Tần Lộng Ảnh theo sau con rối, xuyên qua làn sương mù mịt mờ. Nàng đang ở trên một chiếc tiên thuyền nguy nga lộng lẫy, thuyền rộng đến kinh người, xà nhà cửa sổ, mái hiên cong vút, chỗ nào cũng tinh xảo vô cùng.
Bầu trời ngoài thuyền chuyển dần từ lam sang xanh lục, sao mai lấp lánh, trời sắp sáng. Dù bình minh đẹp đẽ, Tần Lộng Ảnh lại không có tâm trạng thưởng thức. Con rối dừng lại trước khoang thuyền lớn nhất, không cử động nữa.
Không ai gõ cửa, nhưng cửa khoang lại tự động mở ra. Một tấm bình phong ngọc lớn che khuất tầm nhìn, Tần Lộng Ảnh nghe thấy tiếng đàn sáo cùng tiếng cười nói nhẹ nhàng của nam nữ.
Nàng hít sâu một hơi, rồi mới bước chậm rãi vào trong.
Vòng qua bình phong, cảnh tượng trong phòng liền hiện rõ. Chính giữa phòng, trên một chiếc giường lớn nổi bật nhất, có một người phụ nữ xinh đẹp nằm nghiêng. Váy lụa mỏng màu hồng hờ hững khoác trên người, không cần làm gì cũng tràn đầy vẻ quyến rũ. Bên cạnh bà ta, vài nam nhân trẻ tuổi tuấn tú đang đứng hầu hoặc ngồi cạnh.
Người phụ nữ xinh đẹp liếc nhìn Tần Lộng Ảnh một cái: “Tần Lộng Ảnh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có muốn bái nhập môn hạ của ta không?”
Tần Lộng Ảnh liền ngọt ngào nở nụ cười, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Muốn chứ, đương nhiên muốn! Có thể bái nhập môn hạ tông chủ Hợp Hoan Tông là vinh hạnh của con!”
Tông chủ nghe xong, giọng điệu lại chẳng mặn chẳng nhạt: “Nếu thật sự đổi ý rồi, vậy hãy chọn một người trong số bọn họ mà ngươi thích, bây giờ để hắn phối hợp với tu luyện ngươi đi.”
Tần Lộng Ảnh lập tức xua tay liên tục: “Không được không được! Đám phàm phu tục tử thế này, con không vừa mắt chút nào! Mục tiêu của chúng ta là sao trời biển rộng, nếu không phải loại nhân vật như Linh Tiêu Tiên Tôn thì con không ngủ!”
Tông chủ liền sa sầm mặt: “Toàn nói linh tinh vớ vẩn!”
Bà ta cười lạnh: “Lần đầu bảo ngươi tu luyện, ngươi nói không thích nam, cũng không thích nữ, chỉ thích không nam không nữ. Lần thứ hai bảo tu luyện, ngươi lại nói cái kìm sắt của ngươi vẫn là em bé, muốn nuôi lớn rồi mới tìm nam nhân. Giờ thì hay rồi, lại lấy Linh Tiêu Tiên Tôn ra để ứng phó ta, ngươi là cố ý giỡn mặt ta đấy à?!”
Tần Lộng Ảnh tỏ vẻ ấm ức: “Tông chủ sao người lại nghĩ thế? Lời Lộng Ảnh nói câu nào cũng là thật lòng mà!”
Nàng vuốt cái kìm sắt buộc bên hông, thành khẩn nói: “Bé Kìm Con là đứa bé của con, ba năm trước là con tự tay rèn ra nó. Cha mẹ mất sớm, bé Kìm con hằng ngày ở bên con rèn sắt, hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau... Con đương nhiên không muốn tìm một người cha dượng để hành hạ nó! Linh Tiêu Tiên Tôn dáng vẻ thần tiên, thực lực cường đại, trong giới tu chân là nói một là một, hai là hai. Con lấy người như ngài ấy làm mục tiêu, mộng tưởng to lớn như vậy, chẳng lẽ tông chủ không nên khích lệ con một chút sao?”
Gương mặt xinh đẹp của tông chủ hơi méo đi. Bà ta lại đánh giá Tần Lộng Ảnh lần nữa. Thiếu nữ có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, da trắng hơn tuyết, môi đỏ như son, đôi mắt long lanh linh động. Lúc này chỉ đứng đó thôi, đã mang vẻ yếu đuối đáng thương mê người.
Đáng tiếc đầu óc có bệnh nặng, hễ mở miệng là chọc tức người, chẳng cần phải giữ lại làm gì. Tông chủ thở ra một hơi thật dài: “Được, được rồi, ngươi im miệng đi. Ngươi muốn chết, chẳng lẽ ta cản được chắc?!”
Bà ta đứng dậy, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sương đen xám. Thoạt nhìn sương này không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ lại đang bốc hơi xoắn lại, như thể có sinh mạng.
Sắc mặt Tần Lộng Ảnh khẽ biến: “Khụ khụ khụ… Tông chủ, con thấy chúng ta vẫn có thể thương lượng thêm một chút, từ từ nói!”
Tông chủ không thèm để ý nàng nữa: “Đáng lẽ ta không nên vì cái mặt này của ngươi mà hết lần này tới lần khác cho cơ hội!”
Tần Lộng Ảnh muốn né tránh, nhưng nàng chỉ là phàm nhân linh lực nhỏ nhoi, còn tông chủ lại là Kim Đan cảnh. Nàng còn chưa kịp động đậy, tông chủ đã đánh một chưởng, luồng sương đen đó lập tức nhập vào cơ thể nàng!
Cảm giác âm tà lạnh lẽo lập tức lan khắp tứ chi! Tần Lộng Ảnh tức thì dâng lên cơn bực bội giận dữ, chỉ muốn xé xác tông chủ! May mà cái kìm bên hông thúc mạnh vào người nàng một cái, nàng mới giật mình tỉnh lại, bình tĩnh hơn chút.
Nhưng chưa dừng lại ở đó. Tông chủ bấm tay niệm pháp, cơ thể Tần Lộng Ảnh cứng đờ, không thể tự chủ xoay người. Nàng nghe thấy tông chủ cười lạnh phía sau: “Vậy thì như ngươi mong muốn... mang theo bé Kìm Con của ngươi, đi gặp Linh Tiêu Tiên Tôn đi!”
Tần Lộng Ảnh cử động đôi chân cứng nhắc, bước ra khỏi khoang thuyền. Trên khoang thuyền còn mấy phàm nhân khác, đều đã bị tông chủ truyền vào ma khí và thi triển thuật khống chế rối. Bọn họ vẫn cảm nhận được thế giới bên ngoài, nhưng hành vi không còn do mình làm chủ.
Tông chủ thướt tha bước tới trước mặt mọi người, uốn éo chỉnh lại búi tóc: “Linh Tiêu Tiên Tôn ma khí trong người mất kiểm soát, linh lực gần đây hỗn loạn, đang cần sát khí để ổn định lại. Hiện tại, ta sẽ đưa các ngươi đến làm tế kiếm cho ngài.”
Bà ta quét mắt nhìn mọi người, vẻ mặt ngạo mạn: “Linh Tiêu Tiên Tôn là người mạnh nhất ở Độ Kiếp cảnh, năm xưa nếu không phải ngài đi trấn áp ma vật viễn cổ quấy loạn, rồi một mực giam mình thủ hộ Linh Tiêu Tông, làm gì có thái bình cho đám phàm nhân các ngươi? Mấy kẻ phàm nhân linh lực tí tẹo mà có thể giúp Tiên Tôn giải nạn, cũng coi như là phúc khí của các ngươi.”
Những người bị thi triển con rối thuật đương nhiên không thể đáp lời bà ta, từng người sắc mặt ngây dại đứng yên tại chỗ. Tông chủ bèn ung dung dẫn người rời thuyền.
Tần Lộng Ảnh theo sau đoàn người, trong lòng thầm thở dài. Thế giới hiện tại nàng đang ở, thật ra là một quyển tiểu thuyết tu chân thể loại thăng cấp trên Qidian, kể về quá trình trưởng thành của nam chính Long Khiếu Cường, từ một kẻ vô danh trở thành kẻ oai chấn tứ phương. Câu chuyện bắt đầu khi Long Khiếu Cường muốn cầu tiên vấn đạo, tìm đến một môn phái nhỏ xin bái sư. Nhưng trong người hắn chỉ có linh lực mỏng manh, đến cả môn phái nhỏ cũng xem thường mà từ chối hắn ngoài cửa.
Long Khiếu Cường đành quay về nhà. Trên đường về bị người bắt cóc, giả làm ma tu, đưa đến cho Linh Tiêu Tiên Tôn tế kiếm. Là công cụ hình người mở đầu bàn tay vàng của nam chính, Linh Tiêu Tiên Tôn là người mạnh nhất giới tu chân. Lúc sinh tử, Long Khiếu Cường thức tỉnh huyết mạch, thoát khỏi pháp thuật trói buộc, kịp thời nói rõ sự thật trước khi Tiên Tôn rút kiếm.
