Nói không buồn là giả, dù chỉ mới ở bên nhau một ngày, nhưng Sầm Như Phong đối xử với nàng rất tốt, Tần Lộng Ảnh thực sự vui mừng khi được bái nhập môn hạ của chàng.

Thế nhưng nàng lại cảm thấy mình chẳng có lý do gì để buồn. Việc nàng có thể bái sư thành công ngày hôm qua, vốn dĩ là nhờ hưởng “buff” phúc lợi của Long Khiếu Cường, hôm nay Sầm Như Phong tỉnh táo lại, nhìn rõ tư chất nàng kém cỏi, không muốn thu nhận nữa cũng là điều bình thường.

Tần Lộng Ảnh vẫn muốn cố gắng tranh thủ thêm. Nàng lựa lời nói: “Sư tôn, tuy tư chất con không tốt, nhưng con là người biết báo đáp ơn nghĩa. Nếu người chịu dạy dỗ con, có lẽ chuyện ma khí mất kiểm soát của người, con có thể giúp người tìm ra đáp án.”

Thật ra ngay từ ngày đầu bái sư, Tần Lộng Ảnh đã có ý định này. Không chỉ là vấn đề ma khí mất kiểm soát, Sầm Như Phong đã trấn áp ma vật viễn cổ Phệ Liệt, lại còn bị giam chân trấn thủ Linh Tiêu Tông nhiều năm, ân tình với người trong thiên hạ nặng như núi. Thế nhưng trong sách, sau khi Sầm Như Phong nhập ma, các tu sĩ lại miêu tả chàng thành đại ma đầu tội ác tày trời, hô hào “thay trời hành đạo”, sục sôi quyết tâm diệt trừ chàng.

Tần Lộng Ảnh không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, Sầm Như Phong sẽ nhập ma, bị vạn người phỉ nhổ, nhưng hiện tại, mọi thứ vẫn còn kịp. Nàng muốn cố hết sức ngăn cản Sầm Như Phong nhập ma, muốn bảo vệ danh tiếng cho chàng, coi đó là cách báo đáp ơn thu nhận làm đồ đệ. Nàng biết trước chút chuyện tương lai, có thể coi là lợi thế, chỉ tiếc linh lực lại quá yếu, nên cũng khó mà nói ra mấy chuyện này.

Nhưng giờ thì không thể không nói nữa. Tần Lộng Ảnh nghiêm túc nhìn Sầm Như Phong, chờ đợi câu trả lời, mà Sầm Như Phong thì hơi nhíu mày: “Chuyện ma khí không phải việc con nên lo. Con chỉ cần chăm chỉ tu hành, ta không cần con đi tìm đáp án.”

Vẫn bị từ chối... Tần Lộng Ảnh hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Vậy đệ tử xin nghe theo sự sắp xếp của sư tôn. Chỉ là đệ tử còn một việc muốn xác nhận,” nàng sờ lên ngọc bội trước ngực, “Pháp bảo này, con có nên trả lại cho sư tôn không?”

Sầm Như Phong liếc nhìn nàng, trong mắt hơi nghi hoặc: “Đã cho con rồi, tự nhiên là của con, nói gì đến chuyện trả lại.”

Đúng là đại lão hào phóng! Tần Lộng Ảnh cũng không dây dưa nữa, cúi mình thật sâu: “Đa tạ sư tôn.”

Sầm Như Phong nhanh chóng triệu tập chín vị phong chủ của Linh Tiêu Tông tới, Tần Lộng Ảnh trong số đó nhận ra hai gương mặt quen: chưởng môn Đường và Mộ Thừa Nghiệp. Chín người cúi đầu chào Sầm Như Phong, chưởng môn Đường hỏi: “Như Phong lần này gấp gáp triệu tập chúng ta, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Tần Lộng Ảnh đứng bên cạnh Sầm Như Phong, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng có chuyện quan trọng gì cả, chỉ là đại lão làm người cũng tốt, dù không muốn nhận phế vật làm đồ đệ nữa, nhưng vẫn muốn tìm cho đồ đệ này một nơi tốt. Chỉ nghe Sầm Như Phong lạnh lùng nói: “Ta không dạy được con bé, ai trong các ngươi có thể thay ta dạy không?”

Các phong chủ đều hiểu ý. Chưởng môn Đường nhìn sang tám người còn lại: “Để xem các phong chủ khác thế nào. Đường mỗ cũng sẵn lòng thu nhận, chỉ là, e phải hỏi ý Tòng Âm trước.”

Tần Lộng Ảnh cũng không muốn qua chỗ chưởng môn Đường, vì Giang Tòng Âm ở đó, nàng mà qua sẽ bị chèn ép chắc luôn. Một phụ nữ xinh đẹp mặt mày hiền từ cười hỏi: “Trông cũng xinh đấy, biết âm luật không?”

Tần Lộng Ảnh: “…Không giỏi lắm.”

Phụ nữ xinh đẹp lắc đầu tiếc nuối: “Vậy ta không thu đâu.”

Một lão giả khác cười ha hả: “Tiên tôn, chưởng môn, lão phu đã đóng cửa không nhận đồ đệ nữa, chuyện này các ngươi đều biết. Nếu cô nương không ngại, đồ đệ của lão có thể nhận nàng.”

Mắt Tần Lộng Ảnh sáng lên, lại nghe Sầm Như Phong từ chối: “Không cần, phải là phong chủ đích thân dạy.”

Tần Lộng Ảnh: “…”

Đây gọi là ‘đồ đệ ta dù không cần nữa nhưng cũng phải tìm được nơi tử tế’ sao? Các phong chủ nhìn nhau, có lẽ trước đây còn định nhận rồi giao cho đệ tử mình dạy, giờ thì không được nữa. Một đại thúc râu quai nón cao lớn nói: “Vậy qua chỗ Mộ Thừa Nghiệp đi.”

Mộ Thừa Nghiệp phe phẩy quạt, cười tít mắt đứng đó, bất chợt bị chỉ tên: “Ấy… Khai Vũ huynh, huynh nói không nhận thì nói thẳng, còn nhiều phong chủ chưa lên tiếng mà, kéo ta vào làm gì?”

Thương Khai Vũ: “Bọn họ chắc chắn không nhận, nhận cũng vô ích. Mấy phong của chúng ta tu hành đều yêu cầu linh lực rất cao, nàng như thế này, vào cửa còn khó.”

Mộ Thừa Nghiệp lắc đầu: “Huynh nói vậy, chẳng lẽ tu trận pháp không cần linh lực?”

Một phong chủ khác cũng phụ họa Thương Khai Vũ: “Ba phàm nhân kia cũng vào môn hạ ngươi, hay cho nàng qua làm bạn đi.”

Tần Lộng Ảnh nghe bọn họ đùn đẩy, cảm thấy mình như quả bóng bị đá qua đá lại. Nàng cắn môi, muốn bàn với Sầm Như Phong đừng miễn cưỡng phong chủ nữa, nhưng Mộ Thừa Nghiệp dường như nhìn ra sự lúng túng của nàng, xếp quạt lại: “Được rồi được rồi, không đôi co với mấy lão già các ngươi nữa.”

Y vẫy tay với Tần Lộng Ảnh: “Tiểu nha đầu qua đây, về Thiên Lam Phong với vi sư. Nói trước, vi sư nghèo, tích cốc đan đôi khi còn không phát nổi, nếu tiên tôn có thể tiện tay biếu thêm mấy ngàn viên làm quà chia tay thì càng tốt…”

Y cười tủm tỉm nhìn sang Sầm Như Phong, nụ cười lập tức cứng lại: “Tiên tôn… ấy, sao ngươi lại tức giận vậy?”

Tần Lộng Ảnh ngơ ngác nhìn sang, quả nhiên thấy sắc mặt Sầm Như Phong lạnh như băng. Mộ Thừa Nghiệp vừa hỏi, quanh thân nam nhân càng tỏa ra kiếm ý băng lạnh, từng chữ cất lên lạnh lùng: “Mộ Thừa Nghiệp, con bé là đồ đệ của ta. Ngươi tự xưng vi sư, định cướp người với ta sao?”

Mộ Thừa Nghiệp: “…Ể? Cái gì?!”

Câu nói vừa buông ra, không chỉ chín phong chủ, ngay cả Tần Lộng Ảnh cũng sững sờ: Cướp? Không phải, chẳng lẽ không phải đại lão người không muốn ta nữa, mới gọi chín phong chủ tới, định đẩy ta đi à?

Tần Lộng Ảnh lúng túng nói: “Sư tôn, chẳng lẽ người không phải… vì con tư chất quá kém, muốn giúp con tìm sư phụ khác?”

Sầm Như Phong cau mày: “Con nói gì? Liên quan gì tới con? Là ta không giỏi dạy nhập môn, nên mới tìm người dạy thay.” Chàng nhìn sang Mộ Thừa Nghiệp, khí thế lẫm liệt: “Con bé đã bái nhập môn hạ ta, ai muốn cướp người, phải đánh thắng ta trước!”

Mộ Thừa Nghiệp lùi hai bước liên tiếp: “Không không, chỉ là hiểu lầm thôi!”

Tần Lộng Ảnh dở khóc dở cười. Cũng không trách mọi người hiểu lầm—ai mà ngờ kẻ phế vật không ai cần như nàng, lại là cục cưng bảo bối của đại lão chứ. Chỉ có thể nói tâm tư của đại lão thật khó dò, có khi là do buff nhận đồ đệ của Long Khiếu Cường mạnh quá.

Cho nên việc Sầm Như Phong từ chối nàng nhúng tay vào chuyện ma khí, đơn giản chỉ là lo lắng cho sự an nguy của nàng, không muốn nàng bị cuốn vào.

Ngược lại nàng lại nghĩ chàng ghét bỏ mình. Các phong chủ cũng nhanh chóng hiểu ra, Sầm Như Phong vất vả gọi họ dạy nhập môn, tiểu cô nương này đâu phải thất sủng! Nếu nhận nàng, dù dạy thế nào, cũng là giúp đại lão một việc lớn!

Ban đầu mấy phong chủ đùn đẩy lập tức tích cực hẳn lên.

Thương Khai Vũ là người đầu tiên lên tiếng: “Ra vậy, vậy Tần cô nương hay là sang Thiên Diễm Phong đi. Ta nghe nói trước đây cô nương từng làm thợ rèn, đúng lúc có thể học thuật luyện khí ở phong ta.”

Một người khác nói: “Sao được? Tiên tôn tu kiếm, thuật luyện khí khác quá xa. Hay là đến Thiên Toàn Phong ta, đao pháp kiếm pháp đều được.”

Lại có người nói: “Cô nương là nữ nhi, học đao thương làm gì? Qua Thiên Hoàn Phong ta học luyện đan, sau này học y thuật, cứu người cứu đời, cũng thành một câu chuyện người đời ca tụng.”

Mọi người thi nhau giới thiệu truyền thừa của mình, Mộ Thừa Nghiệp ban đầu tránh ra xa, giờ cũng hào hứng chen lên: “Đừng tranh, đừng cướp! Không phải đã nói là sang Thiên Lam Phong ta rồi sao? Lộng Ảnh nhỉ, lại đây, qua chỗ ta …”

Sầm Như Phong lạnh lùng cắt ngang: “Mơ tưởng!”

Mộ Thừa Nghiệp nghẹn lời, một lát sau ho khan: “Tiên tôn, ta đã nói là hiểu lầm rồi mà. Ta có hai ngàn đệ tử, chẳng lẽ lại đi tranh một đồ đệ với người? Ta và Lộng Ảnh là có duyên…”

Sầm Như Phong: “Duyên ở đâu ra? Đồ đệ của ta, sao lại có duyên với ngươi?!”

Mộ Thừa Nghiệp: “…Không có duyên, không có duyên. Hay là, để Lộng Ảnh tự chọn đi, được chứ?”

Sầm Như Phong nhìn y một lúc: “Được.” Chàng quay sang Tần Lộng Ảnh, dịu giọng: “Không nhất thiết phải kiếm pháp, cứ chọn thứ con thích, mới có thể lên đỉnh đạo. Dù sau này con học ở đâu, bao lâu, cũng mãi là đồ đệ của ta.”

Tần Lộng Ảnh cảm động quá! Sầm Như Phong đã nhận ra nàng không có thiên phú kiếm đạo, sẵn lòng để nàng đi đường khác, lại còn hứa làm chỗ dựa cho nàng!

Nàng vui mừng đáp: “Sư tôn, con…”

Sầm Như Phong: “Thiên Lam Phong thì không được.”

