Bề ngoài, trong thành nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng thực chất lại là những đợt sóng ngầm cuộn trào.
Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa vẫn luôn theo dõi tin tức trong thành, cũng không biết quan phụ trách về muối có ý đồ gì, đã ở Tứ Dương bốn năm ngày nhưng không triệu kiến bất kỳ thương nhân nào.
Mọi người đều không biết về vị quan này, càng không biết làm thế nào để gặp được ông ấy, nên chỉ còn cách duy nhất là thông qua tri huyện.
Nghe nói cửa phủ tri huyện sắp bị đạp nát, quà cáp như hoa dại nở rộ mùa xuân, cứ từng đợt từng đợt được đưa đến phủ huyện. Trương Phóng Viễn nghĩ, quan phụ trách về muối vẫn chưa nhận được bất kỳ lợi lộc nào, không biết liệu ông ấy có biết những chuyện này không.
Thời tiết lại nóng lên, mấy ngày nay trong nhà nhiều việc, Hứa Hòa lo lắng chuyện buôn muối, lại nhớ thương Thụy Cẩm, ban đêm trằn trọc không ngủ được, lại bị cảm nắng, đầu nặng, họng đau.
Trương Phóng Viễn từ nhà bếp bưng thuốc đến, thổi nguội rồi đưa cho Hứa Hòa. Thấy y nhíu mày uống thuốc, hắn trêu chọc: “Thụy Cẩm mới đi thi mà em đã nhớ mong như vậy, sau này nếu nó làm quan ở nơi khác, rốt cuộc em sẽ đi theo con hay ở lại với ta đây?”
Vị thuốc bắc không hề dễ uống, nhưng Hứa Hòa cũng không còn là đứa trẻ để làm nũng. Y nín thở uống cạn một hơi, rồi nói với Trương Phóng Viễn: “Tiểu Lý ca nhi lớn lên lém lỉnh, ta thấy chín phần mười là do huynh dạy hư.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play