Linh Tiêu Tiên Tôn không giết bọn họ, ngược lại mắt còn sáng như đuốc phát hiện thiên phú kiếm tâm của Long Khiếu Cường, thu làm đệ tử, tận tình dạy dỗ. Chàng cũng là chỗ dựa lớn nhất của Long Khiếu Cường trong truyện.
Tần Lộng Ảnh sau tai nạn xe đã xuyên vào sách, sống ở thành trì phàm nhân suốt chín năm. Linh lực của nàng yếu ớt, chẳng thể tu hành vấn đạo, cứ nghĩ bản thân chỉ là vai quần chúng trong truyện, không ngờ hiện tại lại vô tình bước vào tuyến nội dung gốc.
Nếu Long · tên là Khiếu Cường · viết là Ngạo Thiên cũng bị bắt thì nàng đã không lo nữa rồi. Cứ thoải mái ngồi ăn dưa hóng drama, ôm đùi nam chính chờ được cứu, dù gì Long Ngạo Thiên cũng sẽ bộc phát sức mạnh tiềm ẩn mà giải cứu mọi người. Nhưng hiện giờ cốt truyện lệch hướng: có lẽ vì bắt nhầm thêm một người là nàng, nên Long Khiếu Cường lại không bị bắt.
Những ngày qua, tông chủ vì thấy nàng đẹp nên muốn thu vào môn hạ, dạy dỗ thành lô đỉnh bán kiếm lời. Tần Lộng Ảnh vừa giả điên giả dại kéo dài thời gian, vừa tìm cách bỏ trốn. Tuy đã thoát khỏi số phận lô đỉnh như ý, nhưng vì chênh lệch sức mạnh quá lớn nên vẫn không trốn được.
Mà hiện tại, bọn họ sắp bị đưa tới tế kiếm cho Linh Tiêu Tiên Tôn. Đến lúc đó, nếu không ai phá được pháp thuật để nói rõ sự tình, liệu nàng có chết oan dưới kiếm vị đại năng này không?
Khi ánh sáng ban mai vừa lên, họ đã tới Linh Tiêu Tông. Tông chủ báo rõ ý định, chẳng bao lâu sau có một vị trưởng lão tới tiếp đón. Tông chủ duyên dáng hành lễ: “Nghe nói Linh Tiêu Tiên Tôn bị ma khí quấy nhiễu, cần dùng giết chóc để trấn áp linh lực. Vừa hay ta bắt được mấy tên ma tu tập kích, nên luyện thành con rối đưa tới tế kiếm cho Tiên Tôn.”
Trưởng lão dùng thần thức quét qua nhóm người Tần Lộng Ảnh, quả nhiên cảm nhận được ma khí thuần hậu, trên mặt liền nở nụ cười: “Đa tạ tông chủ Chân. Tối qua ma khí trong người Tiên Tôn đột ngột bộc phát, Linh Tiêu Tông hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Ngài ấy không thể rời tông, mà chúng ta nhất thời cũng không tìm được ma tu hay yêu vật, thật sự tạ tông chủ đại ân.”
Tông chủ Chân mỉm cười: “Trưởng lão đừng khách sáo. Giúp Tiên Tôn phân ưu là nghĩa vụ của Hợp Hoan Tông.”
Trưởng lão gọi đến một con tiên hạc, niệm pháp thuật khiến nó biến lớn. Rồi vung tay áo, đưa nhóm người Tần Lộng Ảnh lên lưng hạc. Tiên hạc dang cánh bay lượn, cuối cùng dừng lại ở một ngọn núi. Trưởng lão chắp tay hướng về tông chủ Chân: “Nơi này là động phủ của Tiên Tôn, chúng ta phải đi bộ vào.”
Tông chủ Chân gật đầu, thu lại dáng vẻ tươi cười, chỉnh trang y phục. Trưởng lão sắp xếp hàng ngũ cho đám người Tần Lộng Ảnh, rồi mới dẫn họ tiến vào. Tần Lộng Ảnh bị điều khiển bước chân, chẳng mấy chốc đã thấy một tòa cung điện nguy nga.
