Nói kết liền kết.
Từ khu chung cư, mang theo chứng minh thư và sổ hộ khẩu, hai người bắt xe thẳng đến Cục Dân Chính.
Sau khi vào bên trong, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, họ điền biểu mẫu, chụp ảnh, tuyên thệ, nhận giấy đăng ký kết hôn, rồi cùng nhau rời khỏi Cục Dân Chính.
Dưới ánh nắng ban trưa, nhìn tờ giấy kết hôn rực rỡ sắc màu trong tay, não bộ Kiều Thư cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Vậy là kết hôn rồi?
Có tiền?
Còn có cả chồng?
Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chồng…?
Đúng lúc đó, Cố Trầm Ngôn nhìn sang, ánh mắt dò hỏi:
“Hửm?”
Kiều Thư mặt đỏ bừng, vội vàng lắc đầu:
“Không có gì, không có gì đâu.”
Cố Trầm Ngôn nói:
“Có việc đấy.”
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn hỏi thẳng:
“Cậu muốn tổ chức lễ cưới vào lúc nào?”
Kiều Thư sững người.
Lễ cưới?
A chết rồi, chuyện này hoàn toàn chưa từng nghĩ tới!
Cậu lúng túng nghĩ một chút, có phần chột dạ, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi… tôi còn đang quay phim, có thể tạm thời chưa tổ chức lễ cưới được không?”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu vài giây rồi gật đầu:
“Được.”
Kiều Thư thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cũng không rõ tại sao mình lại phải thở phào như vậy… chắc là do trong nguyên tác, Cố Trầm Ngôn được miêu tả quá đáng sợ chăng?
Nghĩ vậy, cậu lại lén nhìn sang Cố Trầm Ngôn — rõ ràng chẳng có gì đáng sợ cả.
Người đàn ông này vừa đẹp trai vừa có tiền, dáng cao chân dài, giọng nói lại dễ nghe. Qua mấy lần tiếp xúc gần đây, cách nói chuyện cũng rất hợp lý.
Tính cách hung dữ?
Kiều Thư: “……”
Tin đồn trong truyện quả nhiên đáng sợ.
Sau khi nhận ra điều đó, cậu đối diện với Cố Trầm Ngôn cũng dần dần thoải mái hơn.
Cố Trầm Ngôn nhận ra sự thay đổi này.
Anh không nói gì thêm, sải bước chân dài đi đến chiếc xe đang chờ bên lề, kéo cửa sau ra, rồi quay đầu nhìn Kiều Thư.
Kiều Thư chớp mắt: “???”
Cố Trầm Ngôn nhắc:
“Lên xe.”
Kiều Thư: “À à.”
Hơi lúng túng chui vào trong xe, lúc này Kiều Thư mới chú ý đến nội thất bên trong.
Trời đất ơi!
Ghế da thật, còn có cả tủ lạnh mini!
Một bàn tay khớp xương rõ ràng đưa ra, Cố Trầm Ngôn mở tủ lạnh nhỏ, hỏi:
“Muốn uống gì không?”
Kiều Thư: “Ờ…”
Cậu vốn chỉ nhìn chơi vậy thôi mà.
Nhưng đã được hỏi, thì uống một chút cũng không sao. Những thứ trong đó nhìn đã thấy không tầm thường rồi, lưỡi cậu cũng muốn được mở mang kiến thức một chút QAQ.
Chỉ là… mấy món này trên vỏ có chữ gì đó không hiểu lắm, hình như là tiếng Pháp? Có vài chai thậm chí không có chữ gì cả.
“Cái này đi.” Kiều Thư chỉ đại một chai thủy tinh màu xanh lam nhạt, trông giống như nước uống. Rồi nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”
Cố Trầm Ngôn liếc nhìn cậu.
Kiều Thư chớp mắt: “???”
Sao vậy?
Chẳng lẽ mình lỡ chọn trúng món đắt nhất?
Cậu đang định nói thôi đổi cái khác cũng được, thì Cố Trầm Ngôn đã từ ngăn bàn nhỏ giữa hai người lấy ra một chiếc ly thủy tinh chân cao, đặt lên bàn nhỏ, sau đó mở chai mà Kiều Thư vừa chọn, rót một lớp mỏng vào ly.
Chất lỏng xanh lam nhạt từ từ chảy vào ly thủy tinh trong suốt, trông cực kỳ đẹp mắt.
Cố Trầm Ngôn nhẹ nhàng lắc ly rồi đẩy về phía Kiều Thư:
“Thử xem.”
Kiều Thư dè dặt liếc nhìn anh một cái:
“Vâng, cảm ơn anh.”
Cậu cầm lấy ly.
Miệng chạm vào thành ly, chất lỏng xanh lam nhạt chảy vào miệng cậu…
“Khụ khụ khụ!”
Kiều Thư ho sặc sụa, nước mắt dâng lên nơi khóe mắt, mặt đỏ bừng.
Cậu sững sờ nhìn ly rượu — không phải nước uống sao?! Sao lại là rượu?! Còn là loại cực kỳ nặng!
Một tờ khăn giấy được đưa tới.
Cố Trầm Ngôn:
“Xin lỗi, tôi quên không nhắc cậu.”
Một tia ý cười lướt qua đáy mắt anh, nhưng rất nhanh được anh giấu đi.
“Khụ khụ…”
Kiều Thư lại ho vài tiếng nữa mới bình tĩnh lại. Nhưng đầu đã hơi choáng vì độ cồn, bắt đầu lâng lâng.
Cậu lắc đầu, nhận lấy khăn giấy Cố Trầm Ngôn đưa, cúi đầu lau khóe mắt trong cơn quẫn bách.
Mặt nóng ran, giọng cũng nhỏ xíu:
“…Cảm ơn anh.”
Kiều Thư: QAQ xấu hổ chết mất.
May mà còn chút tửu lượng, chứ nếu say thì càng thảm hơn.
Một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo được đẩy đến trước mặt.
Cố Trầm Ngôn nói:
“Thử cái này đi, dâu tây mới giao sáng nay, ngọt lắm, chắc cậu sẽ thích.”
Ly rượu thủy tinh chân cao được anh nhẹ nhàng cất đi.
Đây là đang dỗ cậu sao?
Kiều Thư mặt vẫn còn đỏ bừng vì rượu, len lén liếc nhìn Cố Trầm Ngôn một cái, lại lần nữa nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn anh.”
Cậu vươn tay, nhón lấy một quả dâu tây.
Hàm răng nhẹ cắn xuống, nước trái cây ngọt lịm lập tức tràn ra.
Đôi mắt Kiều Thư sáng lên: Ngon quá!
Ăn xong một quả, cậu có chút ngại ngùng, không được tự nhiên mà nhích người, rồi đẩy đĩa nhỏ về phía trước mặt Cố Trầm Ngôn:
“Anh cũng ăn đi.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”
Anh cầm lấy một quả dâu, đang định đưa lên miệng thì đột nhiên dừng lại:
“Kiều Thư.”
Kiều Thư chớp mắt: “Hả?”
Cố Trầm Ngôn: “Bây giờ tôi là chồng của cậu.”
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn: “Cho nên cậu không cần cứ liên tục nói cảm ơn, lại còn dùng kính ngữ.”
Kiều Thư: “……”
Đúng rồi, bây giờ họ đã là vợ chồng, cứ khách sáo thế đúng là có hơi kỳ thật.
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư cúi đầu, ngoan ngoãn nói:
“Được rồi, tôi sẽ chú ý.”
Cố Trầm Ngôn thu ánh mắt lại: “Ừ.”
Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy êm ru.
Kiều Thư ăn thêm mấy quả dâu, vệt ửng đỏ trên mặt cũng dần tan đi. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rồi lại nghi hoặc nhìn sang Cố Trầm Ngôn:
“Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy anh?”
Cố Trầm Ngôn liếc nhìn cậu.
Kiều Thư: “???”
Câu này có gì lạ đâu ta?
Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn trả lời:
“Chuyển nhà.”
“Cho cậu chuyển về nhà.”
Kiều Thư: “À…”
Từ từ đã!
