Tần Lộng Ảnh bật dậy, lao ra khỏi phòng! Chỉ còn thanh kiếm không lưỡi yên lặng nằm trên giường. Trong phòng thoáng chốc không một tiếng động, một lát sau, một luồng sáng từ thân kiếm bay ra, hóa thành một nam tử tuấn mỹ có đôi mắt hai màu.

Sầm Thanh Phong ngồi bên mép giường, dường như vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp nơi đầu ngón tay thiếu nữ. Đầu ngón tay chàng khẽ đặt lên thân kiếm đỏ thẫm pha đen, vô thức lần theo đường nét mà nàng từng chạm qua, cúi mắt không nói lời nào. Một lúc sau, chàng đứng dậy, thân ảnh biến mất khỏi căn phòng.

Sầm Thanh Phong vốn tưởng Tần Lộng Ảnh sẽ hoảng hốt chạy loạn trong điện, dù gì lúc nãy nàng cũng hét toáng cả lên, trông chẳng khác gì bị dọa sợ. Nào ngờ ngoài dự liệu của chàng, Tần Lộng Ảnh chỉ khoanh chân ôm kìm sắt, mặt tức giận ngồi trước cửa gian phòng bên cạnh.

Nàng đúng là có hét “Sư tôn cứu mạng” thật, nhưng mục đích chỉ là để dọa thanh kiếm chết tiệt to gan kia. Nàng đã phân tích rồi, thanh kiếm ấy lén trốn trong giường nàng nhưng lại không nhân lúc nàng sơ hở mà thọc xuyên qua, hẳn là không dám làm gì quá đáng. Nó chỉ đang dọa nàng mà thôi, kiểu như lão làng bắt nạt lính mới. Mà nếu là như thế, nàng lại càng không thể để nó được như ý — chỉ vì chuyện nhỏ xíu này mà đi làm phiền “sếp lớn” đang cần tĩnh dưỡng?

Nàng quyết định chờ thêm một lúc, rồi sẽ quay lại xem thanh kiếm kia còn ở đó không. Nếu nó biến mất rồi, nàng sẽ ôm chăn mềm ra nằm ngủ dưới đất ngay trước cửa phòng sư tôn. Sáng hôm sau chờ sư tôn phát hiện ra, nàng sẽ khẽ khàng ho vài tiếng yếu ớt, nghẹn ngào kể rằng đêm qua bị thanh kiếm ấy lén lút xông vào phòng, mưu toan sát hại nàng. Nàng vất vả lắm mới thoát thân được, muốn tìm sư tôn cầu cứu nhưng lại vì mảnh hiếu tâm này mà không dám quấy rầy, đành ngồi thu lu ngoài cửa chịu rét cả đêm.

Quả thật là một đồ đệ hiền lành, khiêm nhượng, hiểu chuyện! Một tình nghĩa thầy trò cảm động lòng người! Khóe môi Tần Lộng Ảnh nhếch lên một nụ cười nham hiểm: hừm, cái đồ binh khí ngu ngốc kia, muốn đấu mưu tính kế với nàng? Vậy nàng sẽ cho nó biết gì là kỹ xảo âm hiểm của nhân loại!

Đang hả hê, bỗng phía sau vang lên tiếng mở cửa. Tần Lộng Ảnh giật nảy mình, vội vàng thay vẻ mặt sợ hãi hoảng loạn ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Sầm Thanh Phong.

Sầm Thanh Phong đứng ở ngưỡng cửa, lặng lẽ cúi mắt nhìn nàng một lúc rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tần Lộng Ảnh vịn tường đứng dậy, cực kỳ thành khẩn diễn vai hoảng hốt: “Sư tôn! Là thanh kiếm không lưỡi kia! Nó lén lút xông vào phòng con, còn trốn trong giường con nữa!” Nàng run rẩy nói tiếp: “Con sợ quá! Con không biết nó định làm gì, có phải nó vẫn hận chuyện con không nhận nó lúc trước không? Có phải nó muốn giết con không…”

Sầm Thanh Phong rũ mắt, không nói một lời, xoay người đi vào gian phòng bên cạnh. Tần Lộng Ảnh vội theo sau, lập tức thấy thanh kiếm nát kia vẫn đang nằm trên giường. Bắt quả tang tại trận rồi nhé! Tần Lộng Ảnh lập tức ôm lấy cánh tay Sầm Thanh Phong, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc: “Sư tôn nhìn kìa! Nó còn nằm ở đó!”

Sầm Thanh Phong nghiêng đầu liếc nhìn bàn tay nàng đang bám chặt lấy mình, ánh mắt chậm rãi dời đi: “Đây là phòng của ta. Là ta đặt nó ở đó.”

Tần Lộng Ảnh: “??”

Vẻ mặt kinh hãi của nàng lập tức đông cứng.

Nàng nghe hiểu lời Sầm Thanh Phong nói rồi, nhưng nàng không dám tin! Cái gì?! Đây là phòng của đại lão sư tôn?! Cái chăn mềm mại thoang thoảng hương thơm thiếu nữ này… là chăn của đại lão?!

Trong lúc những suy nghĩ ấy còn đang rối tung trong đầu, Tần Lộng Ảnh lại nảy ra một ý nghĩ còn khủng khiếp hơn, đại lão để kiếm ngủ cùng giường… có phải giống như trẻ con ôm gấu bông khi ngủ không?

Vẻ mặt Tần Lộng Ảnh lập tức nứt toác!

Một đại lão ngoài mặt thì lạnh lùng nghiêm khắc, nói năng lại khô khốc cộc lốc… sau lưng hóa ra lại là một “em bé” thích ôm kiếm ngủ cùng trong chăn bông mềm mại?!

OCC rồi đó!

Tần Lộng Ảnh trong lòng chấn động kịch liệt, nhưng ngoài mặt chỉ có thể gượng cười khan: “Ha… ha ha… thì ra đây là phòng của sư tôn. Xin lỗi, con hiểu lầm. Hôm qua quản sự nói sẽ bảo tiên hầu sắp xếp phòng cho con, con thấy chỉ có hai phòng có giường nên cứ tưởng…”

Sầm Thanh Phong: “Đó là phòng ta dùng để tu luyện.”

Tần Lộng Ảnh méo miệng: “Ồ… vậy phòng con ở đâu ta? Con đi hỏi lại quản sự vậy…”

Nàng lấy ngọc phù của mình ra, bắt chước động tác của người khác, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt tấm phù, chẳng có chút động tĩnh nào. Tần Lộng Ảnh ngạc nhiên “ối” một tiếng, sờ bên trái một cái, sờ bên phải một cái, lại xoay một vòng rồi sờ thêm cái nữa…

Sầm Thanh Phong có lẽ thật sự không nhìn nổi nữa, bất ngờ nắm lấy tay nàng, dùng đầu ngón tay của nàng điểm nhẹ lên ngọc phù.

Tay chàng cũng lạnh như băng, hoàn toàn không có chút nhiệt độ nào. Tần Lộng Ảnh khựng lại, rồi lập tức cảm nhận được có một luồng sức mạnh kéo dẫn, khiến một tia linh lực trong cơ thể nàng chảy vào ngọc phù.

Lúc ấy, giọng quản sự lập tức vang lên: “Tần cô nương, tiên hầu báo là ngọc phù của cô chưa được mở, không liên hệ được với cô nương. Họ không dám tự tiện chọn phòng cho cô nương, nên đã để đồ tạm ở thiên điện. Sau khi cô nương mở ngọc bố thì liên hệ lại với ta, ta sẽ bảo họ qua sắp xếp.”

Tần Lộng Ảnh: “…”

Quá xấu hổ. Là chữ “xấu hổ” viết hoa. Vốn định cáo trạng thanh kiếm nát kia, kết quả lại do nàng ngốc nghếch quên mở ngọc phù, thành ra ngủ nhầm phòng sư tôn, nằm nhầm giường sư tôn, còn lỡ phát hiện bí mật sư tôn thích chăn bông mềm mại, mỗi ngày đều ôm tiểu Kiếm Kiếm đi ngủ…

Nàng cảm thấy Sầm Thanh Phong không giết người diệt khẩu, đã là rất nể tình thầy trò rồi. Tần Lộng Ảnh ngoan ngoãn xin lỗi thêm lần nữa: “Thật có lỗi, đã quấy rầy sư tôn tĩnh dưỡng.”

Nàng vẫn còn lưu luyến liếc nhìn chiếc chăn mây một lần cuối, rồi lặng lẽ chuồn mất.

