“Mau mời ngồi, mời ngồi.” 

“Quảng nương tử, viện này của ngươi dọn dẹp khéo quá, gà vịt trông cũng mập mạp chắc nịch.” 

“Đều chỉ là vài món tầm thường thôi, Trương nương tử đừng chê cười.”

Trương Phóng Viễn theo Hà thị bước vào sân, hai vị phụ nhân liền nhanh chóng hàn huyên như người một nhà. Chuyện xem mắt thế này, hắn vốn không khéo ăn nói, cũng chẳng biết phải giao tiếp ra sao, vẫn là cần phụ nữ ra mặt mới chu toàn. Mời bá nương đi cùng quả là sáng suốt.

Hắn ngoan ngoãn đi phía sau Hà thị, lễ nghi gì cần thì làm, ai gọi thì chào, bị sắp xếp đâu ra đấy.

“Kêu cô nương ra xem mặt đi chứ? Dẫu sao chuyện hôn sự, người trẻ tuổi nhìn thuận mắt nhau mới là chính. Quảng nương tử, ngươi nói có phải không?” Hà thị vừa thu dọn vừa dẫn chuyện.

Quảng mẫu cũng thuận miệng đáp ứng, rồi hướng vào nhà gọi lớn: “Thu Nhi!”

Trương Phóng Viễn chờ người ra, nghĩ rằng Quảng mẫu dung mạo cũng không tệ, vậy con gái chắc cũng đoan chính, lại đang độ tuổi xuân, hẳn sẽ dễ coi. Những lúc như thế này, cô nương thường hay làm bộ e lệ, phải gọi ba lượt bốn lần mới chịu ra — hắn cũng nhẫn nại chờ đợi.

Nào ngờ người chưa thấy, lại thấy trước một gã nam nhân vác gà đi vào sân. Mọi ánh mắt liền bị thu hút.

Quảng mẫu trông thấy người, giọng trách cứ quen thuộc: “Bệnh thì bệnh, không chịu nghỉ ngơi, việc gì cũng để muội muội làm. Đến lúc người ta mai mối thì lại lò dò ra sân là sao.”

Rồi quay lại, cười giới thiệu với Hà thị và Trương Phóng Viễn: “Đây là đứa thứ hai trong nhà ta, không được ra gì lắm.”

Trương Phóng Viễn nghiêng đầu, cảm thấy thân hình kia có chút quen mắt, nhưng nhất thời chưa nhớ ra. Đợi Quảng nhị công tử ngẩng đầu lên, gương mặt lấm la lấm lét ấy khiến hắn tức khắc không màng lễ nghĩa, lập tức đứng bật dậy.

Sắc mặt hắn vốn nghiêm, chỉ hơi nhíu mày đã khiến người khác sợ hãi. Hà thị hoảng hốt, vội nhỏ giọng hỏi: “Phóng Viễn, sao vậy con?” Nàng khẽ kéo vạt áo hắn, sợ lúc này lại phát sinh xung đột gì không nên có.

Gã Quảng nhị hình như uống ít rượu, đầu óc mơ màng, vừa ngẩng đầu thấy trong sân có nam nhân, liền phản xạ giật mình, định trốn về sau. Trong lúc hoảng hốt, con gà trên tay cũng rơi xuống đất, quẫy một cái rồi bỏ chạy.

Trương Phóng Viễn liếc con gà kia một cái, rồi híp mắt nhìn tên kia, trầm giọng hỏi: “Ngươi là người nhà này?”

Gã co rúm người lại, không dám trả lời, trốn vội sau lưng mẫu thân: “Nương…”

Quảng mẫu thấy hai bên có xích mích, vội vàng cười làm lành: “Đứa nhỏ này thật chẳng ra gì, không khỏe thì vào nhà nằm đi, còn lảng vảng ngoài này. Trương nương tử, chúng ta vừa nói đến đâu rồi?”

Hà thị đang định đỡ lời, Trương Phóng Viễn đã nói thẳng: “Không cần xem nữa đâu, bá nương, chúng ta về thôi.”

“Này… sao lại thế?” Hà thị vội kéo lấy cánh tay hắn.

“Không có duyên phận.” Trương Phóng Viễn đáp, bình tĩnh mà dứt khoát.

Quảng mẫu nghe vậy không vui, biết thanh danh Trương Phóng Viễn không tốt, nhưng thấy người lại sáng sủa, đứng trước trưởng bối cũng khiêm tốn lễ độ, thân thể cường tráng, thật ra rất vừa ý. Tiểu cô nương chỉ biết nhìn nam nhân mềm mỏng, săn sóc, chứ lấy chồng rồi mới biết phải người như Trương Phóng Viễn mới gánh vác được. Vậy mà hắn lại thay đổi sắc mặt như trở bàn tay, đến phép tắc tối thiểu cũng không màng.

“Trương nương tử, đây là có ý gì? Chính các ngươi nhờ bà mối tới xem mặt, còn chưa gặp người đã đòi bỏ, thật coi nhà chúng ta là dễ bắt nạt sao?”

Hà thị khó xử, nhìn sang Phóng Viễn: “Này…”

Trương Phóng Viễn không muốn vạch chuyện người ta, nhưng Quảng mẫu cứ quấn lấy không buông, hắn cũng không khách sáo: “Xin hỏi nhị công tử nhà Quảng gia làm nghề gì?”

Sắc mặt Quảng mẫu lập tức trầm xuống, nhưng vẫn đáp: “Lão nhị bất tài, lúc thì lên thành kiếm việc vặt, lúc thì đi các thôn giúp việc.”

Trương Phóng Viễn liếc sang con gà đang giãy dụa trong viện: “Ngài tự hiểu rõ hắn làm gì thì hơn. Mọi thứ trong sân đều là chứng cứ. Người nghèo không đáng sợ, nhưng không được đánh mất nhân cách. Ta tuy không nên thân, cũng không thể làm muội phu của kẻ trộm.”

Hắn cười lạnh: “Lần trước lên núi trộm đồ, ta đã cảnh cáo hắn. Giờ còn dám mặt dày xuất hiện, cọc hôn sự này ta nuốt không trôi.”

Chưa cần nói rõ, Hà thị cũng đã hiểu ra. Tuy vừa nãy khó chịu khi cháu mình đột nhiên trở mặt, nhưng nếu nhà đối phương có người làm việc khuất tất, thì dứt khoát không thể kết thân.

“Quảng nương tử, nếu đã vậy, chúng ta xin cáo lui.” Hà thị dứt khoát đứng về phía chất nhi, cúi người nhặt lễ vật mang theo muốn rời đi. Hành động ấy khiến Quảng mẫu giậm chân.

Việc trong nhà bị vạch trần, lại làm hỏng mối hôn sự, Quảng mẫu vừa xấu hổ vừa tức giận, liền lớn tiếng quát: “Thì ra là ngươi đánh con ta thành thế! Xương sườn cũng gãy, nằm liệt mấy ngày, giờ mới gắng gượng đi lại, ngươi còn dọa người ta sợ chết khiếp! Làm đồ tể thì muốn ức hiếp người sao? Hôm nay hôn sự không thành thì thôi, nhưng tiền thuốc thang nhất định phải bồi!”

Trong nhà, mấy người nghe tiếng cãi vã. Quảng ngũ cô nương liếc nhìn ca ca mình, xấu hổ đến đỏ mặt, lau nước mắt chạy vào phòng: “Đã bảo đừng làm nghề ấy, cứ cố làm chi!”

Quảng nhị buột miệng mắng: “Ăn thịt thì chẳng thấy ngươi chê, lúc ấy ai ăn khỏe hơn ai!”

Mắng xong lại hoảng, lén nhìn Trương Phóng Viễn, trong bụng hối hận vì mẹ mình lắm lời. Tên đồ tể này hung hăng thế nào hắn rõ nhất. Vốn nghĩ nếu không hợp thì thôi, ai ngờ nương còn đòi bồi thường. Lỡ đâu gã nổi điên, chẳng phải cả nhà ăn đòn?

Hắn càng nghĩ càng sợ, chỉ biết rủa thầm sao nương lại không hỏi kỹ người đến xem mắt là ai. Nhưng cơm còn chẳng đủ ăn, ai có hơi sức mà quản chuyện đó.

Trương Phóng Viễn nghe xong, cười nhạt, kéo Hà thị về phía sau mình, cao giọng nói: “Sao? Nếu ta không bồi tiền, Quảng nương tử còn định giữ ta lại ăn cơm? Ta tự nhận từng gặp nhiều hạng người mặt dày, không ngờ còn có người vượt trội hơn hẳn.”

Quảng mẫu vốn ngày thường không nói nhiều, nay đứng trên địa bàn mình, tưởng rằng người đông thế mạnh, Trương Phóng Viễn sẽ e dè, liền vênh mặt mắng thẳng: “Đánh người không bồi thường, tưởng mình là thiên vương lão tử chắc? Đừng nói ta không gả con gái cho ngươi, ngươi coi xem có ai trong thôn ngoài thôn chịu gả con cho đồ tể như ngươi? Cứ độc thân cả đời đi, làm lão già góa vợ!”

Trương Phóng Viễn nghe vậy, trong đầu hiện lên bao ký ức đời trước. Ánh mắt tối sầm lại, hắn giáng một quyền nện xuống bàn gỗ trong sân — rầm một tiếng, góc bàn vỡ toác.

Quảng mẫu giật bắn mình, run rẩy lui lại, không dám hó hé thêm nửa câu.

“Quảng nương tử, không bằng thử xem miệng ngươi cứng hay quyền của ta nặng hơn?” Trương Phóng Viễn lạnh lùng hỏi, rồi xoay người nói: “Bá nương, chúng ta đi.” Hai người y như lúc đến, rời đi dứt khoát.

Sau khi họ đi xa, Quảng mẫu mềm nhũn cả chân, ngồi phệt xuống ghế. Mấy đứa con vội vàng xúm lại hỏi han: “Nương, không sao chứ?”

“Tên đồ tể ấy hung hăng quá, may mà hôn sự không thành, nếu không con gái gả qua chẳng biết khổ thế nào.” 

“Hắn sẽ không đi báo quan chứ?”

Quảng mẫu thở dốc, nói: “Báo cái gì mà báo! Nó nói thì ai tin? Quan phủ cần chứng cứ, nó có nắm chắc không?”

Quảng nhị nghe thế thì thở phào: “Thôi, tối nay hầm con gà kia, nương tẩm bổ chút đi.” 

Quảng mẫu uể oải: “Kêu lão ngũ nấu cơm đi.”

Quảng ngũ cô nương rưng rưng, nhưng vẫn nghe lời ra bắt gà làm thịt — dường như chuyện lớn đến mấy cũng không bằng có cơm ăn.


“Phóng Viễn, ngươi đừng buồn. Sớm nhìn ra phẩm hạnh người ta thế này, còn hơn cưới rồi mới biết thì đã muộn. Ngươi làm đúng, chúng ta không thể gả vào nhà có người trộm cắp.” Hà thị an ủi.

Trương Phóng Viễn thở dài: “Hèn gì lần trước hắn nhận ra ta trên núi, lúc ấy ta thấy quen mà không nhớ nổi. Hóa ra là người Quảng gia. Chỉ hận khi ấy không đánh gãy tay hắn luôn, giờ còn dám lảng vảng làm chuyện xằng bậy.”

Hà thị lắc đầu: “Thôi, từ giờ mình tránh Quảng gia ra. Bá nương lại qua chỗ Cam thẩm hỏi một chuyến, biết đâu còn tìm được người tốt hơn.”

“Nói sau đi” Trương Phóng Viễn hơi bực. Hắn biết chuyện xem mắt có thể thành hoặc không thành, nhưng không ngờ lại kết thúc bằng cách này.

Chuyện làm mai vốn đã khiến cả thôn bàn ra tán vào, lần này tuy chưa chính thức tuyên hôn, nhưng vẫn có người tinh ý dò hỏi.

Trong thôn, chẳng ai dám trực tiếp tìm Trương Phóng Viễn hỏi chuyện, chỉ thi nhau kéo Hà thị ngồi tán gẫu, lời vào lời ra.

Hà thị vốn không phải hạng đàn bà lắm điều, lại càng không thích nói sau lưng người khác chuyện dài ngắn. Nàng chỉ bảo hai bên không hợp tính, nghĩ đến bên kia cũng một nhà con cái đầy đủ, đều là làm cha mẹ, nàng rốt cuộc vẫn giữ lại chút tình nghĩa cho nhà họ Quảng.

Chuyện hôn nhân đổ vỡ xem như chuyện thường tình, phụ nhân trong thôn cười cợt một hồi rồi cũng cho qua, chẳng ai để trong lòng. Nhưng chỉ vài ngày sau, trong thôn lại nổi lên một trận gió yêu tà...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play