Mùa xuân là thời điểm tốt nhất để trồng cây. Mấy năm nay, Trương Phóng Viễn đã chăm sóc rất cẩn thận ngọn núi đã mua. Núi rừng tuy không mang lại lợi nhuận trực tiếp như đất ruộng, nhưng lại giúp tiết kiệm không ít chi phí sinh hoạt.
Củi, than, gỗ, rơm rạ... đều có thể lấy từ núi nhà, nhờ vậy mà tiết kiệm được tiền mua những thứ này ở cửa hàng. Tính ra, số tiền tiết kiệm được cũng không ít hơn so với trồng trọt.
Lúc nông nhàn, những tá điền trong thôn sẽ đến trên núi giúp cuốc cỏ dại, trồng cây giống. Trương Phóng Viễn cũng cho phép họ tự nhặt củi về dùng. Mấy năm trước, triều đình bán núi cho tư nhân, núi công trở nên khan hiếm. Các ngọn núi nơi dân chúng có thể nhặt củi ngày càng ít đi. Trương Phóng Viễn cho phép những người giúp đỡ việc núi nhặt củi về, nên tá điền rất thích đến giúp.
Đầu xuân, Trương Phóng Viễn mua cây ăn quả giống để trồng. Hắn không thuê thêm người, vì số tá điền tự nguyện đến làm việc đã đủ rồi.
Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa đến chân núi. Xe ngựa không đi được, nên hai người phải cưỡi ngựa lên núi. Chân núi vốn hoang vu giờ cũng đã được khai khẩn thành đất trồng, Trương Phóng Viễn phất tay, chia cho các tá điền trồng trọt.
Đầu xuân, khắp nơi đều có người bận rộn cuốc đất, gieo trồng. Hứa Hòa thấy các tá điền cũng vất vả, ngoài việc đồng áng bận rộn lại phải đến núi cuốc đất trồng cây ăn quả, y nói với người bảo vệ đi sau: “Lần này những tá điền lên núi giúp trồng cây ăn quả, cần phải trả thêm tiền công cho họ.”
Trương Phóng Viễn gật đầu: “Theo ý em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT