Ánh nắng ấm áp từ trên cao rót xuống, chiếu qua từng kẽ lá tạo thành những mảng sáng loang lổ.
Kiều Thư quấn băng trắng trên đầu, mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng đặc trưng của bệnh viện, ngồi trên chiếc ghế dưới bóng cây trong sân trường, ánh mắt trống rỗng, mơ hồ.
Cậu dựa người vào lưng ghế, nghiêng đầu, hai tay khoanh trước đầu gối.
Thật thần kỳ.
Chỉ một lần nhắm mắt rồi mở mắt, vậy mà lại có thể thay đổi cả một thế giới.
Một thế giới hoàn toàn mới, xa lạ nhưng lại ẩn chứa cảm giác quen thuộc.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Kiều Thư ra khỏi dòng suy nghĩ.
Kiều Thư lấy điện thoại trong túi ra — là Giang Gia Du gọi đến.
Kiều Thư bắt máy:
“Ngư Ngư?”
Giọng Giang Gia Du vang lên đầy sức sống:
“Kiều Kiều, cậu đang ở đâu vậy? Tớ đang ở trong phòng bệnh của cậu.”
Kiều Thư ngẩn ra một chút:
“ Tớ đang đi dạo dưới lầu, giờ về liền.”
Giang Gia Du cười vui vẻ:
“Không cần vội đâu, Kiều Kiều đang bị thương mà, cứ đi chậm thôi. Hôm nay tớ rảnh cả ngày để ở bên cậu.”
Cúp máy, Kiều Thư quay lại đường cũ.
Cậu đang nằm viện tại một bệnh viện tư nhân ở Hải Thành — cơ sở vật chất xa hoa, thậm chí còn có một khu vườn rộng lớn tuyệt đẹp.
Lúc này khoảng chín giờ sáng, ánh mặt trời vừa đủ ấm áp, chiếu lên người rất dễ chịu. Nhiều bệnh nhân cũng xuống sân để phơi nắng, hít thở không khí trong lành.
Kiều Thư đi được một đoạn thì bất chợt dừng bước.
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt tò mò nhìn về phía một bụi cây cách đó không xa, nơi có một vật màu trắng đang khẽ lay động.
Là cái gì vậy?
Tò mò trỗi dậy, Kiều Thư bước nhẹ nhàng tới gần.
Khoảng cách dần thu hẹp, Kiều Thư dần nhìn rõ vật màu trắng kia — là một hình bầu dục, quấn đầy băng gạc trắng trên đầu.
Kiều Thư sững người.
“Cạch… cạch…”
Tiếng động rất nhỏ vang lên. Kiều Thư chớp mắt, lại bước thêm hai bước, vòng qua bụi cây để nhìn rõ hơn người kia.
Người ấy quay lưng về phía Kiều Thư, cũng mặc bộ đồ bệnh nhân giống anh, ngồi thẳng lưng trên xe lăn. Cổ và đầu quấn kín băng trắng. Lúc này, người đó đang hơi cúi đầu, dùng hai tay — cũng được băng bó — để điều khiển xe lăn.
Âm thanh “cạch… cạch…” chính là phát ra từ bánh xe phía dưới.
Ánh mắt Kiều Thư hạ xuống, nhìn vào phần gầm xe lăn.
Bệnh nhân này đang gặp rắc rối.
Kiều Thư lập tức bước tới trước mặt người đó:
“Anh đừng cử động, dưới xe lăn có một viên đá nhỏ mắc vào rồi.”
Không đợi đối phương phản ứng, Kiều Thư đã ngồi xuống, đưa tay gỡ viên đá ra, rồi tiện tay ném nó vào bồn hoa bên cạnh.
Làm xong tất cả, Kiều Thư vỗ nhẹ tay đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ với đối phương:
“Xong rồi.”
Vừa dứt lời, Kiều Thư khựng lại.
Dù đang ngồi xe lăn, vóc dáng người bệnh kia vẫn toát lên vẻ cao lớn. Băng trắng quấn kín cả đầu, chỉ chừa lại đôi mắt, sống mũi và một đôi môi dày, gợi cảm.
Lớp băng trắng kéo dài từ đầu xuống cổ, rồi quấn quanh thân thể qua cổ áo đang mở rộng.
Ánh mắt Kiều Thư có thể thấy rõ: phần ngực của người kia, cánh tay lộ ra, mắt cá chân – tất cả đều quấn kín băng gạc.
Kiều Thư: “!!!”
Phải bị thương nghiêm trọng đến mức nào mới có thể được băng bó thành dáng vẻ như xác ướp thế này?
“Cảm ơn.”
Người đó hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Kiều Thư.
Tim Kiều Thư bất giác đập mạnh, anh bối rối đưa tay gãi gãi tai đang thấy ngứa ngáy.
Ngoài dự đoán, người bị thương nặng quấn đầy băng trắng kia lại có giọng nói êm dịu đến bất ngờ. Kiều Thư thậm chí có ảo giác như… tai mình sắp “mang thai” vì âm thanh đó.
Không chỉ giọng nói, ánh mắt của người đàn ông ấy cũng vô cùng đẹp — hơn nữa rất có khí chất.
Đôi mắt kia hoàn toàn không có vẻ gì là đau đớn, suy nhược của người bệnh, ngược lại toát ra sự bình tĩnh, mạnh mẽ, thậm chí còn có chút lạnh lùng. Điều này khiến Kiều Thư sinh ra một ảo giác — người đang ngồi trên xe lăn kia thật ra… chẳng giống người đang bệnh chút nào.
Gió thổi qua.
Kiều Thư tỉnh táo lại, có hơi xấu hổ thu tay về. cậu nhìn quanh một chút, phát hiện người đàn ông bị thương nặng như vậy mà bên cạnh lại không có ai chăm sóc.
Không rõ vì sao, Kiều Thư lại quay sang nói với người kia:
“Tôi thấy bên cạnh anh không có ai, nếu anh cần đi đâu thì để tôi đẩy anh đi nhé.”
Kiều Thư nghĩ, người này bị thương nghiêm trọng như thế, thân là thanh niên tốt trong thời đại mới, giúp người là niềm vui.
“Không cần.”
Lại một lần nữa, giọng nói khiến tai Kiều Thư phát ngứa lại vang lên:
“Người của tôi đến rồi.”
Kiều Thư: “A?”
“Tiên sinh.”
Một người đàn ông mặc vest đen viền vàng, đeo kính, từ phía sau Kiều Thư bước tới. Anh ta đi thẳng đến sau xe lăn, nắm lấy tay đẩy phía sau.
Người bệnh tiên sinh nói:
“Về thôi.”
Người đàn ông mặc vest:
— “Vâng, tiên sinh.”
Xe lăn được xoay nhẹ, chầm chậm đi ngang qua người Kiều Thư.
Ánh mắt Kiều Thư vô thức dõi theo bóng lưng họ.
Mãi đến khi đối phương đã đi xa, Kiều Thư mới có chút tiếc nuối thu lại ánh mắt.
Quả thật là một giọng nói vừa dễ nghe vừa câu hồn.
Kiều Thư ôm ngực, cảm giác giọng nói đó còn khiến anh rung động hơn bất kỳ bản ballad u sầu nào mà cậu từng nghe.
Không biết sau này có còn cơ hội được nghe lại giọng nói của vị “tiên sinh” kia không.
Kiều Thư vẫn thầm hồi tưởng một lúc.
Sau đó cậungẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, những tia nắng lấp lánh như những mảnh sao vụn rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của cậu.
“Xuyên sách cũng chẳng có gì đáng sợ, xuyên thành pháo hôi cũng chẳng sao.” Kiều Thư cười khẽ tự nhủ,
“Một hành trình xuyên không như thế này không phải ai cũng có thể gặp được, còn hơn cả trúng số nữa ấy chứ.”
“Hơn nữa, được nghe giọng nói hay như vậy, coi như là lời lãi gấp đôi rồi.”
“Cố lên nào, Kiều Thư!”
“Thế giới mới, cuộc sống mới — mày làm được!”
Sự bối rối, phiền muộn cả ngày của Kiều Thư, trong nụ cười rạng rỡ ấy, dần tan đi dưới ánh mặt trời ấm áp.
Kiều Thư một lần nữa trở về làm chính mình — Kiều Thư từng tràn đầy sức sống.
Trong truyện, nhân vật chính thụ là fan của nhân vật chính công. Vì ảnh đế chính là người anh thầm mến, nhân vật chính thụ đã cố tình đăng ký vào Học viện Điện ảnh, chỉ mong một ngày được đứng chung sân khấu với người ấy.
Ngay từ đầu truyện, nhân vật chính thụ đã trở nên nổi tiếng nhờ vai nam phụ số 4 trong một bộ web drama. Sau đó, cơ duyên đưa cậu ấy đến đóng vai khách mời nhỏ trong đoàn phim của nhân vật chính công.
Tại đoàn phim, tận mắt chứng kiến diễn xuất xuất thần của ảnh đế, thụ càng thêm khâm phục và chăm chỉ rèn luyện kỹ năng.
Chính sự tiến bộ nhanh chóng của cậu ấy khiến nhân vật chính công chú ý. Thấy cậu là một tân binh nỗ lực, anh đã dành cho cậu không ít sự quan tâm.
Chẳng mấy chốc, đoàn phim đóng máy. Hai người vốn cách xa thân phận, đáng lẽ sẽ không còn liên quan, nhưng vì một chương trình tạp kỹ đã đưa họ quay về bên nhau.
Từ những tương tác thân mật, phản ứng hóa học giữa hai người bùng nổ, lượng fan couple (CP) ngày càng đông.
Sau đó là bí mật hẹn hò, rồi thụ nỗ lực đóng phim giành giải, cuối cùng cả hai công khai tình cảm trên Weibo, khiến mạng xã hội hoàn toàn tê liệt.
Tuy nhiên, truyện ngọt ngào thì luôn phải có một pháo hôi vai ác vừa cầu không được vừa tâm thuật bất chính — và người đó chính là Kiều Thư.
Kiều Thư và nhân vật chính thụ là bạn thân. Hai người cùng tham gia bộ web drama, tuy đóng vai phụ khác nhau nhưng đều tạo được chút danh tiếng. Sau đó, cả hai cùng bước chân vào đoàn phim của ảnh đế.
Nhưng khác với nhân vật chính thụ luôn giữ vững đam mê, Kiều Thư sau khi nổi tiếng liền bị hào nhoáng của giới giải trí làm cho mờ mắt. Anh ta muốn danh tiếng, muốn trở thành kẻ đứng trên người khác, nên đã nhắm đến nhân vật chính công để “dựa hơi”.
Thấy ảnh đế có thiện cảm với nhân vật chính thụ, Kiều Thư ghen ghét, không cam lòng, cuối cùng phản bội tình bạn, lợi dụng sự tin tưởng của nhân vật chính thụ để hãm hại.
Kết truyện, pháo hôi vai ác như Kiều Thư dĩ nhiên là thân bại danh liệt, trắng tay.
Nhưng khác biệt ở đây là: một người khác cùng tên cùng họ với Kiều Thư, xuyên vào thế giới trong truyện ngay lúc mọi thứ vừa mới bắt đầu.
Kiều Thư nhớ rõ, hôm đó anh cứu một bé gái đang chơi ngoài đường khỏi bị xe tải tông trúng. Bản thân bị cuốn vào gầm xe. Khi mở mắt ra, anh đã ở trong một thế giới hoàn toàn khác.
Anh trở thành Kiều Thư — pháo hôi vai ác trong truyện, có cùng tên, cùng mặt với cậu ở thế giới thật.
Kiều Thư bước nhẹ vào khu điều trị, đi thang máy trở lại phòng bệnh.
Phòng bệnh chỉ có một người — một thiếu niên dáng người hơi gầy đang ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một kịch bản dày, cúi đầu chăm chú đọc.
Cậu ấy cầm một cây bút, thỉnh thoảng ghi chú lên kịch bản.
