Chỉ có loài sen kia, từ trong bùn lầy mà nở ra trắng trong, không nhiễm một chút nhơ bẩn, mới có thể khiến bậc quân tử thanh quý dừng chân ngắm nhìn.

Liên hoa vốn có thể vươn mình khỏi bùn mà chẳng hề vẩn đục. Nhưng nàng là người. Nàng không sao quên được thứ bùn tanh tưởi từng lấm lem trên thân thể mình, dơ nhớp đến mức khiến người ta ghê tởm.

Thường Thanh Niệm đứng trước án thư, lưng quay về phía cửa. Trong lòng bàn tay, nàng lặng lẽ nâng một gói nhỏ bọc giấy bản. Đầu ngón tay khẽ run, nàng liền giấu ngay gói giấy ấy vào trong tay áo.

Đợi thêm một lát, nàng mới ung dung đem thứ bột mịn hòa tan vào chén trà.

Bưng khay trà tiến vào Tiêu Phòng điện, Thường Thanh Niệm bước chân nhẹ như mèo, quỳ xuống hành lễ trước Hoàng hậu:

– Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương.

Nàng dịu giọng thưa:

– Gần đây trưởng tỷ tinh thần bất an, thần nữ có hỏi ngự y và chọn ít lá trà có tác dụng an thần dâng lên. Tỷ phu thường ngày vất vả quốc sự, chắc cũng sẽ cần dùng.

Vừa nói, Thường Thanh Niệm vừa bưng chén trà tiến lên. Nàng trước đưa cho Chu Huyền, đầu ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay hắn dưới lớp màn trướng.

Chu Huyền hơi sững lại, ngước mắt nhìn nàng. Thanh Niệm khẽ nghiêng người, hơi thở như lan hương, giọng nói gần như chỉ đủ cho hắn nghe:

– Trà đã pha xong, mong tỷ phu nếm thử.

Chu Huyền chẳng chút phòng bị mà nhận lấy. Hoàng hậu đương nhiên cũng không tiện từ chối.

Nàng ta nào ngờ Thường Thanh Niệm lại dám thêm thứ gì vào trà trước mặt Hoàng thượng.

Khóe môi Thanh Niệm khẽ cong, nhìn Hoàng hậu đưa chén trà lên môi uống.

Nàng tất nhiên dám. Trong trà chỉ là chút bột nhục quế giúp bổ hỏa thông lạc, đối với Chu Huyền hoàn toàn vô hại.

Chỉ có người thể chất âm hư hỏa vượng uống vào, huyết mạch sẽ bị đảo loạn.

Trong mắt Thường Thanh Niệm thoáng ánh lên một tia lạnh lẽo. Nàng như đã thấy trước cảnh Hoàng hậu hao tận giọt máu cuối cùng.

Giống như năm ấy, khi nàng mới sáu tuổi, trốn sau cánh cổng nhỏ, bất lực nhìn mẫu thân ngã trong vũng máu đỏ thẫm, không ai đến cứu.


Chương 3 – Dây dưa

Đến trưa hôm sau, Chu Huyền định sang Tiêu Phòng điện thăm Hoàng hậu, thì bắt gặp một cung nữ mặc áo xanh biếc đang thấp thỏm đứng cuối hành lang.

Cung nữ ấy trông vô cùng nôn nóng, nhưng lại không dám kêu to, chỉ nhón chân nhìn quanh.

Chu Huyền thoáng liếc mắt đã nhận ra nàng ta chính là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Thường Thanh Niệm, bèn dừng bước.

Thôi Phúc đi sau thấy thế, lập tức ho khẽ, khiến tỳ nữ kia giật mình nhìn sang.

Thừa Cầm vừa quay lại đã thấy Chu Huyền, hoảng hốt quỳ xuống:

– Nô tỳ bái kiến bệ hạ.

– Bình thân.

Chu Huyền tiến lên vài bước, nhàn nhạt hỏi:

– Ngươi là tỳ nữ của Thường nữ quan?