Cậu trừng mắt: Cho mình chuyển nhà?
Cố Trầm Ngôn: “Ừ? Có vấn đề gì sao?”
Kiều Thư: “……”
“Không, không có vấn đề gì hết.”
Kết hôn rồi, không còn là dân FA nữa, đã có chồng thì tất nhiên phải sống cùng chồng rồi.
Chuyển nhà cũng không có gì là lạ.
Phải chuyển nhà mới đúng.
Quá trình chuyển nhà rất nhanh và gọn.
Đồ đạc của Kiều Thư vốn ít, nên cũng sắp xếp xong rất nhanh, vừa đủ nhét vào một chiếc vali. Cố Trầm Ngôn chủ động giúp cậu kéo hành lý, hai người cùng xuống lầu rồi lên xe lại.
Lần này là về nhà của Cố Trầm Ngôn.
Trên xe.
Cố Trầm Ngôn: “Nhà của chúng ta ở Lan Đình, trong nhà ngoài chúng ta ra thì còn có chú Chu và dì Lan, họ là vợ chồng, trước đây từng theo ông nội tôi, xem như nửa người lớn trong nhà. Hiện tại họ phụ trách việc vặt trong nhà, có chuyện gì thì cậu cứ tìm họ, mấy người khác thì không cần để ý.”
Kiều Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Nhà của chúng ta?
Cố Trầm Ngôn nói chuyện thật tự nhiên. Kiều Thư khẽ cười trộm.
Xe rất nhanh đã đến khu Lan Đình.
Lần đầu tiên trong đời, một người nhỏ bé như Kiều Thư được thấy nơi ở của giới hào môn.
To thật!
Còn rất đẹp và rộng lớn!
Bảo vệ ở cổng khu cũng khác với khu dân cư bình thường, nhìn qua là biết có thể đánh nhau giỏi — cơ bắp cuồn cuộn cả tay.
Xe tiếp tục chạy vào trong khu.
Cố Trầm Ngôn: “Phía trước chính là nhà của chúng ta.”
Kiều Thư ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó cậu liền thấy một cánh cổng sắt vừa to vừa đẹp, hình như còn có cảm ứng nữa, vì khi xe chạy đến gần thì nó tự động mở ra.
Bên trong cổng là một đài phun nước tròn rất lớn, ở giữa hồ có một bức tượng Tỳ Hưu bằng đá, trông sống động lạ thường.
Hai bên đất rộng trồng đủ loại hoa cỏ và cây cảnh.
Xe vẫn tiếp tục chạy.
Ba phút sau, nó dừng lại trước một tòa nhà cổ điển kiểu dương lâu.
Có người đến mở cửa xe.
Kiều Thư hơi lúng túng liếc nhìn Cố Trầm Ngôn, rồi mới bước xuống xe.
Vừa đặt chân xuống đất, Kiều Thư liền không biết nên làm gì tiếp theo.
Một người bình thường như cậu có chút hoảng.
Nhưng cảm giác hoảng loạn đó không kéo dài lâu, bởi vì Cố Trầm Ngôn rất nhanh đã đi đến bên cạnh cậu, rồi nắm lấy tay cậu.
Kiều Thư theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Trầm Ngôn hơi cúi đầu:
“Chúng ta vào nhà thôi.”
Giọng nói hình như có chút dịu dàng?
Kiều Thư ngẩn người một lúc, rồi đáp:
“Vâng.”
Nhà mới rất rộng, nhưng cách bài trí lại bất ngờ ấm cúng. Vừa bước vào đã có cảm giác an tâm và thoải mái.
Chú Chu và dì Lan cũng rất thân thiện.
Sau khi làm quen xong, Cố Trầm Ngôn chu đáo dẫn Kiều Thư đi dạo quanh nhà một vòng, rồi mới đưa cậu lên phòng ngủ chính ở tầng hai.
Cố Trầm Ngôn: “Đây là phòng của chúng ta.” Anh đi vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo:
“Đồ đạc của cậu để vào đây, đây là tủ quần áo của chúng ta.”
Kiều Thư đi đến nhìn, liền thấy một phòng để quần áo rất lớn — lớn đến mức cậu chưa từng dám mơ tới. Rõ ràng là căn phòng đã được dọn dẹp trước, một nửa không gian còn để trống.
Cậu không nhịn được hỏi:
“Cái này… là anh cố ý dọn cho tôi sao?”
Cố Trầm Ngôn cúi đầu nhìn cậu.
Kiều Thư: “???”
Xong rồi, chẳng lẽ là mình tự tưởng bở? Căn phòng thay đồ này vốn dĩ đã như vậy sao?
Kiều Thư xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Kiều Thư: “Tôi...”
Cố Trầm Ngôn: “Không phải cố ý.”
Kiều Thư: A, xấu hổ quá đi mất.
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu một cách kỳ lạ: “Tôi định kết hôn với cậu, chuẩn bị mấy thứ này chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?”
Kiều Thư: “……”
Xấu hổ tan biến.
Trong lòng bỗng nhiên như có bong bóng bay lên.
Kiều Thư xoa ngực, chuyển chủ đề: “Ha, tôi dọn đồ của tôi một chút.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”
Sau đó anh cùng Kiều Thư vào phòng thay đồ, còn chủ động kéo vali của Kiều Thư ra mở sẵn.
Kiều Thư: A, cũng chu đáo thật.
Giữa chừng, Cố Trầm Ngôn ra ngoài nghe điện thoại, không lâu sau trở lại.
Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi.”
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn: “Có chút việc cần xử lý, không thể ở lại với cậu.”
Kiều Thư xua tay rộng lượng: “Không sao, anh...” nhớ ra gì đó, cậu kịp thời sửa lời, “Anh có việc thì cứ đi đi, tôi ở đây một mình cũng không sao đâu.”
Cố Trầm Ngôn gật đầu: “Ừ.”
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Kiều Thư.
Dọn xong hành lý, Kiều Thư đột nhiên thấy hơi trống trải, cậu khoanh chân ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng thay đồ, một tay chống đầu, cắn môi ngẩn ngơ.
Kết hôn.
Sống chung.
Có tiền, có nhà, có xe.
Còn có cả chồng.
Chồng đẹp trai, nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra cũng khá chu đáo, chồng thích nói với cậu từ “chúng ta”.
Nhà của chúng ta.
Phòng của chúng ta.
Phòng thay đồ của chúng ta.
“A!”
Kiều Thư như một con thỏ bật dậy: “Kiếm được mối lớn rồi!”
Cậu phấn khích nhảy nhót vài phút ngay trong phòng thay đồ, sau đó đỏ bừng mặt bước ra.
Cậu cầm điện thoại, muốn chia sẻ sự phấn khích này với người bạn thân thiết nhất.
“Đinh!”
Tâm linh tương thông – Giang Gia Du xuất hiện.
Giang Gia Du: A a a a a a a thân ái Kiều Kiều!!!
Giang Gia Du: Tớ đóng máy rồi!!!
Giang Gia Du: Nhưng lại bị quản lý kéo đi quay tiếp phim tiếp theo ( heo heo khổ sở )
Giang Gia Du: Nồi lẩu của chúng ta vẫn chưa ăn được ( heo heo khóc lớn )
Kiều Thư: Ngư Ngư của tớ, cậu luôn xuất hiện đúng lúc tớ cần nhất! ( gấu lớn ôm ôm )
Giang Gia Du: ???
Kiều Thư: Trước tiên cho cậu một cái ôm an ủi đã.
Kiều Thư: Tiếp theo, chuẩn bị bình tĩnh, tớ sắp nói với cậu một chuyện lớn!
Giang Gia Du: ???
Kiều Thư: Ngư Ngư!
Kiều Thư: Tớ kết hôn rồi!
WeChat im lặng không một động tĩnh.
Kiều Thư nghi hoặc lắc lắc điện thoại, mạng bị lỗi à?
Giây tiếp theo, chuông điện thoại vang lên.
Là Giang Gia Du gọi đến.
Kiều Thư nhấc máy.
“Cậu kết hôn? Bao giờ? Đối tượng là ai? Quen khi nào? Tớ có biết người đó không? Anh ta bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?...”
Giọng Giang Gia Du qua điện thoại lớn hơn bình thường vài phần, làm tai Kiều Thư ong ong, chưa kịp phản ứng thì một loạt câu hỏi lại dội tới như vũ bão.
Kiều Thư bị hỏi cho choáng váng đầu óc.
Kiều Thư: “Ngư Ngư, dừng!”
Đầu dây bên kia có vẻ cũng nhận ra mình hỏi quá nhiều, im lặng một giây: “Hừ hừ, khai thật thì được tha, chối cãi thì xử nghiêm!”
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư: “Khụ, là hôm nay tớ kết hôn.”
Giang Gia Du giọng lạnh như băng: “Còn gì nữa?”
Kiều Thư: “Lần trước tớ bị thương ở đầu nằm viện, quen anh ấy ở đó. Giọng nói của anh ấy rất dễ nghe, nên tớ để ý.”
Giang Gia Du: “Rồi sao nữa!”
Kiều Thư: “Rồi hôm nay anh ấy hẹn tớ gặp, tớ mới phát hiện anh ấy chính là người có hôn ước với tớ.
Sau đó anh ấy cầu hôn, đầu tớ nóng lên nên tớ đồng ý luôn.”
Giang Gia Du: “Hừ, vậy còn người ta thế nào?”
Kiều Thư kể rõ từng chuyện cho Giang Gia Du nghe, “Chờ cậu rảnh, mời cậu một bữa lớn!”
Giang Gia Du: “Một bữa?”
Kiều Thư: “Tất nhiên không! Ngư Ngư nhà chúng ta muốn ăn bao nhiêu bữa thì có bấy nhiêu bữa!”
Trước khi cúp máy, Giang Gia Du hài lòng dặn: “Nhớ mua kẹo cưới’.
Kiều Thư nhìn điện thoại ngẩn người.
Ờ ha.
Kết hôn phải chuẩn bị kẹo cưới. Mai ra ngoài mua ít để chia.
Cúp máy xong, Kiều Thư nghĩ nghĩ rồi gọi cho quản lý Dư Quỳnh.
Nghệ sĩ kết hôn thì phải báo với quản lý.
Dư Quỳnh bình tĩnh hơn Giang Gia Du nhiều, cô nói thản nhiên: “Cậu đang ở giai đoạn phát triển, công khai kết hôn sẽ ảnh hưởng không tốt đến sau này. Cậu nên suy nghĩ kỹ, người cậu kết hôn có đáng tin không?”
Giới giải trí không dễ sống, minh tinh yêu đương còn phải cẩn trọng, huống gì là kết hôn. Những năm gần đây, không ít người bị bạn trai hoặc chồng giấu giếm chuyện kết hôn rồi kéo xuống hot search vì bê bối.
Kiều Thư hiện tại tuy chưa nổi tiếng, nhưng trẻ, có tiềm năng và đang đi lên.
Kiều Thư nói: “Chị Quỳnh yên tâm, đối phương nhiều tiền hơn một trăm lần cộng lại còn dư.”
Dư Quỳnh không nói nhiều: “Miễn là cậu hiểu rõ là được.”
Kiều Thư: “Vâng, cảm ơn chị Quỳnh.”
Dư Quỳnh: “Thứ tư phải đến Lan Thành quay chương trình 《Chúng Ta Đến Đây》, cần đi sớm. Mai tôi và Lộ Nguyệt sẽ qua đón cậu.”
Kiều Thư nhỏ giọng: “ em chuyển nhà rồi.”
Dư Quỳnh: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Kiều Thư chột dạ: “Vâng.”
Chuyện người kết hôn là Cố Trầm Ngôn vốn cũng không giấu được lâu.
Buổi tối, Cố Trầm Ngôn không về ăn cơm, nhưng anh gọi điện cho Kiều Thư.
Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi, tôi không ăn cùng cậu được.”
Kiều Thư: “Không sao, anh cứ lo công việc đi, công việc là quan trọng nhất.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”
Kiều Thư: “Ừ.”
Cố Trầm Ngôn: “Muốn ăn gì thì cứ nói với dì Lan.”
Kiều Thư: “Vâng.”
Lặng im một lát.
Cố Trầm Ngôn: “Anh cúp máy nhé.”
Kiều Thư: “Vâng.”
Bữa tối, Kiều Thư ăn cùng dì Lan và chú Chu, hai người lớn cực kỳ nhiệt tình, suýt nữa cậu ăn không nổi.
Ăn xong, Kiều Thư ra ngoài đi dạo.
Không hổ là nhà giàu, đi một vòng sân mà mất gần cả nửa tiếng.
Dạo xong, Kiều Thư trở về phòng ngủ, vào phòng thay đồ lấy áo ngủ, rồi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn massage siêu to.
“Đã quá.”
Tắm xong, Kiều Thư nằm lên giường đọc kịch bản.
Những nét bút nghiêm túc phủ kín từng trang giấy trắng tinh, Kiều Thư vừa đọc vừa ngáp, khóe mắt còn ướt nước.
“Mấy giờ rồi?”
Cậu liếc điện thoại, đã gần 12 giờ.
“Nên đi ngủ thôi.”
Kiều Thư dụi mắt, đặt kịch bản và điện thoại sang một bên, tắt đèn rồi chui vào ổ chăn mềm mại.
Buồn ngủ ập đến.
Cậu nhanh chóng ngủ say.
Không biết bao lâu sau, trong mơ màng, Kiều Thư cảm thấy có gì đó chuyển động bên cạnh. Cậu lười biếng mở mắt, cố hết sức nhìn qua khe mi.
Ánh đèn vàng nhạt, một bóng người mờ mờ.
“A!”
Kiều Thư theo phản xạ hét lên.
Người kia xoay người lại: “Gặp ác mộng à?”
Cố Trầm Ngôn?
Anh ấy sao lại ở đây?
Kiều Thư chớp chớp mắt: “Anh...”
Vừa mở miệng, cậu liền nhận ra có gì đó sai sai, nhìn quanh căn phòng xa lạ, còn chưa kịp định hình thì ký ức ban ngày đã ùa về.
À, cậu đã kết hôn.
Kết hôn với Cố Trầm Ngôn, và dọn đến nhà anh ấy.
Cố Trầm Ngôn: “Ừ?”
Kiều Thư hoàn toàn tỉnh táo lại, ôm chăn ngồi dậy, gãi đầu bối rối: “Anh về rồi à? Vừa rồi tôi có làm anh giật mình không?”
Cố Trầm Ngôn: “Không có, còn cậu?”
Kiều Thư cười gượng: “Tôi cũng không sao.”
Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi.”
Anh đoán là mình đã làm cậu hoảng.
Cố Trầm Ngôn cúi người vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh.
Kiều Thư khẽ nuốt nước bọt, hồi hộp.
Cố Trầm Ngôn nhìn về phía Kiều Thư.
Kiều Thư cũng nhìn Cố Trầm Ngôn.
Một lúc sau, Cố Trầm Ngôn nói: “Ngủ thôi.”
Kiều Thư: “Ừ.”
Cố Trầm Ngôn tắt đèn.
Kiều Thư cũng nằm xuống.
Hai người chỉ cách nhau chừng một gang tay. Kiều Thư nhắm mắt, trong lòng khẩn trương, một lát sau lại không kìm được hé mắt nhìn trong bóng tối.
Mắt đảo một vòng, cậu quay đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cứ thế này sao?
Đêm tân hôn mà không có động tĩnh gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Thư lại nhớ đến khoảnh khắc khi đèn vừa tắt.
Cố Trầm Ngôn vươn tay, cổ áo rộng mở, để lộ phần ngực đầy nam tính.
Nhìn như... rất muốn sờ thử.
Trong bóng tối, Kiều Thư lén lau miệng.
Dù sao cũng đã kết hôn rồi, sờ một chút chắc không sao đâu? Không thì sờ thử một cái? Một chút thôi.
Ham muốn mạnh hơn lý trí.
Trong bóng tối, Kiều Thư vươn tay, căng thẳng lần theo ga giường, chậm rãi tìm về phía Cố Trầm Ngôn…
Sờ đến góc áo? Tiếp tục đi tới.
Một bàn tay to rộng ấm áp đột nhiên phủ lên từ trên xuống, bao lấy tay Kiều Thư đang không an phận.
Kiều Thư: “……”
Cậu xấu hổ cười cười: “Ờm, anh vẫn chưa ngủ à.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”
Kiều Thư: “Không ngủ được sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừ, lần đầu tiên nằm mép giường có người bên cạnh, chưa quen.”
Kiều Thư: “……”
Cố Trầm Ngôn: “Còn cậu?”
“À…” – Kiều Thư đáp, “Tôi vẫn ổn.”
Cố Trầm Ngôn: “Vừa nãy đang làm gì thế?”
Kiều Thư: “……”
“Không… không có gì.”
Im lặng.
Kiều Thư lén lút động đậy tay, định rút lại. Giữa đêm hôm khuya khoắt, hai người đàn ông nằm nắm tay nhau thế này, làm cậu thấy cơ thể hơi kỳ lạ.
Cố Trầm Ngôn: “Đừng nhúc nhích.”
Kiều Thư: “……”
Cậu ngoan ngoãn nằm im.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi đang quen dần.”
Kiều Thư: “???”
“…Được.”
Lại im lặng.
Nhưng sự im lặng vào ban đêm thế này dường như đặc biệt khiến người ta bối rối. Kiều Thư không nhịn được cứ chú ý đến bàn tay hai người đang chạm vào nhau.
Cậu nuốt nước bọt.
Lại giật giật ngón chân, cuối cùng cũng không chịu được mà xoay người nhẹ một cái.
Cố Trầm Ngôn: “Sao vậy?”
Kiều Thư lập tức bất động: “Không… không sao.”
Một lúc sau, Kiều Thư không nhịn được hỏi: “Tôi có thể rút tay lại được chưa?”
Cố Trầm Ngôn: “Chờ thêm chút nữa.”
Kiều Thư: “Được.”
Cậu bắt đầu đếm cừu để phân tán sự chú ý. Đếm đến con cừu thứ hai mươi, Cố Trầm Ngôn khẽ động tay.
Giây tiếp theo.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi quen rồi.”
Kiều Thư: “Được.”
Cậu cử động tay, định rút về, nhưng tay anh vẫn giữ chặt, khiến cậu không rút ra được.
Kiều Thư: “……”
Cậu quay sang nhìn anh: “Anh…”
Cố Trầm Ngôn: “Cậu thấy sao?”
Kiều Thư: “???”
Cậu cảm nhận một lúc, thật thà đáp: “Cũng tạm.”
Cố Trầm Ngôn: “Vậy chúng ta… làm quen thêm chút nữa.”
Kiều Thư: “???”
Chúng ta?
Làm quen thêm?
Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng anh đang nói gì, thì phía bên kia giường lay động. Ngay sau đó, bàn tay đang nắm lấy tay cậu bất ngờ dùng lực kéo cậu vào giữa giường.
Kiều Thư: “Hả???”
Chăn bị hất tung lên.
Trong bóng tối, Cố Trầm Ngôn xoay người đè lên phía trên cậu, hai tay chống hai bên đầu Kiều Thư.
“Kiều Thư…”
Kiều Thư lập tức căng thẳng đến mức duỗi thẳng cả hai chân: “Dạ!”
Giọng Cố Trầm Ngôn khàn khàn vang lên: “Có thể không?”
Vị trí này, tư thế này, thời điểm này — "có thể" gì thì Kiều Thư sao lại không hiểu.
Cậu khẩn trương đến mức nuốt nước bọt không ngừng.
Ngón chân cuộn lại, người nóng bừng lên, đầu cũng hơi choáng.
Chắc là tại nóng quá…
Cậu đưa tay còn lại ra, chầm chậm vòng lấy cổ người đàn ông phía trên mình.
Trong bóng tối yên lặng.
Kiều Thư thanh âm nhẹ như tiếng muỗi : “Có thể.”