Cửa phòng đóng lại, Sầm Thanh Phong đứng bên giường, mắt nhìn chằm chằm chiếc chăn mây kia. Kiếm không lưỡi bay lên lơ lửng, lại nhẹ nhàng rơi vào giữa chăn mềm, bị vây quanh trong sự mềm mại ấy.

…Vẫn không mềm bằng thân thể thiếu nữ.

Vài luồng ma khí to cỡ ngón tay bất ngờ trào ra từ thân kiếm, vừa xuất hiện đã uốn éo như linh xà, hưng phấn xoắn lấy chăn mây, nháy mắt đã vò thành một đống như dưa muối. Gặp phải ánh mắt như muốn giết người của Sầm Thanh Phong, những xúc tu ma khí đang múa loạn lập tức khựng lại, chớp mắt đã co rút về lại thân kiếm đỏ thẫm pha đen.

Lại nói, Tần Lộng Ảnh thở dài thườn thượt, nửa đêm tự dọn một gian phòng nhỏ để ngủ. Đệm chăn mà quản sự chuẩn bị cho nàng cũng là một bộ đỏ đen, chất liệu lụa tầm thường, khiến nàng càng xác nhận việc mình xem chăn mây là tiêu chuẩn đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng nàng rất nhanh đã quẳng cái hiểu lầm đó ra sau đầu, bởi nàng còn chuyện quan trọng hơn: 《Linh Tiêu Thất Sát》! Ngày mai nàng sẽ chính thức bắt đầu học tập, bước lên con đường tu luyện rồi!

Sáng hôm sau, Tần Lộng Ảnh thay một bộ trường bào đỏ đen, dậy thật sớm đi tìm Sầm Thanh Phong. Buổi học đầu tiên, nàng cũng muốn thể hiện bản thân thật hoàn hảo trước mặt sư tôn. Sầm Thanh Phong đã chờ sẵn tại quảng trường trước đại điện. Nam nhân đứng nghênh đón ánh bình minh, hai tay chắp sau lưng, Tần Lộng Ảnh có hơi căng thẳng, bước tới: “Chào sư tôn.”

Sầm Thanh Phong khẽ gật đầu, vừa nâng tay, một thanh kiếm quen thuộc lập tức bay đến, bị chàng vững vàng bắt lấy. Khóe mắt Tần Lộng Ảnh giật nhẹ: Lại là thanh kiếm không lưỡi đáng chết kia!

Xem ra tên này rất được lão đại yêu thích nhỉ. Tần Lộng Ảnh tối qua vừa mất hết mặt mũi trước nó, giờ cũng chẳng dám nhiều lời. Nhưng chẳng bao lâu, nàng đã phát hiện điều kỳ lạ: “Sư tôn, sao nó…” Nàng sững sờ: “Sao nó không hung dữ nữa?”

Hôm qua sự việc quá đột ngột, nàng không để ý. Sáng nay mới nhận ra, sát khí kinh người trên kiếm không lưỡi đã biến mất! Sầm Thanh Phong thản nhiên nói: “Con sợ, nên nó thu liễm rồi.”

Tần Lộng Ảnh vui mừng trong lòng. Kiếm không lưỡi dù có được lão đại coi trọng, nhưng vẫn không bằng nàng nha! Nàng không nhịn được nở nụ cười, hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Sư tôn người thật tốt, đệ tử nhất định khắc ghi trong lòng!”

Sầm Thanh Phong nhìn lúm đồng tiền nhỏ của nàng một thoáng, rồi thu ánh mắt lại. Tần Lộng Ảnh còn chưa thấy chàng có động tác gì, giây sau, Sầm Thanh Phong đã tung người nhảy lên! Khoảnh khắc ấy, người và kiếm như hòa làm một, phiêu dật giữa trời đất. Nhật nguyệt nhất thời vô quang, ánh dương cũng bị kiếm khí đẩy lùi. Sầm Thanh Phong nhẹ nhàng tung một chiêu, một đâm, mà như ẩn chứa lực lượng diệt trời hủy đất.

Tần Lộng Ảnh ngây ngẩn đứng nhìn, hoàn toàn bị sự sắc bén và sức mạnh tuyệt đối ấy làm rung động. Không biết từ khi nào, Sầm Thanh Phong đã thu chiêu, quay về bên nàng. Vẻ mặt chàng không đổi, chỉ có vài sợi tóc lòa xòa trên trán là minh chứng cho trận chiến vừa rồi. Chàng đưa kiếm không lưỡi cho Tần Lộng Ảnh: “Con thử xem.”