Bên ngoài cung là quảng trường lát đá xanh, một con đường bạch ngọc kéo dài tới cửa lớn hùng vĩ. Mọi người đứng lại trước cửa điện, trưởng lão giơ tay gõ cửa, không nghe thấy trả lời nên chần chừ đẩy cửa ra. Tần Lộng Ảnh chỉ thấy một luồng gió lạnh lẽo mang theo băng sương ập tới bao trùm lấy mình! Nàng cố tập trung nhìn, mới thấy rõ cảnh trong điện.
Trong điện, hàng trăm thanh đao kiếm đang chém giết lẫn nhau. Giữa ánh sáng đao kiếm, có một nam nhân mặc một thân đen đứng lặng chắp tay sau lưng. Chàng rất cao, dáng người như kiếm, thần sắc lạnh nhạt. Dù trong tình cảnh này, trong lòng Tần Lộng Ảnh vẫn bật ra một câu: Đại lão công cụ hình người này đẹp quá đi.
Nam nhân tóc đen như mực, đường nét ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, như được vẽ bằng bút lông, thêm một phần thì rườm rà, bớt một phần thì đơn điệu. Đặc biệt nhất là đôi mắt của chàng, một bên đen kịt, một bên xanh thẫm. Toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo và sắc bén, khiến chàng trông như một thanh kiếm không có nhiệt độ.
Cửa điện đóng lại, Linh Tiêu Tiên Tôn đưa mắt nhìn về phía nhóm người Tần Lộng Ảnh. Mắt xanh trông không giống như của người, như đồ vật không có cảm xúc. Chàng không hề động đậy, nhưng những thanh đao kiếm đang giao chiến kia lập tức ngừng lại, ngay ngắn chia ra đứng hai bên. Chàng không cố ý tỏa uy áp, nhưng Tần Lộng Ảnh vẫn cảm nhận được rõ ràng áp lực khủng khiếp từ một tu sĩ cao giai.
Trưởng lão rõ ràng có phần sợ vị Tiên Tôn này — hoặc là sợ mấy thanh đao kiếm kia. Giọng ông ta kính cẩn mà căng thẳng: “Tiên Tôn, tông chủ Chân từ Hợp Hoan Tông bắt được vài tên ma tu mất lý trí, đặc biệt đưa tới cho ngài tế kiếm.”
Ông ta lui về sau, để nhóm người Tần Lộng Ảnh đối diện trực tiếp với Linh Tiêu Tiên Tôn. Cơ thể Tần Lộng Ảnh bỗng chốc căng thẳng!
Nàng nhớ lại những gì sách viết về vị Tiên Tôn này. Dù được tôn xưng là Tiên Tôn, hành xử của Linh Tiêu Tiên Tôn lại không quá chính đạo. Chín năm trước, chàng đại chiến với ma vật viễn cổ, không may bị ma khí xâm nhập. Tu sĩ bị ma khí xâm sẽ dần mất lý trí, Linh Tiêu Tiên Tôn tuy mạnh mẽ không bị khống chế, nhưng cũng thường xuyên bị ma khí bộc phát, phải dựa vào giết chóc để bình ổn ma khí trong người.
Linh Tiêu Tông tuy tuyên bố với bên ngoài rằng Tiên Tôn tự kiềm chế, dù ma khí phát tác cũng chỉ giết ma tu ma vật mất lý trí. Nhưng ai biết được lúc ma khí bộc phát, những người chàng giết, có thật là ma tu, hay chỉ là phàm nhân bị tiêm ma khí như Tần Lộng Ảnh?
Khiến Tần Lộng Ảnh e ngại hơn, là một chi tiết khác trong sách. Đoạn giữa, Linh Tiêu Tiên Tôn không kiềm chế nổi, bị nhập ma. Tu chân giới rúng động! Nhiều người vốn đã bất mãn với chàng, giờ đưa ra đề nghị giết Tiên Tôn rút hồn làm trận nhãn. Đề xuất ấy được nhiều người đồng thuận. Họ lấy danh diệt ma, tụ tập đại quân vây giết Tiên Tôn, khí thế hừng hực thề phải đẩy chàng vào chỗ chết.
Ngay lúc trận quyết chiến chuẩn bị bùng nổ, tai họa xảy ra! Có lẽ do ảnh hưởng từ việc Tiên Tôn nhập ma, ma vật viễn cổ lại thoát khỏi phong ấn!
Phong ấn lung lay, giới tu chân đại loạn! Ma vật viễn cổ có sức hủy thiên diệt địa, đại quân vây giết chẳng còn tâm trí lo tới Tiên Tôn, liên thủ trấn áp ma vật viễn cổ… nhưng vô lực. Trong tuyệt vọng, họ nhớ tới Linh Tiêu Tiên Tôn — nếu chàng từng trấn áp được ma vật viễn cổ, nhất định có thể làm lại lần nữa.
