Quản lý Dư Quỳnh là một chị đại tính cách mạnh mẽ, năm nay 28 tuổi, dưới tay có ba nghệ sĩ.

“Đây là hai kịch bản web drama đang có thể nhận được, đều là dự án khá ổn. Một vai nam chính, một vai Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Kiều Thư đã bị quản lý gọi đến công ty.

nam phụ.” Dư Quỳnh đẩy hai tập kịch bản đến trước mặt Kiều Thư. “Vai nam chính là kiểu kịch bản trưởng thành rất thường thấy, cá nhân chị thì khuyên em chọn vai nam phụ. Dĩ nhiên, quyết định cuối cùng là của em.”

Tân binh nào cũng mơ một lần được làm vai chính, Dư Quỳnh dù không đánh giá cao vai nam chính này, nhưng vẫn luôn tôn trọng sự lựa chọn của nghệ sĩ dưới trướng.

Kiều Thư gật đầu: “Cảm ơn Quỳnh tỷ, em sẽ mang về đọc kỹ trước.”

Dư Quỳnh gật đầu: “Được, nhưng phải nhanh lên, bên phía đoàn phim đang chờ câu trả lời.”

Kiều Thư: “Vâng ạ.”

Sau khi nói xong chuyện kịch bản, Dư Quỳnh lại dặn thêm vài công việc:

“Lần trước em làm khách mời trong 《Đại Tướng Quân》 sắp phát sóng rồi. Nhóm diễn viên chính tuần sau sẽ đến Lan Thành tham gia chương trình 《Chúng Ta Đến Đây》 để tuyên truyền cho phim mới, chị đã tranh thủ được cho em một suất đi cùng.”

Kiều Thư hơi bất ngờ.

Cậu biết bộ phim đó — 《Đại Tướng Quân》 là một dự án lớn của nền tảng Tinh Kịch, nguyên chủ chỉ đóng vai em trai ốm yếu của nam chính, mới lên hình hai tập đã “ăn cơm hộp” (chết trong phim).

Dù đất diễn ít, hiện tại danh tiếng của cậu cũng chưa nổi bật, nhưng Dư Quỳnh vẫn có thể giúp cậu giành được một suất đi tuyên truyền cùng dàn cast chính của đoàn phim, chắc chắn là đã bỏ ra không ít công sức.

Kiều Thư nghiêm túc nói: “Cảm ơn Quỳnh tỷ, em sẽ cố gắng thể hiện tốt.”

Dư Quỳnh dặn dò: “Thể hiện tốt là một chuyện, nhưng tuyệt đối đừng lấn lướt các tiền bối. Trước mặt tiền bối phải biết khiêm tốn, lễ phép, hiểu chưa?”

Đây là chị đang nhắc nhở cậu.

Kiều Thư nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi.”

Dư Quỳnh gật đầu hài lòng: “Hôm nay không có lịch gì nữa, em về chuẩn bị đi.”

Kiều Thư: “Quỳnh tỷ tạm biệt.”

Tại chung cư.

Kiều Thư ngồi xếp bằng giữa tấm thảm lông trong phòng khách, bắt đầu đọc kịch bản, đầu tiên là phần vai nam chính.

Kịch bản thuộc thể loại hiện đại huyền huyễn, cốt truyện mang màu sắc tiêu chuẩn của thể loại trưởng thành, kết cấu cũng theo kiểu “trước ngược sau sướng”. Nhưng đọc đến đâu, Kiều Thư cũng thấy mỗi lần đến đoạn “cao trào” lại... chẳng đủ “sướng”.

Nhân vật nam chính cũng không đủ đặc sắc để thu hút khán giả, chưa kể mấy tình tiết mập mờ với dàn nữ phụ thì quá nhiều.

Kiều Thư âm thầm lắc đầu.

Cậu gập lại kịch bản vai nam chính, lấy sang phần vai nam phụ đọc tiếp.

Đúng lúc đó, điện thoại reo.

Kiều Thư cầm lên xem — là thư ký Ngô gọi!

Mới có một ngày thôi mà, năm triệu đã đến rồi sao?!

Cứ tưởng còn phải chờ vài ngày nữa mới được làm “ngàn vạn tiểu phú ông”, ánh mắt Kiều Thư lập tức sáng rực.

Cậu vội chỉnh lại giọng, cố kìm nén sự phấn khích, bắt máy.

Kiều Thư: “Chào thư ký Ngô.”

Thư ký Ngô: “Chào Kiều tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền.”

“Chuyện là thế này, Cố tổng muốn gặp ngài một lần. Không biết ngài có thời gian không?”

“A?”

Kiều Thư sững người — không phải là chuyện năm triệu à?

Là Cố Trầm Ngôn muốn gặp cậu?! Cậu hơi khó hiểu, trong truyện hình như không có chi tiết này thì phải…

Cậu nhớ rõ, trong truyện, nguyên chủ từ chối hôn sự rất dứt khoát, Cố Trầm Ngôn cũng chẳng nói gì, trực tiếp sai luật sư mang hợp đồng đến xử lý luôn.

Kiều Thư do dự hỏi: “Xin hỏi… Cố tiên sinh muốn gặp tôi là có chuyện gì ạ?”

Thư ký Ngô: “Ngài là cháu ruột duy nhất của cụ Kiều. Trước khi mất, cụ Kiều đã căn dặn nhiều lần với Cố tổng, rằng phải chăm sóc ngài chu đáo. Cố tổng cũng là hậu bối, nên thấy cần đích thân đến viếng cụ Kiều một lần.”

Kiều Thư: “……”

Lý do quá đầy đủ, và… không có cách nào từ chối được luôn!

Chỉ là lạ quá, rõ ràng trong truyện không viết thế này. Kiều Thư vò đầu, cuối cùng chỉ có thể đổ tại hiệu ứng cánh bướm do mình xuyên thư mà ra…

Thư ký Ngô: “Kiều tiên sinh, ngài có thể sắp xếp thời gian nào? Cố tổng bảo sẽ theo thời gian của ngài để hẹn.”

Kiều Thư: “……”

Cảm giác có gì đó là lạ.

Không phải anh là kiểu tổng tài lạnh lùng bá đạo sao? Cái thái độ này... khiến tôi hơi bị hoang mang đó?

Thư ký Ngô: “Kiều tiên sinh?”

Kiều Thư hoàn hồn, nghĩ một lúc rồi cẩn thận hỏi: “Ngày kia được không ạ?”

Thư ký Ngô: “Được. Vậy hẹn gặp ở quán cà phê đối diện chung cư của ngài, có được không?”

Kiều Thư: “…Được ạ.”

Cúp máy rồi, Kiều Thư tự an ủi mình: xã hội pháp trị, mà chỗ hẹn lại là quán cà phê ngay đối diện chung cư, nơi công cộng, chắc là an toàn.

Một buổi chiều trôi qua, cậu đọc xong kịch bản vai nam phụ kia. Giống như lời Quỳnh tỷ nói, kịch bản này thật sự xuất sắc hơn.

Kiều Thư nhanh chóng đưa ra quyết định.

Cậu cũng nhớ đến một tình tiết trong truyện.

Sau khi nguyên chủ và Giang Gia Du đóng xong 《Phá Hiểu》, Giang Gia Du ngay lập tức nhận được vai nam chính trong một bộ phim thần tượng học đường, còn nguyên chủ thì vì ghen tức mà nhận liền một bộ web drama vai nam chính.

Nhưng vận xui bám lấy, phim mới quay được nửa chừng thì nhà đầu tư gặp chuyện, đoàn phim buộc phải giải tán.

Kiều Thư: Chẳng lẽ là bộ này?

Cậu lập tức báo lại quyết định với Dư Quỳnh.

Dư Quỳnh nói:

“Được rồi, chị sẽ liên hệ lại với đoàn phim. Đây là một bộ phim võ hiệp, cảnh đánh nhau nhiều, sẽ tốn thể lực đấy. Em phải chuẩn bị kỹ càng. Trước khi gia nhập đoàn, nhớ tập luyện đều đặn mỗi ngày, đừng ăn đồ ngọt nữa, có thời gian thì đến công ty nghe lớp biểu diễn mỗi tuần một lần nhé…”

Kiều Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Hôm sau, cậu hoàn tất hết các lịch trình đã định trước.

