Qua hai ngày, chiếc giường em bé vốn chuẩn bị cho một đứa, Trương Phóng Viễn liền gấp rút nới rộng, lại chạy đến chỗ thợ mộc nhờ làm thêm. Ban đầu vốn có thể nhanh xong, nhưng hắn cứ khăng khăng muốn tự tay làm giường cho Đại Bảo với Nhị Bảo, thành ra phải chậm mấy ngày.
Trong mấy ngày ấy, hai đứa nhỏ vẫn cùng ngủ chung trên giường lớn với chồng chồng họ. Nhãi con còn bé quá, Trương Phóng Viễn lại lo lỡ tay đè trúng, cả đêm ngủ không yên, mỗi canh giờ đều phải tỉnh lại nhìn con. Tuy vậy, hai đứa nhỏ cũng rất ngoan, đến tối thổi đèn là Đại Bảo đã ngủ ngoan, Nhị Bảo thì phải được cha ẵm đong đưa một lúc mới chịu yên.
Có lẽ bởi bên cạnh là cha mẹ, cảm giác an toàn đủ đầy nên hai đứa ngủ rất ngon, cũng hiếm khi quấy khóc giữa đêm. Coi như là hai đứa nhỏ biết điều, khiến người làm cha mẹ bớt đi không ít lo.
Dù đêm ngủ chẳng mấy chốc, Trương Phóng Viễn ban ngày vẫn như người được bơm đầy sinh khí, tinh thần hớn hở, tay chân không ngơi nghỉ.
Hài tử vừa mới sinh, tháng đầu nào được thong thả. Hôm ấy hắn hỏi:
“Hai đứa đều bú sữa đầy đủ chứ? Có chịu bú không?”
“Ngài yên tâm, bú tốt lắm. Trong thôn những ca nhi đẻ con, đều đến chỗ ta lấy sữa dê cả.” – Người chăn dê đáp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT