“Phàm là hạng tiện phụ, chết cũng đáng đời!” – Đào Dũng tuy thân đang quỳ nơi công đường, trong lòng lo lắng cho thê nhi mai sau sẽ ra sao, song vẫn không chút hối lỗi, oán hận đối với mẫu thân ruột thịt vẫn chiếm ngự tâm trí hắn.
“Ngươi từng đến phủ Hoài An chưa? Từng đặt chân tới phố Hà Hạ, góc tây bắc chăng?” –  Lâm Vịnh Tư cất lời tra hỏi, muốn làm rõ cái chết của Tưởng thị có can hệ gì đến hắn hay không.
“Ô, suýt nữa thì quên, tiện nhân đó... cũng là do tiểu nhân ra tay giết chết.” – Đào Dũng hờ hững đáp, thốt lời như thể chẳng can hệ gì đến mình.
“Tưởng thị khi nào từng có hành vi vứt bỏ phu quân hài tử?” – Trần Sơn muốn chiếm lấy sản nghiệp, đến cả em dâu cùng cháu trai cũng chối bỏ, còn Tưởng thị ôm hai hài nhi, sống cuộc đời lầm than gió thét mưa gào, thế mà lại gọi là ‘vứt bỏ’ được sao?
Đào Dũng thuở ấy có việc vào thành tìm chút việc vặt, đến đêm không kịp trở về, cửa thành đã đóng, sợ bị tuần tra bắt được, đành nấp nơi góc sau nhà dân bên bờ sông.
Nào ngờ lại gặp đúng lúc Tưởng thị kéo hài tử đang khóc lóc tới cửa nhà họ Trần, vừa đi vừa lẩm bẩm than không còn đường sống, con cũng mặc kệ... Đào Dũng nghe vậy, trong lòng tức giận, liền lặng lẽ theo sau.
Hắn thấy rõ Tưởng thị đem hài tử bỏ lại trước cửa nhà họ Trần, tiếng khóc vang lên khiến một nam nhân trong nhà đi ra, hai người nhỏ giọng cãi vã một lúc, rồi Tưởng thị quay đầu muốn rời đi. Người kia bất đắc dĩ, đành kéo hài tử vào nhà, đóng cửa lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play