Ngày thứ ba, sáng sớm, Kiều Thư dậy sớm để chuẩn bị. Với người như Cố Trầm Ngôn, nếu cậu tùy tiện quá thì rất dễ đắc tội. Cẩn thận vẫn hơn.

Mạng sống của mình thì phải tự mình bảo vệ.

Cậu đến quán cà phê sớm hơn một tiếng.

Hít một hơi sâu, Kiều Thư tự nhủ phải bình tĩnh.

Thế nhưng Cố Trầm Ngôn đến còn sớm hơn cậu nghĩ. Cậu mới ngồi chưa đến mười phút, anh ta đã xuất hiện.

Cố Trầm Ngôn rất dễ nhận ra, dù chưa từng gặp qua ngoài đời, Kiều Thư vẫn lập tức biết ngay — là anh ta.

Rất đẹp trai.

Rất rất đẹp trai.

Lại còn cao.

Ánh mắt đầu tiên khiến tim cậu suýt lạc một nhịp.

Ngoài vẻ ngoài thu hút, khí chất trên người đối phương lại càng khiến người ta khó mà phớt lờ — áp lực vô hình của một người đứng ở vị trí cao, mạnh mẽ mà vẫn lạnh nhạt.

Kiều Thư nhìn đến suýt ngẩn người.

Nhưng khi đối phương tiến gần, cậu cảm nhận được anh ấy cố ý thu lại khí thế.

Kiều Thư: “???”

Cố Trầm Ngôn mang giày da bước vào quán cà phê, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên đang ngồi cạnh cửa sổ có vẻ hơi căng thẳng.

Rõ ràng là hôm nay đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, tóc đen mềm mại được tạo kiểu bằng keo, kiểu tóc đơn giản trông có chút trưởng thành.

Đẹp.

Cố Trầm Ngôn bước lại gần.

Kiều Thư lập tức đứng dậy, cứng đờ đưa tay ra: “Chào, chào anh.”

Giọng nói cậu run lên.

Cố Trầm Ngôn cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Kiều Thư. Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh thoáng ngẩn ra.

Bàn tay này mềm thật, còn hơi ấm và ướt một chút.

Cậu ấy đang rất căng thẳng sao?

Cố Trầm Ngôn giữ nguyên vẻ mặt: “Kiều Thư, tôi là Cố Trầm Ngôn.”

Kiều Thư: “!!!”

Giọng nói này!!!

Cậu trừng to mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc âu phục, giày da, gương mặt bình tĩnh trước mắt.

Là tiên sinh xác ướp??!!

Cố Trầm Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Xin lỗi, trước đây tôi đã lừa cậu.”

“A!”

Kiều Thư phát ra một âm thanh ngơ ngác, vài giây sau mới từ từ lấy lại tinh thần: “À, không sao đâu.”

Cậu ngơ ngác định ngồi xuống.

Nhưng tay lại bị giữ lại.

Kiều Thư cúi đầu nhìn, mới phát hiện tay mình vẫn còn bị Cố Trầm Ngôn nắm chặt.

Kiều Thư: “……”

Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn bình tĩnh thu tay lại.

Hai người cùng ngồi xuống.

Cố Trầm Ngôn mở lời trước, vẫn là xin lỗi:

“Thật xin lỗi, chuyện ở bệnh viện tôi đã giấu cậu thân phận. Tôi không bị thương, chỉ vì một số việc nên mới xuất hiện ở đó trong tình trạng như thế.”

Kiều Thư nuốt nước bọt: “Không… không sao, tôi không để bụng.”

Cố Trầm Ngôn gật đầu:

“Ừ, sau này nếu có thời gian, tôi sẽ nói rõ lý do với cậu.”

Kiều Thư: “???”

Kỳ quái quá.

Cố Trầm Ngôn nói: “Kiều Thư.”

Giọng điệu anh bỗng nghiêm túc hẳn.

Kiều Thư lập tức ngồi thẳng lưng: “Có chuyện gì?”

Cố Trầm Ngôn khẽ cười: “Không cần căng thẳng.”

Kiều Thư gãi gãi mặt: “À…”

Cố Trầm Ngôn quay người, lấy từ tay Trần Văn Uyên — người vẫn đang ẩn mình — một chiếc túi đựng tài liệu.

Kiều Thư: “???”

