Thường Thanh Niệm hơi cúi mặt, hai gò má như phủ lên một tầng sương hồng, mỏng manh đến độ chỉ cần chạm khẽ là vỡ tan. Lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi, ướt cả dải cổ áo mỏng manh.

Chu Huyền lặng lẽ nhìn nàng một thoáng thật sâu. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, trong lòng ngổn ngang một nỗi thương xót khó gọi thành tên. Nàng… thật sự đáng thương. Chỉ một câu khẽ khàng của nàng cũng khiến trái tim hắn chợt siết lại.

Ma xui quỷ khiến, Chu Huyền khẽ vươn tay. Nhưng khi những đầu ngón tay sắp chạm vào bờ vai mảnh khảnh ấy, hắn lại khựng lại giữa chừng.

Chờ mãi không thấy Chu Huyền động, trái tim Thanh Niệm như nổi trống. Nàng len lén ngoái lại nhìn… chỉ để bắt gặp hắn đang tháo chiếc ngọc ban chỉ khỏi ngón tay, đặt sang một bên.

Hình ảnh ngày ấy hiện về trong trí nhớ: lúc vô tình chạm vào tay hắn, ngọc ban chỉ lạnh buốt khiến nàng khẽ run. Thì ra… Chu Huyền vẫn ghi nhớ chi tiết ấy?

Khi nàng còn đang thoáng ngẩn ngơ, Chu Huyền đã lặng lẽ ngồi trở lại bên mép giường.

Đôi tay ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua từng vết roi còn hằn đỏ trên làn da trắng mịn, dịu dàng đến nỗi khiến trái tim Thanh Niệm run lên. Nhưng với hắn, sự dịu dàng ấy lại như thiêu đốt lồng ngực, một cảm giác bức bối kỳ lạ dâng lên tận cổ họng.

Đúng lúc ấy, từ khóe mắt nàng thoáng bắt gặp một bóng người thấp thoáng ngoài cửa sổ.

Thường Thanh Niệm khẽ vùi mặt vào gối ngọc uyên ương, để giọng nói yếu ớt của mình bay ra ngoài:

– Tỷ phu… đau quá…

Chu Huyền không hề hay biết có người đang lén nghe. Nghe nàng gọi hai tiếng “tỷ phu”, hắn khẽ rùng mình, mi mắt rũ xuống, thở ra một hơi thật khẽ:

– Trước mặt người khác thì đừng gọi như vậy.

Trong lòng hắn từ xưa vẫn giữ mình thanh tịnh, ít ham muốn. Nhưng nữ tử trước mắt lại như Vu Sơn thần nữ giáng trần, dễ dàng khiến hắn sa vào lưới tình chẳng khác nào mê loạn.

Ngón tay Chu Huyền khẽ chạm vào hũ thuốc, từng chút một bôi lên vết roi. Hắn cũng chẳng rõ mình đối với nàng rốt cuộc là gì – thương xót, áy náy… hay còn điều gì sâu xa hơn?

– Bệ hạ… thuốc này… lạnh quá… – Thanh Niệm run lẩy bẩy, tiếng nói đứt quãng, mềm mại như tơ.

Chu Huyền thoáng khựng lại, giọng trở nên khàn khàn:

– Lạnh một chút… sẽ dễ chịu hơn.

Thanh Niệm không đáp, chỉ khe khẽ nức nở. Âm thanh yếu ớt ấy chẳng những không khiến người chán ghét, trái lại như từng nhát móc mềm mại khẽ khàng quấn lấy trái tim nam nhân.

Bên ngoài thiên điện, Hoàng hậu vốn đang nghỉ trưa, nay lại khẽ chống tay vào cung nữ, đứng dưới hành lang.

Tiếng nói bên trong dù được cố ý nén thấp, vẫn từng chữ một truyền rõ ràng vào tai nàng.

Nhìn về phía cửa sổ khép hờ, sắc mặt Hoàng hậu bỗng tái nhợt như tờ giấy. Trong lồng ngực nàng dấy lên một luồng lạnh buốt, sắc bén tựa băng châm, đau thấu tận xương.

