Niềm vui năm mươi triệu mang lại không gì sánh bằng — lúc bước ra khỏi quán trà, bước chân của Kiều Thư như muốn nhảy lên khỏi mặt đất.
Cậu ôm điện thoại, lạch cạch lạch cạch gõ tin nhắn:
Kiều Thư: “Ngư Ngư ơi, tớ sắp trở thành triệu phú rồi đó! (heo heo phấn khích xoa tay xoa tay)”
Chỉ tiếc là người có thể chia sẻ niềm vui này — Giang Gia Du — lại đang bận quay phim, không kịp trả lời.
Nhưng Kiều Thư không vì thế mà buồn.
Cậu quyết định, trước khi chính thức trở thành triệu phú thì phải đối xử thật hào phóng với bản thân. Thế là cậu mua hẳn hai miếng bánh kem: một miếng mille-feuille xoài và một miếng mousse dâu tây, lại còn gọi thêm một ly sữa matcha siêu to!
Vừa ra khỏi tiệm bánh, Kiều Thư cảm thấy trời hôm nay xanh hơn hẳn, nắng cũng ấm hơn, còn không khí thì trong lành lạ kỳ.
Cậu vừa hớp một ngụm trà sữa vừa cầm hộp bánh kem, vui vẻ giơ điện thoại tự chụp một tấm selfie.
Rồi đăng lên vòng bạn bè WeChat:
Kiều Thư: “Hạnh phúc thật đơn giản 【 ảnh 】”
Đăng xong, cậu mở bản đồ định bắt xe buýt về nhà. Dù sao thì độ nổi tiếng của cậu cũng chưa cao, chỉ cần đeo khẩu trang là chẳng ai nhận ra — chủ yếu vẫn là vì... fan còn ít.
Mà lý do thật sự: đi xe công cộng tiết kiệm tiền.
Dù gì thì vị “triệu phú” tương lai này trước đây cũng chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi mà thôi.
Kiều Thư: QAQ
Vừa mở bản đồ chuẩn bị tra tuyến xe buýt, ánh mắt Kiều Thư chợt dừng lại trên một biểu tượng quen thuộc.
Bệnh viện tư nhân An Khang?
Đây chẳng phải bệnh viện cậu từng nhập viện lúc trước sao?
Mà... cũng gần ghê!
Ngay lúc ấy, bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng:
“Cảm ơn.”
Kiều Thư: “Hay là ghé qua một chút nhỉ? Biết đâu lại gặp được…”
Nói là làm.
Cậu nhấn theo chỉ dẫn bản đồ, tay xách bánh kem, tay cầm trà sữa, bước đi thoăn thoắt.
Tâm trạng tốt thì vận may cũng tăng theo.
Không ngoài dự đoán, lần này chỉ mới loanh quanh khu hoạt động ngoài trời chưa đến mười phút, Kiều Thư đã may mắn thấy được người mà mình muốn gặp.
Hôm nay có thể nghe giọng Cố tiên sinh rồi!
Đôi mắt Kiều Thư ánh lên rạng rỡ vì vui sướng.
Cậu nhanh chóng vòng qua bồn hoa tròn giữa sân. Vừa ngẩng đầu liền thấy Cố tiên sinh cũng đang nhìn về phía mình.
Khoảnh khắc ấy, tâm trạng Kiều Thư như bay thẳng lên tận trời xanh.
“Cố tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Kiều Thư hào hứng kéo khẩu trang xuống, tươi cười chào hỏi.
Chiếc xe lăn từ từ tiến lại, cuối cùng dừng trước mặt cậu.
Cố Trầm Ngôn đè nén cảm xúc khó hiểu đang trào dâng trong lòng, nhẹ giọng đáp:
“Lại gặp nhau.”
Aaaa! Tai tôi như muốn mang thai giọng nói này luôn vậy!
Lâu rồi không nghe, sao giọng Cố tiên sinh lại càng thêm dễ nghe thế này!
Kiều Thư cố nén lại xúc động muốn ôm tai lăn lộn vì sung sướng, hỏi:
“Cố tiên sinh thấy trong người đỡ hơn chưa ạ?”
“Rất tốt.” Cố Trầm Ngôn đáp.
Anh nhìn gương mặt Kiều Thư không che giấu được niềm vui, tâm trạng tựa hồ cũng bị kéo theo mà bừng sáng hơn.
Hiếm khi vậy, anh hỏi:
“Sao cậu lại đến đây?”
Kiều Thư cười lắc đầu:
“Tôi đi mua bánh kem gần đây, phát hiện tiệm bánh cách chỗ này không xa, nên thử ghé qua xem vận may thế nào.”
“Hôm nay vận khí tốt thật, tôi gặp được anh rồi.”