Ngay sau đó, trước ánh mắt nghi hoặc của cậu, Cố Trầm Ngôn lấy từ túi ra một xấp tài liệu dày, đẩy đến trước mặt Kiều Thư.

Kiều Thư: “???”

Cố Trầm Ngôn nói:

“Đây là bảng tổng kết tài sản cá nhân của tôi.”

Kiều Thư càng thêm mơ hồ.

Cố Trầm Ngôn tiếp lời:

“Kiều Thư, chúng ta kết hôn đi.”

Kiều Thư: “!!!”

Ảo giác? Hay là cậu đang nằm mơ?

Ánh mắt sâu thẳm của Cố Trầm Ngôn như khóa chặt lấy đôi mắt đang hoảng loạn của cậu:

“Hôm qua tôi đã hỏi cậu, cậu nói mình chưa thích ai.”

Kiều Thư: “……”

Cả người cậu choáng váng, tất nhiên cũng có phần hoảng loạn.

Cuộc gặp hôm nay khác hoàn toàn với những gì cậu tưởng tượng. Không phải chỉ là một buổi gặp mặt thông thường sao? Không phải chỉ là muốn chăm sóc cậu, rồi sau đó hẹn thời gian cùng về quê viếng mộ ông anh ta sao?

Thế nào mà…

Cậu cố nuốt nước bọt, cảm thấy đầu óc mình dường như đứng hình.

Thế nào mà lại... chuyển thẳng sang chuyện cưới hỏi thế này?

Một lúc lâu sau.

Cậu khó khăn hỏi:

“Vì sao lại là tôi?”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu:

“Ông nội tôi hy vọng hai ta có thể kết hôn.”

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn lại nói:

“Sau vài lần gặp ở bệnh viện, tôi thấy cậu khá ổn. Tôi nghĩ cậu đối với tôi cũng không tệ.”

Kiều Thư: “……”

Quả thực không tệ.

Vì anh có một giọng nói rất cuốn hút.

Cố Trầm Ngôn tổng kết:

“Vậy nên tôi nghĩ, nếu đã phải kết hôn, kết hôn với cậu là một lựa chọn không tồi.”

Kiều Thư: “Nhưng…”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Nhưng tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cho chuyện kết hôn, cũng chưa từng nghĩ tới…”

Cố Trầm Ngôn bình thản:

“Cậu có thể bắt đầu nghĩ từ bây giờ.”

Kiều Thư: “……”

Yên lặng.

Cực kỳ yên lặng.

Đầu óc cậu rối tung, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Thi thoảng cậu lại nhìn sang người đàn ông cực kỳ điển trai ngồi đối diện, nhìn một cái, cúi đầu, lại nhìn một cái, rồi lại cúi đầu.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Cố Trầm Ngôn hỏi:

“Xét về ngoại hình, tôi chắc vẫn tạm được chứ?”

Kiều Thư sửng sốt.

Cậu gật đầu bối rối:

“Rất đẹp.”

Cố Trầm Ngôn tiếp tục:

“Vậy có điểm nào khiến cậu không hài lòng?”

Kiều Thư: “……”

Cậu thử nghĩ theo lời anh nói, có gì khiến mình không hài lòng không?

Ngoại hình đẹp — chính là gu cậu thích.

Giọng nói hay — điểm cậu mê mẩn nhất.

Có tiền — giấc mơ của đời cậu.

Tính cách?

Ngoại trừ mấy lời miêu tả từ góc nhìn người khác trong nguyên tác, cậu hồi tưởng lại khoảng thời gian ngắn ngủi khi hai người tiếp xúc với nhau…

Kiều Thư: “!!!”

Không có gì không hài lòng cả! Ngược lại nghĩ càng nhiều càng cảm thấy hài lòng!

Ngay lúc này, Cố Trầm Ngôn lại nói:

“Nếu kết hôn với tôi, theo di chúc của ông nội, cậu sẽ nhận được 5% cổ phần của Cố thị.”

Kiều Thư: “!!!”

Cố Trầm Ngôn nói tiếp:

“Phần tài sản đứng tên tôi cũng sẽ đồng sở hữu với cậu.”

Kiều Thư lập tức bật dậy.

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu, ánh mắt không chút dao động.

Kiều Thư dõng dạc nói:

“Đi! Kết hôn ngay đi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play