Trương Phóng Viễn tức giận một trận, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là tại đại bá mình gây nên. Vì muốn mượn sức hương thân, lão lại mời người nhà họ Quảng tới, cứ tưởng mình đã rời khỏi nơi này, không còn khả năng tới chơi, ai ngờ hắn mới vừa trở lại đã chạm mặt ngay, kết quả lại náo loạn đến xấu hổ không để đâu cho hết.
Hắn giận dỗi mà bước đi, cũng chẳng biết mình đã men theo con đường mà trước đó Hứa Hòa từng nói — đoạn đường dẫn đến cánh rừng ở Hải Đường Loan.
Dù gọi là Hải Đường Loan, nhưng nơi này chẳng hề có hoa hải đường nào, chỉ là một sườn núi lớn mọc đầy cỏ dại, ngay cả vào mùa đông cũng vẫn xanh tươi, sự sống ngoan cường. Đi tiếp lên trên chính là một mảnh rừng trúc cổ.
Trương Phóng Viễn giận dỗi nửa ngày, lại thấy vì chuyện này mà buồn bực cũng không đáng. Dứt khoát muốn cắt ít cỏ đem về cho ngựa ăn, đỡ phí công đi một chuyến.
Hắn sờ soạng trên người mới phát hiện chỉ mang theo đồ nghề mổ heo, không đem lưỡi hái theo. Đang nghĩ thầm có khi phải dùng tay nhổ bừa ít cỏ, thì chợt trước mắt sáng rỡ: “Ngươi sao lại ở đây?”
Hứa Hòa đang cõng giỏ tre trên lưng, tay khiêng cái cuốc to. Cậu không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại: “Hẳn là ta hỏi ngươi tại sao lại ở đây mới đúng.”
“Cha mẹ ngươi đều đang giúp việc ở chỗ đại bá ta, nhị tỷ ngươi cũng định qua đó? Sao ngươi không đi ăn cơm?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT