Sầm Quý phi nhẹ giọng phân trần, đưa quyển kinh văn lên trước mặt Chu Huyền, ủy khuất nói:
– Hoàng thượng xin xem, kinh văn này chính là do Thường nữ quan đưa tới, vậy mà trên giấy lại dính máu đỏ… Việc như vậy thật không cát tường, thiếp thân chẳng trách lòng bực bội.
Nàng ta bước đến gần, giọng mềm đi, như muốn xoa dịu hoàng đế:
– Chỉ là thiếp thân… cũng chỉ thưởng cho nàng hai mươi roi tre thôi mà…
Thường Thanh Niệm nghe vậy, đôi mắt long lanh lập tức ướt đỏ, như thể uất ức đến tận cùng. Lệ quang rung rinh nơi đáy mắt, nhưng nàng vẫn cố chống chọi, không để giọt nào rơi xuống. Nàng nức nở, giọng run run như thể tự nhận tội:
– Là thần nữ sai, vô tình đắc tội Quý phi nương nương. Mong Hoàng thượng và Quý phi nương nương tha thứ…
Một sợi sa mỏng từ bờ cổ trắng ngần trượt xuống, buông thõng chạm nền đất, càng làm nàng thêm yếu ớt đáng thương. Nhìn cảnh ấy, trong lòng Chu Huyền không khỏi dâng lên từng đợt xót xa lẫn hối tiếc.
Một nữ tử thanh thuần, lương thiện như Thanh Niệm, lẽ ra không nên bị cuốn vào chốn thâm cung ăn người không thấy xương này…
Chu Huyền bước vòng qua Sầm Quý phi, cúi nhìn kinh văn. Quả nhiên nơi góc giấy tuyết trắng Tuyên Thành có một vết máu đỏ thẫm nổi bật chói mắt.
Hắn nhíu mày, chẳng buồn đáp lời Quý phi, chỉ quay sang lão ma ma đang đứng cúi đầu run rẩy ở bên, trầm giọng hỏi:
– Đã đánh bao nhiêu roi?
Lão ma ma bị ánh mắt hoàng đế quét qua liền khiếp đảm đến rụng rời, vội vàng đáp:
– Hồi bệ hạ… còn bảy roi nữa.
Chu Huyền nghe vậy, giữa hàng mày thoáng nén giận, giọng thấp đến mức lạnh buốt:
– Thường nữ quan phải về Phượng Nghi cung hầu bệnh, việc hôm nay đến đây là dừng.
Biết hoàng đế đã nổi giận, Sầm Quý phi vội vàng thuận theo:
– Hoàng thượng nói phải, là thiếp thân suy nghĩ không chu đáo…
Nói chưa dứt, Chu Huyền đã cúi người đỡ lấy Thường Thanh Niệm. Động tác của hắn dịu dàng, cẩn trọng, tựa như nâng một chén ngọc mỏng manh chỉ cần hơi mạnh tay là vỡ nát.
Sầm Quý phi chứng kiến cảnh ấy, nụ cười bỗng chững lại, rồi chậm rãi hiện lên một ý vị khác thường.
Hôm nay vốn là nàng và Thường Thanh Niệm cùng diễn một vở kịch. Ban đầu nàng còn lo Thường Thanh Niệm quá đa tình, khó thu hút được hoàng đế. Nhưng nay vừa nhìn đã biết… hoàng đế đối với nàng ấy quả thật không giống bình thường.
Hay là… Thường Thanh Niệm đã sớm bò lên long sàng?
Nghĩ tới đây, trong lòng Sầm Quý phi vừa kiêng dè, vừa vui mừng. Nàng thầm hình dung Hoàng hậu sẽ ra sao khi biết được chuyện này – chỉ e khí huyết nghịch loạn, cơn giận công tâm.
Sầm Quý phi dịu giọng, bảo cung nhân bưng tới một chén trà nóng cho Thường Thanh Niệm, nụ cười nhu hòa như chưa từng có chuyện gì:
– Thường nữ quan, vừa rồi bổn cung hồ đồ nhất thời, ngươi đừng để trong lòng.
Thường Thanh Niệm cụp mi rũ mắt đáp nhẹ, khẽ nâng chén trà. Chỉ một cái liếc thoáng qua, nàng và Sầm Quý phi đã ngầm hiểu đối phương sẽ tiếp tục diễn cho trọn.
