từ chương này đổi xưng hô của thụ với công thành “ta-huynh”, các chương trước sẽ sửa sau
“Huynh rốt cuộc là ăn no thịt dê quá độ, hay là mùi thịt dê nồng quá, ăn vào cũng bị lây mùi rồi?”
Hứa Hòa cầm chổi lông vũ phủi lớp tro bụi trên áo khoác, áo này không dùng để đứng quầy ở quán thịt heo, mặc được vài ngày cũng không sao. Vào đông rồi, áo bông vốn không nên giặt nhiều, giặt nhiều sẽ giữ ấm kém, nhân tiện có cớ làm biếng, khỏi phải ngày nào cũng giặt đồ.
Nếu lỡ dính mùi tanh của thịt heo, mặc một ngày không giặt, hôm sau ngửi mùi thật sự chẳng muốn mặc lại. Đông này cái gì cũng không dễ chịu, chỉ có mỗi vụ quần áo là chiếm chút lợi.
Cậu phủi sạch tro bụi trên áo khoác ngoài của Trương Phóng Viễn, treo lên mắc áo, lại liếc người nọ nằm xoắn xuýt trên giường như cây cải trắng bị trói, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu. Làm cha đến nơi rồi, mà vẫn như đứa nhỏ.
Trương Phóng Viễn nghiêng đầu, chống tay ngắm Hứa Hòa, cười nhếch môi: “Thịt dê có nồng tới mấy, bị em bỏ chút nước gừng vào là hết tanh. Em nếu có bản lĩnh vậy, có bằng lòng trị luôn ta không?”
“Có thể trị tanh thịt dê, nhưng không trị nổi cái tính thích đùa dai của huynh.” Hứa Hòa đắp thêm tấm chụp đèn vào ngọn nến, tránh ban đêm gió lọt vào thổi tắt. Tai hơi nóng lên, chép miệng: “Nói chuyện nghiêm chỉnh với huynh được hai câu, lại quay ra lộn xộn. Không thèm để ý tới huynh nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play