câu dối trá, hay quả thực cữu phụ có tội, dân nữ nguyện chịu liên đới chịu tội theo!”Nàng nói rành rọt từng lời, thành khẩn thiết tha, đến độ suýt khiến chính bản thân cũng động lòng.

Lâm huyện úy chỉ lặng lẽ nhìn nàng, chẳng nói tin, cũng chẳng nói không.Thời gian trôi từng khắc, trong lòng Lý Văn Khê càng thêm nặng trĩu tuyệt vọng.

Người như nàng, thấp kém bé nhỏ – làm sao có thể khiến người ta tin tưởng đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play