Cố Trầm Ngôn hơi sững người:
“Gặp tôi?”
“Ừm ừm.” – Kiều Thư gật đầu lia lịa.
Cậu giơ hộp bánh kem lên, vui vẻ hỏi:
“Anh bây giờ có thể ăn đồ ngọt được không?”
Trong mắt cậu, niềm vui và mong chờ đều hiện rõ ràng.
Không hiểu sao, dù bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng Cố Trầm Ngôn lại không từ chối:
“Có thể.”
Kiều Thư gần như hạnh phúc thấy rõ:
“Vậy thì chúng ta ăn cùng nhau nhé, Cố tiên sinh.”
Khuôn viên bệnh viện có rất nhiều bàn đá.
Hai người tùy ý chọn một cái, Kiều Thư ngồi xuống, đặt hộp bánh kem lên mặt bàn, tay nhanh nhẹn mở hộp ra.
Cậu đưa một cái thìa nhựa nhỏ cho Cố Trầm Ngôn, sau đó đưa thêm một cái cho Trần Văn Uyên. Nhưng đúng lúc Trần Văn Uyên đang định nhận lấy thì bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt của Cố Trầm Ngôn dừng lại trên chiếc thìa đó.
Hắn giật mình tỉnh táo lại ngay, nhanh chóng rụt tay về rồi lấy điện thoại ra:
“Xin lỗi, đột nhiên có việc cần xử lý. Kiều thiếu gia, có thể phiền cậu chăm sóc tiên sinh giúp tôi một lát được không?”
Kiều Thư chớp chớp mắt, thu tay lại, nói:
“Được ạ.”
“Cảm ơn.” – Trần Văn Uyên đáp, sau đó nhanh chóng rời đi, nếu không đi ngay thì thể nào cũng bị ánh mắt tiên sinh “giết chết” tại chỗ!
Kiều Thư quay sang nhìn anh:
“Cố tiên sinh, cái này là mille-feuille xoài, còn cái này là mousse dâu. Anh thích ăn cái nào?”
“Cậu thích cái nào?” – Cố Trầm Ngôn hỏi lại.
Kiều Thư thành thật vô cùng:
“Tôi thích cả hai.”
Cố Trầm Ngôn: “…”
Anh nhìn hai chiếc bánh nhỏ trước mặt, cuối cùng chọn miếng mille-feuille xoài có vẻ ít ngọt hơn.
Vị chua nhẹ pha chút ngọt dịu không khó chịu như anh tưởng. Nuốt một miếng vào miệng, anh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Dưới ánh nắng vàng rực, đôi mắt Kiều Thư híp lại, thỏa mãn tận hưởng hương vị ngọt ngào.
Tay cầm thìa của anh hơi khựng lại. Ánh mắt anh dừng trên miếng mousse dâu trước mặt cậu, đột nhiên có chút… muốn nếm thử một miếng.
Nhìn qua thôi cũng thấy ngon miệng.
Kiều Thư nuốt xuống miếng bánh trong miệng, thỏa mãn ngẩng đầu lên:
“Cố tiên sinh thấy ngon không?”
Trên đầu anh vẫn còn quấn băng, không nhìn rõ nét mặt, chỉ có thể nhìn đến một đôi con ngươi màu đen.
Cố Trầm Ngôn thu lại ánh mắt, gật đầu:
“Không tệ.”
Kiều Thư cười nói:
“Tôi cũng thấy bánh kem của tiệm này không tệ, ăn vào thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.”
Cậu huyên thuyên một cách tự nhiên:
“Lúc vui mà ăn đồ ngọt sẽ khiến niềm vui như được thăng hoa lên. Còn lúc buồn cũng nên ăn đồ ngọt, ít nhất có thể khiến nỗi buồn trở nên dễ chịu hơn một chút, như vậy sẽ không quá khó chịu nữa.”
Cố Trầm Ngôn lần đầu tiên nghe thấy cách nói như vậy, hơi tò mò hỏi:
“Thật sao?”
Kiều Thư gật đầu rất mạnh mẽ, chắc nịch:
“Anh có thể thử xem sau này đó, Cố tiên sinh.”
“Được.” – Anh đáp.
Hai người yên lặng ăn bánh kem nhỏ trước mặt. Cố Trầm Ngôn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn thoáng qua Kiều Thư đang rất vui vẻ.
Ăn xong, Kiều Thư chủ động dọn dẹp mặt bàn, vứt rác vào thùng ở không xa.
Cậu quay lại ngồi bên bàn, hỏi han:
“Anh có khát nước không?”
“Cậu muốn uống nước à?” – Cố Trầm Ngôn hỏi ngược lại.
“Không, tôi lo anh ăn bánh kem xong sẽ khát nước thôi.” – Kiều Thư lắc đầu.