Bên trong, tiếng y phục sột soạt khẽ vang. Sau đó là giọng nói ôn hòa đến mức đâm thẳng vào tim Hoàng hậu:

– Trẫm sớm muộn gì cũng phải cho ngươi một danh phận. Không bằng sớm phong chỉ, để khỏi bị người khác tìm cớ gây khó.

– Thần nữ… đa tạ bệ hạ ân điển… chỉ là… trưởng tỷ đang bệnh nặng, nếu nàng biết sẽ sinh nhiều suy nghĩ, e rằng nên chậm lại một chút…

Thanh Niệm cẩn thận sửa sang lại xiêm y, nhẹ nhàng tiến gần Chu Huyền, mũi khẽ chạm vào cổ hắn, thì thầm:

– Chờ thêm một thời gian… cũng không muộn mà.

Chu Huyền khẽ thở dài. Thường Thanh Niệm hiểu chuyện, biết nghĩ cho người khác như vậy, càng khiến hắn xót xa:

– Ủy khuất cho ngươi rồi.

Bên ngoài, sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, hai tay run lẩy bẩy bịt chặt miệng, lảo đảo suýt ngã xuống bậc thềm.

Từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén khoét sâu vào tim nàng. Thì ra… giữa hai người họ tuyệt chẳng phải chuyện mới phát sinh ngày một ngày hai. Có lẽ đã từ hai, ba tháng trước… hoặc còn lâu hơn thế.

Mà nàng, đường đường Hoàng hậu, lại chẳng hay biết gì.

Rốt cuộc, ai mới là trò hề bị thiên hạ chê cười?

Thanh Niệm khẽ cúi mắt, giấu đi tia sáng lóe lên nơi đáy con ngươi.

Nằm trên gối ngọc khi nãy, nàng đã lén dùng ngón tay dính chút son môi chạm nhẹ lên cổ áo Chu Huyền. Giờ đây, nàng như vô tình khẽ vuốt tay áo hắn, để lại một vệt son đỏ thẫm, kín đáo đến độ chính Chu Huyền cũng không phát hiện.

Chỉ cần hắn vung tay áo lên, màu đỏ ấy sẽ rơi thẳng vào mắt Hoàng hậu – một dấu vết vừa diễm lệ vừa chói mắt.

Thấy bóng dáng Thừa Cầm thấp thoáng nơi cửa điện, Thanh Niệm hiểu Hoàng hậu đã rời đi. Nàng liền rời khỏi vòng tay Chu Huyền, khẽ nói:

– Bệ hạ… trưởng tỷ e là sắp tỉnh giấc. Ngài nên đi trước thì hơn.

Dù có nghe thấy âm thanh gì đi nữa, nàng cũng muốn Hoàng hậu chính mắt chứng kiến cảnh “gian tình” này, để không uổng công nàng đã tốn bao tâm huyết bày bố.


Chương 4 – Thua gia

– Tiểu thư, nô tỳ đã cố ý chuẩn bị chút đồ thanh đạm dễ tiêu, người nên dùng thêm vài miếng cho ấm bụng.

Chờ Chu Huyền rời đi, Thừa Cầm mới khẽ bưng khay bước vào, trên đó là một bát cháo nóng và vài món nhỏ được trình bày tinh xảo.

Thường Thanh Niệm day day thái dương, trông như có chút mệt mỏi. Ánh mắt nàng lướt qua bàn thức ăn vài lần, nhưng vẫn không động đũa.

Thừa Cầm thấy vậy, trong lòng xót xa, liền hạ giọng khuyên:

– Cả nửa ngày trời tiểu thư chưa ăn hạt cơm nào. Người bình thường còn chẳng chịu nổi, huống chi thân mình ngài đang yếu thế này… Tiểu thư xem đi, giờ đã gầy đến mức nào rồi…

Thanh Niệm chỉ mỉm cười nhạt, định đưa tay vỗ về an ủi Thừa Cầm, nhưng vừa động đã khiến vết thương đau nhói, nàng đành khẽ cắn môi, im lặng không nói.

Biết tiểu thư vốn ưa giữ thể diện, không muốn người khác thấy cảnh chật vật của mình, Thừa Cầm đành nén lo, nhẹ giọng cầu xin:

– Tiểu thư… để nô tỳ xem qua một chút đi. Trên người ngài… vết thương có nặng lắm không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play