Tần Lộng Ảnh: “??”

Tần Lộng Ảnh: “!!”

Khoan—chẳng lẽ đây chính là…《Linh Tiêu Thất Sát》?!

Không, không thể nào! Mức độ khó như này chẳng phải để biểu diễn nhập môn sao? Không phải để học thật đúng không? Dù có là biểu diễn giảng dạy thì ít nhất cũng phải phân tách động tác chứ? Dù không tách, thì cũng phải diễn thêm vài lần đi…

Tần Lộng Ảnh muốn khóc mà không có nước mắt, nhất thời cũng quên luôn chuyện tiếp kiếm. Sầm Thanh Phong mím môi, buông tay. Thanh kiếm đỏ thẫm pha đen ấy như sao băng bay đi mất. Tần Lộng Ảnh còn tưởng đại lão đã ý thức được bản thân đang làm khó một phế tài, nào ngờ đại lão lại buồn buồn mở miệng: “Con đã không thích nó, vậy tự chọn lấy một thanh.”

Chàng khẽ vung tay, tức thì từng đợt tiếng xé gió vút qua, hàng trăm thanh kiếm bay đến bên cạnh Tần Lộng Ảnh! Tần Lộng Ảnh bị trận thế này dọa đến run lẩy bẩy—biết là chọn kiếm, không biết còn tưởng đại lão muốn tru diệt phế đồ đệ cơ đấy!

Tần Lộng Ảnh cố gắng giữ bình tĩnh, tháo cây kìm sắt bên hông: “Sư tôn, con dùng cái này đi.”

Nàng sợ dùng kiếm lạ sẽ đập trúng mình, thôi thì dùng bé kiềm con quen tay vậy. Sầm Thanh Phong trầm mặc chốc lát, cũng gật đầu đồng ý. Mấy thanh kiếm còn lại vù vù bay đi. Tần Lộng Ảnh cầm kìm đứng yên, quyết định thực hiện chiêu duy nhất mà nàng thấy rõ và nhớ được: tung người nhảy lên.

Tần Lộng Ảnh cầm kiềm chỉ thẳng, tung người nhảy về phía trước! Sầm Thanh Phong nhảy xa mười mét, nàng thì hoàn thành được một phần mười.

Tần Lộng Ảnh, Sầm Thanh Phong: “…”

Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, Tần Lộng Ảnh cắn răng, cầm kiềm múa may vung vài chiêu ngang, đâm thẳng, vẩy xéo. Cảm giác trình độ của nàng múa cũng không đủ, chẳng ra hình ra dạng. Nhưng “thử xem” thì quan trọng ở thái độ. Quan trọng là dốc toàn lực để lấy lòng sư tôn. Còn chuyện thể hiện hoàn mỹ thì thôi bỏ qua, mất mặt chút cũng không sao…

Vừa đoán vừa múa thêm vài chiêu cho tròn bài, Tần Lộng Ảnh ra dáng ra hình thu thế, rồi lén liếc nhìn Sầm Thanh Phong. Người vẫn mặt lạnh như thường, chẳng ai biết trong lòng có đang chuẩn bị đánh chết rồi đuổi nàng khỏi sư môn không. Tần Lộng Ảnh quyết định lên tiếng biện hộ: “Sư tôn, là như vậy. Con chưa dẫn khí nhập thể, vẫn chỉ là phàm nhân, làm theo chiêu của người thì con sẽ ngã chết mất.”

Im lặng. Tần Lộng Ảnh lúc này mới sâu sắc cảm nhận được bản thân thật sự không xứng — nếu là Long Khiếu Cường ở đây, nhất định sẽ lập tức lĩnh hội chiêu thức của Sầm Thanh Phong. Chỉ nghe Sầm Thanh Phong mở lời: “Là ta suy nghĩ không chu toàn. Nhưng ta không giỏi dạy nhập môn, thôi để ta tìm một vị phong chủ khác dạy con vậy.”

Tần Lộng Ảnh sững người. Ý Sầm Thanh Phong là… thật sự muốn đuổi nàng khỏi sư môn sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play