“Tôi không khát.”
“Vậy thì tốt.”
Hai người lại chìm vào một khoảng yên lặng ngắn.
Kiều Thư cố gắng nghĩ đề tài để có thể được nghe thêm chút giọng nói của Cố tiên sinh, nhưng nghĩ mãi, cậu mới nhận ra quan hệ giữa hai người hiện tại cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhiều đề tài đều không phù hợp.
Không ngờ Cố Trầm Ngôn lại đột nhiên lên tiếng:
“Hôm nay cậu rất vui à?”
“Hả?” – Kiều Thư gãi tai,
“Anh nhìn ra à?”
“Ừ.”
Kiều Thư cười nói:
“Hôm nay tôi gặp chuyện tốt.”
Cậu nghĩ nghĩ, rồi bổ sung:
“Là chuyện có thể khiến cuộc sống của tôi tốt hơn một chút.”
“Chúc mừng.” – Cố Trầm Ngôn nói rất nghiêm túc.
Kiều Thư bật cười khúc khích, cảm thấy Cố tiên sinh nghiêm túc như vậy thật đáng yêu.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, cậu vội vàng nói:
“Cảm ơn anh.”
Rồi lại đùa vui:
“Anh là người đầu tiên nói chúc mừng tôi hôm nay đấy.”
Cố Trầm Ngôn đáp:
“Cậu cũng là người đầu tiên chia sẻ bánh kem với tôi. Cảm ơn.”
Anh dừng một chút, rồi dưới ánh mắt chăm chú của Kiều Thư, khóe môi hơi cong lên, nói:
“Rất ngọt, cũng có chút vui. Là một trải nghiệm không tồi.”
Kiều Thư nhìn thấy nụ cười mờ nhạt kia, đột nhiên thấy tim đập nhanh, có chút xúc động hỏi:
“Thật chứ?”
“Thật.”
“Vậy lần sau tôi lại mời anh ăn nhé?”
“Được.”
Hai người cũng không trò chuyện thêm bao lâu thì Trần Văn Uyên quay lại.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh xe lăn, cúi người khẽ nói vào tai Cố Trầm Ngôn:
“Cố Yến và mấy vị đổng sự đang đến rồi.”
Cố Trầm Ngôn nhìn về phía Kiều Thư.
Kiều Thư chớp mắt, có vẻ hơi bối rối.
Hai giây sau, anh nói:
“Xin lỗi, tôi phải về rồi.”
Kiều Thư hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xua tay:
“Không cần xin lỗi, hôm nay là tôi làm phiền anh. Anh nhớ nghỉ ngơi nhiều, tranh thủ sớm khỏe lại nhé.”
“Ừ.”
“Vậy hẹn gặp lại lần sau.”
“Hẹn gặp lại.”
Khi xe lăn vừa được đẩy đi một đoạn, Cố Trầm Ngôn đột nhiên lên tiếng:
“Dừng lại.”
Anh quay đầu nhìn về phía Kiều Thư vẫn chưa rời đi.
Kiều Thư nhíu mày:
“Cố tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Dưới ánh nắng vàng ấm, chàng trai ấy rạng rỡ như một khối ngọc sáng, gương mặt thanh tú, tràn đầy sức sống. Người như vậy, ai nhìn cũng sẽ thấy lòng dịu lại.
Mỗi lần gặp cậu, cậu đều nở nụ cười tươi đến mức khiến người ta muốn cười theo.
“Kiều Thư, cậu có thích ai chưa?” – Cố Trầm Ngôn bất ngờ hỏi.
“A?”
Tai Kiều Thư nóng bừng lên: A a a a! Đây là lần đầu tiên Cố tiên sinh gọi tên mình! Sao lại có thể dễ nghe đến vậy! Càng nghe càng phạm quy! Sắp chịu không nổi nữa rồi!
Sau vài giây kích động, cậu lại thấy khó hiểu – hình như vừa rồi Cố tiên sinh hỏi mình có thích ai không? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?
Cố Trầm Ngôn vẫn nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.
Kiều Thư đưa tay xoa xoa tai đang đỏ lên, rồi nghiêm túc lắc đầu:
“Không có.”
Cố Trầm Ngôn cụp mắt xuống. Thì ra lúc đó chỉ là lời từ chối khéo…
“Cố tiên sinh?” – Kiều Thư gọi khẽ.
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu, trịnh trọng nói:
“Kiều Thư, hẹn gặp lại.”
Tai Kiều Thư lại run lên lần nữa, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh, nở nụ cười rạng rỡ:
“Cố tiên sinh, hẹn gặp lại.”
Sau khi tiếp mấy vị đổng sự và Cố Yến xong, Cố Trầm Ngôn ngồi dậy trên giường:
“Trần đặc trợ.”
