Thường Thanh Niệm khẽ thở dài, cuối cùng cũng không ngăn cản, mặc cho Thừa Cầm nhẹ tay tháo bỏ lớp áo ngoài vừa mới chỉnh lại.
Bờ vai trắng mịn lập tức lộ ra trước mắt, nơi làn da như tuyết ấy hằn lên từng vết roi đỏ sẫm, loang lổ, khiến người nhìn phải kinh hãi.
– Này… Sầm Quý phi thật quá độc ác! – Thừa Cầm vừa nhìn thấy đã sững người, đôi mắt tức thì đỏ hoe, tim đau như bị ai xé rách.
– Rõ ràng chỉ là một màn diễn, sao nàng ta lại sai người ra tay nặng đến vậy! – Nàng nghẹn ngào oán giận.
Thường Thanh Niệm đưa mắt về phía gương đồng, trong đáy mắt ánh lên một tia giễu cợt, khóe môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh:
– Đã dâng đến trước mặt một cơ hội, Sầm Quý phi tất nhiên phải nhân cơ hội chà đạp ta một phen mới hả dạ.
Nhìn Thừa Cầm lại nước mắt lã chã, Thanh Niệm không nỡ để nàng thêm thương tâm, chỉ im lặng cầm thìa khuấy nhẹ bát cháo, thong thả múc một muỗng đưa vào miệng.
Thừa Cầm thấy vậy, vội vàng gạt lệ, đưa thêm đĩa vân ti hồng du đến trước mặt, khẩn thiết dỗ dành tiểu thư ăn thêm chút gì.
Đúng lúc nàng tưởng Thanh Niệm sẽ không nhắc lại chuyện vừa rồi, thì giọng nói lạnh nhạt của Thanh Niệm lại khẽ vang lên, từng chữ đều ẩn chứa sát ý:
– Nàng ta đã nắm cơ hội mà muốn đẩy ta vào chỗ chết… vậy thì ta cũng không thể để nàng sống yên ổn.
Thừa Cầm khựng tay, khăn lụa suýt rơi xuống đất. Phải mất một lúc mới nhận ra Thanh Niệm đang nói về Sầm Quý phi.
Thanh Niệm khẽ đặt khăn lên khóe môi, giọng nói giờ đã sắc lạnh như băng tuyết:
– Chỉ có kẻ chết mới có thể vĩnh viễn giữ được bí mật.
Mưu hại Hoàng hậu, cả nàng và Sầm Quý phi đều đã nhúng tay. Chỉ cần một người mở miệng, tất cả sẽ lộ ra. Để bảo toàn con đường của mình, Sầm Quý phi tất nhiên cũng đang tính toán giống hệt như vậy.
Kẻ kết minh vì lợi ích, một khi lợi ích tan biến, thì minh ước cũng chẳng còn giá trị.
Đợi Hoàng hậu thật sự suy sụp, hiệp ước tạm bợ giữa họ sớm muộn gì cũng nát vụn. Khi ấy, xem ai mới là kẻ ra tay trước, một đòn chí mạng.
– Nhưng Sầm Quý phi với chúng ta vẫn có chút đề phòng, e rằng khó ra tay được. – Thừa Cầm nhẹ giọng, vừa dâng trà vừa bày tỏ lo lắng.
Thanh Niệm cầm chung trà súc miệng, rồi cúi người nhổ vào ống nhổ, thong thả đáp:
– Trong cung này, kẻ ghét Sầm Quý phi không ít, người muốn mượn sức chúng ta cũng chẳng thiếu. Chỉ cần thả ra một chút tin gió, sẽ tự có người tìm đến.
Thừa Cầm nghe ra nàng đã tính toán chu toàn trong lòng, suy nghĩ một lát rồi dè dặt hỏi:
– Đức Phi?
Thanh Niệm khẽ gật đầu, coi như xác nhận.
Không khó đoán. Trong tứ phi hiện tại, trừ Sầm Quý phi thì chỉ còn Tống thị đang giữ vị trí Đức Phi. Hoàng hậu dưỡng bệnh, lục cung do Quý phi và Đức phi đồng quản. Nếu muốn tìm một thế lực đủ sức đối chọi với Sầm Quý phi, không ai thích hợp hơn Tống thị.
– Nhưng trước hết… – Thanh Niệm buông chén trà, giọng nói chậm rãi, – ta còn thiếu một đầu danh trạng.
Nói rồi, nàng đưa tay khẽ ngoắc một cái, từ trên bàn con nhặt lên một chiếc ngọc ban chỉ.
Không rõ Chu Huyền vô ý làm rơi, hay cố ý để lại, nhưng từ lúc ấy Thanh Niệm đã giữ kỹ bên mình. Hàn ngọc đặt trong lòng, lạnh lẽo đến mức thế nào cũng không ấm lên được.
Thừa Cầm nhìn thấy đồ vật kia, không khỏi hạ giọng đầy hy vọng:
– Tiểu thư… ngài nói Hoàng thượng có thể ban cho ngài vị phân gì?
Nếu thật có thể phong làm tứ phi, thậm chí vượt trên cả Quý phi… thì còn gì phải nhọc công tìm đồng minh? Đế vương sủng ái vốn là lá bài lớn nhất.
Nghe vậy, Thường Thanh Niệm chỉ khẽ mỉm cười mà không đáp, trong mắt thoáng nét u ám.
Bên ngoài nhìn vào, lần tranh đấu với Hoàng hậu hôm nay dường như nàng là kẻ thắng tuyệt đối. Nhưng chỉ có bản thân nàng mới hiểu rõ, thật ra là một ván thua thảm hại.
Nếu không phải dựa vào thân phận muội muội Hoàng hậu năm xưa, nàng đã chẳng giữ nổi chút chỗ đứng mong manh.
Trước kia, mỗi lần Chu Huyền tới Thanh Hoàng Quan, cũng chỉ để luận đạo, nói chuyện kinh văn. Đôi mắt hắn nhìn nàng luôn bình thản, chẳng một gợn sóng.
Nếu không phải nàng dùng đến thủ đoạn bỉ ổi kia, có lẽ cả đời này cũng không thể chạm được tới ánh trăng cao xa lạnh lẽo ấy.
Giữa nàng và hắn, chưa từng có “nước chảy thành sông”, mà chỉ là nàng cưỡng ép chen vào.
Chiếc ban chỉ mỏng manh trong lòng bàn tay chẳng nặng nề gì, vậy mà lại khiến ngực nàng như bị đè ép, khó thở đến nghẹn.
Thanh Niệm khẽ thở dài, tiện tay lấy hộp phấn từ trong gương lược. Nghiêng mặt soi gương, từng động tác đều chậm rãi, tinh tế.
Một lát sau, đầu ngón tay nàng dính chút phấn hồng, xoa đều rồi khẽ ấn lên đuôi mắt.
Gương mặt vốn trong trẻo thanh nhã lập tức nhuốm thêm vài phần kiều diễm mị hoặc, giống như đào hoa đầu xuân gặp mưa móc, vừa e ấp vừa rực rỡ.
– Đi thôi, tới giờ phải sang Phụng dưỡng Hoàng hậu.
Nói dứt lời, Thường Thanh Niệm phất tay áo đứng dậy, chẳng đáp lại câu hỏi ban nãy của Thừa Cầm.
Thừa Cầm mím môi đuổi theo, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Tiêu Phòng Điện, hương trầm tím từ miệng kim lò hình thú lượn lờ bốc lên, tản mác trong không trung.
Hoàng hậu tựa nghiêng trên giường gấm, bàn tay gầy gò khẽ đặt lên ngực, sắc mặt nhợt nhạt tiều tụy hơn trước rất nhiều.
Chu Huyền vừa ghé qua một lát đã phải quay về Ngự Thư Phòng xử lý chính sự. Trước khi đi, hắn còn ân cần giúp nàng chỉnh lại chăn, càng khiến lòng Hoàng hậu đau như bị dao cứa.
Từ bao giờ, những săn sóc này lại trở thành ban phát cho nàng? Ánh mắt ôn hòa của hắn, giờ đây… đã chứa hình bóng của một nữ nhân khác.
Nàng thậm chí còn tự hỏi, Chu Huyền ngày ngày tới đây, rốt cuộc là để thăm nàng, hay chỉ để lấy cớ gặp Thường Thanh Niệm?
Tiếng bước chân vọng đến bên ngoài. Hoàng hậu gắng gượng mở mắt, và ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Thường Thanh Niệm, trái tim nàng như bị bóp nghẹt.
Khóe mắt, đuôi mày của nữ nhân ấy nhuộm đầy vẻ kiều diễm. Vẻ đẹp thịnh sắc ấy như có thể lấy mạng người, khiến Hoàng hậu nhớ ngay tới dấu son đỏ tươi còn vương trên tay áo Chu Huyền.
Đôi môi Hoàng hậu run lên, cắn chặt đến bật máu. Nỗi ghen tức muốn nuốt chửng toàn thân, nhưng nàng vẫn phải nén lại, không thể để lộ một tiếng chất vấn nào.