Ánh nắng nhẹ như bụi vàng rơi lên người thiếu niên mang theo cảm giác dịu dàng ấm áp.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, thiếu niên dừng tay, ngẩng đầu lên khỏi kịch bản. Đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng về phía Kiều Thư, nở nụ cười rạng rỡ:
“Kiều Kiều.”
Kiều Thư không kìm được cũng mỉm cười:
“Ngư Ngư.”
Giang Gia Du đặt kịch bản và bút sang một bên, đứng dậy bước đến bên Kiều Thư. Ánh mắt anh dừng trên phần đầu quấn băng của Kiều Thư, lộ rõ vẻ xót xa:
“Kiều Kiều, cậu còn đau không?”
Kiều Thư lắc đầu:
“Không đau nữa, bác sĩ kê thuốc giảm đau rồi.”
Sợ Giang Gia Du tự trách, Kiều Thư hỏi ngược lại:
“Sao hôm nay rảnh thế? Không có lịch quay à?”
Giang Gia Du gãi đầu:
“Hôm nay không có cảnh của tớ. Tớ lo cho cậu, nên xin đoàn phim cho nghỉ một chút để qua đây.”
“À đúng rồi!” Giang Gia Du kéo Kiều Thư đến bên bàn, cầm lấy một bình giữ nhiệt màu xanh lam, mở nắp ra dưới ánh mắt nghi ngờ của Kiều Thư:
“ Tớ hầm canh óc heo cho cậu. Mẹ tớ bảo bị thương ở đầu thì nên ăn bổ đầu. Cậu phải ăn nhiều vào.”
Kiều Thư: “……”
Tuy câu nói có hơi kỳ cục, nhưng Kiều Thư vốn thích ăn óc heo nên cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống ăn ngon lành.
Tay nghề của Giang Gia Du không tệ, Kiều Thư ăn thấy rất vừa miệng.
Giang Gia Du thấy Kiều Thư ăn ngon cũng vui lây. Vừa nhìn cậu ăn, vừa kể chuyện ở đoàn phim:
“Chu đạo đã điều tra rõ chuyện lần này rồi.”
Anh bực bội nói tiếp:
“Thì ra chuyện cậu bị đèn rơi không phải tai nạn mà là do Chu Đồng Đồng mua chuộc người trong tổ đạo cụ để cố ý giở trò!”
Nói tới đây, vẻ tức giận trong mắt Giang Gia Du lại chuyển thành tự trách:
“Đều tại tớ cả. Chu Đồng Đồng ghen vì Sở tiền bối ưu ái tớ, nên mới giở thủ đoạn. Kết quả câuh lại bị vạ lây. Nếu hôm đó cậu không đẩy anh ra…”
Kiều Thư cắt ngang lời Giang Gia Du đang tự trách:
“Chuyện này là lỗi của Chu Đồng Đồng, không liên quan đến cậu.”
Ngừng lại một chút, cậu nói tiếp:
“ tớ bị thương là chuyện ngoài ý muốn. Hôm đó tớ trượt chân mới đẩy ngã câuh. Nếu không, người bị thương đáng ra là cậu rồi.”
“Kiều Kiều…”
Khóc sao?
Kiều Thư quay đầu nhìn sang Giang Gia Du, liền thấy đôi mắt anh đỏ hoe, trông như sắp khóc đến nơi.
Gì vậy?
“Hức!” Giang Gia Du xúc động nhào tới, ôm chầm lấy cậu thật chặt:
“Sao cậu lại tốt như vậy, vì không muốn tớ tự trách mà còn bịa ra mấy lời nói dối này để an ủi tớ…”
“ tớ đâu có ngốc mà không nhận ra chứ!”
Cậu đúng là đồ ngốc Kiều Kiều!”
Bị anh gấu nhào tới ôm một cái bất ngờ, Kiều Thư vội đưa tay giữ lấy bình giữ nhiệt suýt nữa bị hất đổ:
“…”
Cậu nói thật mà, sao anh lại không chịu tin?
Với lại… cậu không ngốc.
Ngốc ấy, là anh mới đúng. Còn là nam chính nữa chứ.