Sầm Quý phi vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, tươi cười nhìn Chu Huyền:
– Hoàng hậu nương nương cần Thường nữ quan hầu hạ bên cạnh, không bằng Hoàng thượng thay thiếp thân đưa nàng trở về?
Thường Thanh Niệm được hai cung nữ đỡ đi, thân hình khẽ run, bước chân lảo đảo như sắp ngã. Càng nhìn càng thấy nàng yếu đuối đáng thương.
Nghe lời Sầm Quý phi, nàng vội ngẩng mắt ướt lệ nhìn Chu Huyền, giọng run run khước từ:
– Thần nữ… không dám làm phiền bệ hạ, để thần nữ tự trở về là được.
Chu Huyền lại không cho nàng từ chối, chỉ dặn:
– Không sao. Trẫm cũng muốn trở về Phượng Nghi cung thăm Hoàng hậu.
Nói xong, hắn dẫn đầu ra khỏi Hàm Nghi cung.
Bề ngoài trông như bình thản, nhưng chiếc ngọc ban chỉ trên tay đã cấn vào đốt ngón đến phát đau. Nếu không sợ khiến nàng thêm vướng thị phi, Chu Huyền hận không thể bế thẳng Thanh Niệm đi khỏi.
Thường Thanh Niệm cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo, nửa tựa vào cung nữ đỡ bước, lên cùng kiệu với hoàng đế.
Long dư chậm rãi lăn bánh. Ngồi bên cạnh Chu Huyền, Thanh Niệm khẽ cắn môi, giọng khẽ như muỗi:
– Trưởng tỷ lúc này hẳn đang nghỉ trưa… xin bệ hạ chớ tiết lộ, kẻo quấy nhiễu người dưỡng bệnh.
Chu Huyền nhìn ra nàng đang cố nhẫn đau, nhưng ngoài mặt không nói ra, bèn dịu giọng:
– Trẫm đã sai người chuẩn bị thuốc mỡ, lát nữa để Thừa Cầm giúp ngươi bôi.
Thường Thanh Niệm khẽ cúi đầu, đôi mắt hạnh vẫn còn hoảng sợ đẫm lệ, thì thào đáp:
– Thần nữ đa tạ bệ hạ.
Để tránh bị người ngoài để ý, Chu Huyền cố ý dừng kiệu ở cửa nách, sai cung nhân lui ra. Hắn đỡ nàng bước vào thiên điện.
Chỉ đến khi phát hiện trong thiên điện vắng bóng người, hắn mới nhớ Thừa Cầm vẫn còn chưa về.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi đột nhiên nhìn nàng, giọng trầm thấp:
– Để trẫm bôi thuốc cho ngươi.
– Bệ hạ không thể… – Thanh Niệm hốt hoảng, suýt quên cả lễ nghi, vội chắn trước cửa, giọng lạc đi vì nức nở: – Nếu chẳng may bị người ta nhìn thấy, thần nữ biết phải làm sao?
Chu Huyền cắt ngang, ánh mắt sâu thẳm:
– Ngươi cứ không cho trẫm vào, ngược lại càng dễ bị người ta nhìn thấy.
Lời nói thẳng thắn khiến Thanh Niệm ngẩn người.
Phượng Nghi cung lúc này đang tĩnh lặng, thiên điện vốn ít ai lui tới. Nhưng nàng biết mọi việc đều có cái “vạn nhất”, trong lòng không khỏi do dự.
Không thể lay chuyển Chu Huyền, Thanh Niệm đành im lặng để hắn bước vào.
Chỉ một chốc, nàng đã bị đặt ngồi bên mép giường, y phục trên vai bị chậm rãi kéo xuống. Lớp sa mỏng trượt qua làn da mịn màng, để lộ vòng dây lụa tím thắt thành nút bướm ở cổ sau và thắt lưng.
Chu Huyền liếc nhìn, ngữ khí bình thản:
– Trẫm dường như từng tặng ngươi một bộ cẩm y thêu chỉ tím, sao không thấy ngươi mặc? Không thích ư?
Giọng hắn đều đều, không vương chút dục vọng, ánh mắt chỉ chậm rãi lướt qua từng vết thương trên lưng nàng.
Những vết roi tre tuy không phá da, nhưng từng dấu hằn sưng đỏ vẫn in sâu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người đau thắt.
Thanh Niệm nhẹ giọng đáp, từng lời như ngọc vỡ:
– Xiêm y ấy đính đầy châu ngọc, quá mức quý giá, thần nữ… không dám mặc.