– Dạ phải, nô tỳ tên Thừa Cầm, từ nhỏ đã theo hầu nữ quan và di nương trong phủ, sau lại theo nữ quan vào đạo quán tu hành.

Chu Huyền nhận thấy trên trán nàng ta lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt thấp thỏm, trong lòng thoáng động, bèn hỏi tiếp:

– Nữ quan nhà ngươi đâu?

Thừa Cầm cắn môi, có chút khó xử, khẽ đáp:

– Khởi bẩm bệ hạ, nữ quan đi Hàm Nghi cung dâng kinh thư cho Quý phi nương nương, đến giờ vẫn chưa trở về…

– Đi từ khi nào? – Chu Huyền chau mày.

– Đã gần hai canh giờ, thưa bệ hạ.

Nghe vậy, sắc mặt Chu Huyền tối hẳn. Thanh Niệm vốn luôn biết điều, sao có thể vô cớ ở lại bên ngoài lâu như thế.

Nhớ lại hôm qua nàng còn nhắc mình về chuyện Hàm Nghi cung, Chu Huyền bỗng thấy trong lòng dấy lên bất an.

Sầm Quý phi thường ngày vốn kiêu căng, hắn lo lắng Thanh Niệm gặp chuyện chẳng lành, liền quay sang dặn:

– Trẫm đến Hàm Nghi cung xem sao. Ngươi trở về trước đi.

Đêm qua hắn đã sơ suất một lần, ít nhất bây giờ, hắn phải bảo vệ nàng thật chu toàn, không để Thanh Niệm bị liên lụy vô cớ.


Dù là ban ngày, nhưng đại môn Hàm Nghi cung đóng chặt.

Chu Huyền vừa bước đến đã nghe từ bên trong vọng ra tiếng động khiến người ta rợn lòng.

Âm thanh roi vun vút như gió xé, xen lẫn tiếng nức nở bị kìm nén của một nữ tử.

Nhìn thấy thánh giá, đám cung nhân ngoài điện đều kinh hãi, hai mặt nhìn nhau. Có một kẻ lấy hết can đảm bước ra, run rẩy tâu:

– Bệ hạ… Quý phi nương nương đang… đang dạy dỗ cung nhân. Nô tài sẽ vào bẩm báo…

– Mở cửa. – Chu Huyền lạnh giọng cắt ngang.

Kẻ kia còn muốn nói thêm nhưng vừa chạm phải ánh mắt sắc như dao của Hoàng đế đã lập tức im bặt, co ro lui xuống.

Thôi Phúc tiến lên đẩy cửa điện.

Bên trong, cung nữ hầu cận Sầm Quý phi vừa thấy Hoàng đế liền hoảng hốt quỳ rạp xuống:

– Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ không biết bệ hạ giá lâm, xin bệ hạ thứ tội!

Chu Huyền không thèm nhìn nàng ta, sải bước vào điện, ánh mắt trầm xuống khi quét qua cảnh tượng trước mắt.

Thường Thanh Niệm đang quỳ gối bên chiếc ghế dài chạm trổ gỗ đỏ. Y phục lộng lẫy hắn tặng cho nàng hôm trước giờ đã xộc xệch, vải vóc bị roi mây xé rách tơi tả.

Bên cạnh nàng, một lão ma ma thân tín của Sầm Quý phi đang giơ cao roi tre, từng nhát quất xuống tàn nhẫn.

– Dừng tay! – Chu Huyền quát lớn.

Tiếng quát khiến cả điện lặng đi. Hắn quay sang nhìn Sầm Quý phi, ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu:

– Đây là chuyện gì?

Sầm Quý phi thoáng bối rối, vội bảo ma ma lui xuống, rồi nở nụ cười gượng:

– Hoàng thượng bớt giận, thiếp chỉ nhất thời nóng nảy nên mới sai người dạy dỗ Thường nữ quan vài roi.

Nàng ta với tay lấy một quyển kinh thư trên bàn, chỉ vào vết máu nhàn nhạt loang trên trang giấy, giọng hờn dỗi:

– Nàng ta đã…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play