Mộ Thừa Nghiệp: “…”

Vẻ mặt Mộ Thừa nghiệp kiểu “thế mà gọi là cho Lộng Ảnh tự chọn à?”.

Tần Lộng Ảnh suýt bật cười. Nàng nhìn sang Mộ Thừa Nghiệp, bằng ánh mắt “xin lỗi nhé”, lại thấy Sầm Như Phong mặt không cảm xúc nhìn nàng, như kiểu bắt gian tại trận. Nàng vội rụt mắt lại, không dám nhìn nữa.

Cuối cùng, Tần Lộng Ảnh chọn Thiên Diễm Phong của Thương Khai Vũ. Đến thế giới này, nàng bỗng nhiên thích rèn sắt, mà còn rất có năng khiếu, rèn ra thứ gì cũng ra hình ra dáng. Nàng nghĩ học luyện khí cũng hay, có nghề trong tay không sợ đói. Sau này nếu kiếm của sư tôn hỏng, nàng còn sửa được, thậm chí giỏi hơn nữa thì tự tay rèn cho sư tôn vài thanh kiếm tốt.

Thương Khai Vũ được chọn, mừng rỡ xoa tay: “Tiên tôn, ngài cũng biết luyện khí rất tốn nguyên liệu, nên không dám nhận nhiều đệ tử, Lộng Ảnh tới chỗ ta, không thể thiếu nguyên vật liệu. Không biết có thể từ Tàng Bảo Các cấp thêm cho ta chút…”

Sầm Như Phong: “Được.”

Thương Khai Vũ cười ha ha: “Chưởng môn Đường, Tàng Bảo Các, lát nữa ta viết cái danh sách nhé?”

Chưởng môn Đường cười gật đầu, chín phong chủ mới cáo từ rời đi. Tần Lộng Ảnh không nhịn được hỏi: “Sư tôn, người quên hỏi Thương phong chủ muốn lấy gì từ Tàng Bảo Các à?”

Sầm Như Phong: “Không cần hỏi, Đường Vĩnh Hóa sẽ lo.” Chàng thản nhiên đáp: “Chỉ là kho chứa thôi, toàn là mấy thứ nhỏ nhặt trong bí cảnh về. Vốn để lại cho Linh Tiêu Tông, họ cần thì cứ dùng.”

Nhặt trong bí cảnh về… Chẳng phải bí cảnh là tồn tại nguy hiểm với kỳ ngộ như chỗ rơi rớt báu vật, bí tịch hay sao? Tần Lộng Ảnh càng nghĩ càng thấy không ổn, nhưng không hiểu rõ nên cũng không dám nói gì thêm.

Nhưng nàng cũng nhận ra, vị sư tôn này có thực lực chạm đỉnh, lại rất vụng về chuyện đời, còn không thích quản việc, dễ bị người khác lợi dụng.

Tần Lộng Ảnh nảy sinh trách nhiệm: Dù Sầm Như Phong không yêu cầu, nhưng đã tiếp tục thu nàng làm đồ đệ, thì nàng cũng phải báo đáp ơn nghĩa ấy. Vì sao sư tôn nhập ma, vì sao bị vạn người phỉ nhổ, có lẽ nàng còn phát hiện được đầu mối hơn cả sư tôn. Tần Lộng Ảnh quyết định sau này mọi chuyện phải cẩn thận, cố gắng diệt nguy cơ từ trong trứng nước.

Con đường học tập tu luyện của nàng cũng chính thức bắt đầu. Hôm sau, Tần Lộng Ảnh tạm biệt Sầm Như Phong, mang theo bé kìm con cưỡi tiên hạc mập mạp, lên đường tới Thiên Diễm Phong. Bay được một đoạn, nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy Sầm Như Phong vẫn đứng ở quảng trường trước đại điện. Dáng người ấy, giống như một người cha lần đầu đưa con đi học.

Tần Lộng Ảnh ấm lòng, đứng trên lưng hạc vẫy tay: “Sư tôn! Con sẽ học thật tốt, sớm về nhà!”

Sầm Như Phong dĩ nhiên không đáp, dường như người đứng đó chẳng phải để tiễn nàng. Tần Lộng Ảnh cảm thán, vừa đến Thiên Diễm Phong, còn chưa kịp hạ xuống đã nghe tiếng chim hót vang trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play