“Tiên sinh?”
Cố Trầm Ngôn đột nhiên nói:
“Trước kia cha tôi vẫn luôn muốn tôi sớm lập gia đình.”
Lúc còn chưa nhắc đến người nhà họ Kiều, Cố lão gia đã nhiều lần hối thúc anh kết hôn, thậm chí còn lợi dụng cả tiệc sinh nhật của mình để sắp xếp xem mắt cho anh.
Trần Văn Uyên không hiểu vì sao anh đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đáp:
“Vâng.”
“Ông ấy hy vọng tôi kết hôn với Kiều Thư.”
Trần Văn Uyên vẫn chưa hiểu ý anh, chỉ lặp lại:
“Vâng.”
Cố Trầm Ngôn nói chậm rãi:
“Tôi thấy Kiều Thư cũng không tệ. Một đời người, muốn gặp được một người khiến mình vui vẻ khi ở bên và còn phù hợp để làm bạn đời, thật sự rất khó. Khi vận may tệ thì xác suất gặp được còn có thể là bằng 0.”
Lần này, hiếm hoi anh dùng giọng đầy do dự hỏi:
“Tôi có nên nắm bắt cơ hội này thật tốt không?”
Nội tâm Trần Văn Uyên khiếp sợ đến tột độ.
Không sai mà! Tiên sinh quả nhiên là có tình cảm với Kiều thiếu gia.
Trần Văn Uyên trong lòng thì kích động, ngoài mặt lại giữ vẻ điềm tĩnh, đang định mở miệng đáp “Đúng đúng đúng!”
Thì Cố Trầm Ngôn lại lên tiếng trước:
“Kiều Thư không có người mình thích.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi có chút thiện cảm với cậu ấy.”
“Cậu ấy nhìn tôi... hình như cũng không phải không có cảm tình.”
Trần Văn Uyên: Cho nên?!
Cố Trầm Ngôn gật đầu như hạ quyết tâm:
“Cho nên, tôi nên chủ động một chút.”
Anh nhìn Trần Văn Uyên:
“Liên hệ thư ký Ngô, tạm gác lại lịch gặp với bên hội đồng quản trị, bảo ông ấy sắp xếp lại, đặt một cuộc hẹn chính thức với Kiều Thư.”
Ngừng một chút, anh bổ sung:
“Lấy thời gian của Kiều Thư làm chuẩn.”
Trần Văn Uyên ngoài mặt vẫn bình tĩnh tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng trong lòng thì như có tiếng trống trận đùng đoàng — tiên sinh thật sự động tâm rồi!
Bên kia.
Kiều Thư về đến chung cư, ăn cơm, tắm rửa xong thì ôm điện thoại bấm bấm bạch bạch, vui vẻ nhắn tin tám chuyện với Giang Gia Du.
Giang Gia Du: Hừ hừ, tên phú ông nhẫn tâm Kiều Kiều kia lại dám ăn một mình! ( heo heo giận dữ )
Kiều Thư: Dỗ dỗ, xoa đầu.
Kiều Thư: phú ông tốt bụng Kiều Kiều đang vất vả chờ Ngư Ngư quay xong phim để đi ăn lẩu chung nè! ( heo heo đáng yêu nhất )
Giang Gia Du: Ok luôn~ ( heo heo chảy nước miếng )
Kiều Thư: Còn nữa, phú ông tốt bụng Kiều Kiều là nghiêm túc muốn trở thành ngàn vạn phú ông thiệt luôn đó! ( heo heo đắc ý )
Giang Gia Du: !!!
Giang Gia Du: Chúng số độc đắc hay là nhận được đầu tư khủng vậy??? ( heo heo đòi bao nuôi )
Kiều Thư: Không phải hai cái đó luôn! ( heo heo tự tin )
Giang Gia Du: Từ hôm nay trở đi, Ngư Ngư đáng yêu chính là món phụ kiện trên chân của ngàn vạn phú ông Kiều Kiều! ( phú bà đói bụng muốn ăn cơm )
Kiều Thư: Không thành vấn đề! ( Hùng đại vỗ ngực )
Hùng đại vỗ ngực cam đoan Kiều Thư, hoàn toàn không biết rằng — cái danh "tiểu phú ông năm triệu" của cậu, đến buổi chiều đã lặng lẽ nâng cấp thành "tỷ phú".
Càng không biết được rằng, chỉ sau khi rời khỏi bệnh viện không bao lâu, món tiền 100 triệu sắp đến tay cậu, lại đột ngột bị chặn lại…
Trong đêm tối.
Kiều Thư nằm trên giường, gương mặt đang ngủ cũng mỉm cười hạnh phúc. Trong mơ, cậu là một "tiểu phú ông năm triệu" vui vẻ và thỏa mãn.