Họ đi cầu xin Tiên Tôn, cầu chàng cứu lấy thế gian. Nếu là Tần Lộng Ảnh, chắc chắn bà sẽ không dễ dàng đồng ý. Nhưng Linh Tiêu Tiên Tôn lại cứ vậy gật đầu chấp thuận.
Mọi người mừng rỡ, lại tung hô chàng, còn vui vẻ mở tiệc "tiễn đưa" long trọng, tiễn chàng vào tử cục. Nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra: Trước khi chết, Tiên Tôn giết sạch toàn bộ những kẻ từng định vây giết mình.
Hàng vạn tu sĩ ngã xuống, máu nhuộm đỏ đất trời. Tiên Tôn lúc này mới dẫn Long Khiếu Cường vào cấm địa. Chàng truyền toàn bộ tu vi cho Long Khiếu Cường, rồi hóa thân làm trận nhãn trấn áp cổ ma, phát huy chút ánh sáng cuối cùng của mình với tư cách là bàn tay vàng của nam chính, từ đó không còn được nhắc đến nữa.
Tần Lộng Ảnh chỉ đọc đến đây. Về sau Long Khiếu Cường còn gặp kỳ ngộ nào nàng không biết, nhưng chắc chắn vị Linh Tiêu Tiên Tôn này… là nhân vật chính tà khó phân. nàng không thể đem hy vọng gửi gắm vào lòng tốt hay sự kiềm chế của chàng. Tuy vậy, nhìn thì có vẻ chàng vẫn còn khá bình tĩnh…
Tần Lộng Ảnh hy vọng Tiên Tôn còn lưu giữ lý trí, nhưng Tiên Tôn không nói gì, chỉ là từng bước đi về phía bọn họ. Tần Lộng Ảnh cảm nhận được không ổn! Nàng dùng hết toàn lực điều động linh lực yếu ớt trong cơ thể, nhưng nàng dĩ nhiên không phải là Long Khiếu Cường, thậm chí giữ cho ánh mắt nhìn thẳng vào Tiên Tôn cũng không được. Tiên Tôn càng đi càng gần, nơi chàng đi qua, đao kiếm bay xung quanh đều chấn động,như là đang cung nghênh vương giả, cũng như đang công khai biểu thị sự xao động bất an của chúng……
Trong khoảng khắc, Tần Lộng Ảnh cảm giác Lăng Tiêu tiên tôn giống như đang chăm chú nhìn nàng. Nhưng khi nàng cố gắng tập trung nhìn lần nữa, vẫn là khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, vô cùng lạnh lùng vô cảm của Tiên Tôn. Nam nhân dừng lại cách nàng vài bước, cuối cùng lên tiếng: "Bọn họ không phải ma tu, chỉ là bị truyền vào một luồng ma khí mà thôi."
Giọng nói của chàng như ngọc chạm vào nhau, lạnh lẽo mà trong trẻo.
Tiên Tôn quay sang tông chủ Chân, ngữ khí bình thản, như chàng đang hỏi một vấn đề nhỏ: “Là ngươi sao? Dùng thuật con rối khống chế họ, rồi truyền ma khi vào người họ?”
Tần Lộng Ảnh chỉ cảm thấy nghe như được âm thanh của tự nhiên! Đại lão không hổ là đại lão! Mạng nhỏ của nàng được cứu rồi!
Nàng rất muốn nhìn xem biểu tình của tông chủ Chân lúc này! Nhưng chưa kịp đắc ý, có thứ gì đó bay ra từ dưới váy nàng... Chính là kìm sắt của nàng! Kìm sắt màu đen vọt tới trước người nàng, từ trong đó bay ra một cái…… Hư ảnh của một bé trai mập mạp da ngăm đen! Bé trai nhào vào lồng ngực Lộng Ảnh…… Chút nữa thì xuyên qua, trong miệng anh anh anh kêu: “Ma ma, con tới bảo vệ mẹ đây!”
Nói xong, kìm sắt màu đen liền quay lại đầu nhọn, nhắm ng·ay cánh tay Tần Lộng Ảnh, đâm mạnh một phát!
Kìm sắt tuy không đẹp mắt nhưng lại rất sắc bén. Một nhát này, cánh tay Tần Lộng Ảnhlập tức đổ máu, xiêm y cũng rách ra một lỗ to. Tần Lộng Ảnh đau đến nhe răng nghiến lợi trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn không làm ra được chút biểu cảm nào, chỉ có nước mắt là không kiểm soát được mà tuôn trào.Nàng nhìn chằm chằm vào bé trai kia, rất muốn tát cho thằng nhóc ngu ngốc này một cái—mặc dù mẫu thân đây đã bàn bạc kỹ với con rồi, nhưng! Con không thể linh hoạt hơn một chút sao?!
Bé trai không nghe được tiếng lòng của Tần Lộng Ảnh. Máu dính lên kìm sắt, lập tức bị hút vào nhanh chóng. Cùng lúc đó, trên chiếc kìm đen sì lóe lên một tia sáng nhạt. Động tác của kìm nhỏ trở nên linh hoạt hẳn lên. Nó lao đến cổ áo của Lộng Ảnh, kẹp lấy thứ gì đó, giật mạnh một cái!
Không ngờ lại lôi ra một mảnh vải trắng!
Bé trai thì anh anh ngao ngao vừa gào vừa khóc, còn cái kìm nhỏ thì bay vòng vòng quanh Tần Lộng Ảnh, xoay tít mù. Mảnh vải trắng bị kéo giật phấp phới giữa không trung, trên đó viết một chữ to đùng: Oan!
Nước mắt Tần Lộng Ảnh vừa mới kìm lại lập tức tuôn ra trở lại:...Đừng kêu oan nữa! Mau lượn xuống đi, đừng làm mất mặt nữa mà!
Nàng tự an ủi bản thân: chỉ là một đoạn xen nhỏ vô thưởng vô phạt thôi, ai mà chưa từng mất mặt chứ, mất riết rồi cũng quen. Nhưng rất nhanh, nàng liền cảm nhận được không khí xung quanh đột ngột thay đổi!
Thanh kiếm ấy toàn thân đỏ sẫm pha đen, thoạt nhìn tầm thường đến không thể tầm thường hơn, thậm chí còn có phần mộc mạc đơn sơ. Thế nhưng Tần Lộng Ảnh lại cảm nhận rõ ràng luồng sát khí dày đặc phát ra từ nó. Nó lặng lẽ lơ lửng bên cạnh nàng, chẳng cần bất kỳ động tác nào, cũng đủ khiến người ta có cảm giác nó đã tắm máu vô số lần, từng thu về vô vàn sinh mạng.
Ngay khi nó xuất hiện, hơn trăm thanh đao kiếm còn lại như phát điên, rung lên dữ dội! Chúng mất kiểm soát, lao ra va chạm khắp đại điện, rồi đồng loạt phóng về phía Tần Lộng Ảnh, mũi kiếm đồng loạt nhắm thẳng vào nàng!
Thân thể Tần Lộng Ảnh căng cứng! Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ khi ma khí của Linh Tiêu Tiên Tôn mất kiểm soát thì không thể thấy máu, khiến kế hoạch của nàng ngược lại trở thành mồi lửa chí mạng?! Nếu tiên tôn mà lỡ không khống chế được, trăm thanh đao kiếm kia cùng lúc đâm tới, thì e rằng nàng ngay cả cặn xương cũng không còn!
Tâm trạng của Tần Lộng Ảnh đúng là móa chó nó! Nàng đưa mắt nhìn về phía nam nhân đang nắm giữ sinh mệnh mình, trong lòng dồn dập một câu: Ba ba! Xin ngài bình tĩnh lại!
Còn tiên tôn thì đứng cách nàng mấy bước, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng, vẫn không dính biểu cảm nào.
Đao kiếm rung càng lúc càng dữ dội. Kiếm ý va chạm lẫn nhau, trong điện dấy lên cuồng phong. Gió sắc lạnh làm áo bào của tiên tôn tung bay phần phật. Tần Lộng Ảnh bị gió kiếm quét trúng, bên cổ lập tức hiện ra một vết xước nhỏ. Từng giọt máu chảy ra…
Có thứ gì đó rơi xuống bên cổ nàng — chính là thanh kiếm đỏ thẫm pha đen kia. Nó không còn yên lặng nữa, cũng đang run lên, mũi kiếm rơi đúng vào vết thương của nàng. Nó lần mò trên vết máu, chập chờn trượt trên da nàng, liếm lấy từng giọt máu. Động tác ấy thân mật như cái vuốt ve của tình nhân… nhưng lại đầy sát khí.