Hứa Hòa đứng bên đường, nhìn người vừa mới ghìm cương ngựa quay về, dáng vẻ trầm lặng, khuôn mặt u ám. Trong lòng cậu cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với mấy kẻ nha sai thường xuyên thúc ép thu thuế, nhưng vẫn vỗ nhẹ tay Trương Phóng Viễn, cố gắng khuyên nhủ trượng phu.
“Bọn họ thì tính là cái gì, đến dân áo vải cũng không bằng. Ở nha môn lâu ngày liền coi mình là người trên kẻ dưới, thấy huyện lệnh nhiều thì tưởng mình cũng là quan lớn, mở miệng ra là quát nạt dân lành.”
Trước kia người trong nha môn thấy hắn vóc dáng khỏe mạnh, còn định kéo vào làm nha dịch, cho đi bắt người, thu nợ, ra vẻ oai phong như bộ khoái. Nhưng nhìn thì oai chứ bạc đãi vô cùng, tiền tiêu vặt còn thua cả tiểu nhị trong tửu lâu, hắn mới chẳng thèm dính vào.
Hứa Hòa khẽ mím môi, nhìn hắn không nói.
Trương Phóng Viễn bật cười, nói: “Sao, ta lại đi so đo thiệt hơn với mấy kẻ như thế chắc?”
Hứa Hòa nghĩ bụng: lòng chàng không nhỏ, vậy ai nhỏ?
Cậu nhẹ giọng: “Nhà mình chỉ có hai người, chắc cũng không phải đóng bao nhiêu thuế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play