Thường Thanh Niệm vừa rời khỏi Phượng Nghi Cung chưa bao xa, liền bị Sầm quý phi sai người mời đến Hàm Nghi Cung thưởng trà.

Lộ trình dâng kinh văn trong đạo tràng vốn đã quanh co trắc trở, xem ra đêm nay muốn dâng lên cũng khó thành.

Nàng cúi đầu, khẽ nhấp một ngụm trà xanh, đầu lưỡi vừa chạm qua đã nhận ra đây là loại trà hiếm có. Suốt mười mấy năm sống nơi thanh tu, Thường Thanh Niệm chưa từng được nếm thứ quý giá như vậy.

“Lâu lắm không gặp, Thường nữ quan.”

Sầm quý phi ngồi ung dung ở thượng vị, một tay đặt lên tay vịn, cổ tay nõn nà khẽ nghiêng, ánh mắt lười biếng thoáng ý trêu đùa, như thể một con hồ ly trắng đang nhàn nhã nằm sưởi nắng.

Chỉ là, lớp vỏ ngây thơ vũ mị ấy, chỉ dành cho Chu Huyền nhìn ngắm. Còn móng vuốt và răng nanh giấu trong lòng kia — là để cắn chết người.

Thường Thanh Niệm biết rõ nếu giả ngốc, e rằng sẽ càng bị dồn ép, liền thản nhiên mỉm cười:

“Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, sao dám gọi là lâu?”

Thấy nàng còn xem như thức thời, Sầm quý phi nhẹ nhàng nâng móng tay đeo bảo giáp khẽ gõ vào tay vịn hai cái, cung nhân trong điện liền thức thời lui ra, để lại không gian riêng.

“Hôm ấy ở Thanh Hoàng Quán, là ngươi chủ động đến tìm bổn cung hiến kế.”

Sầm quý phi liếc xéo nàng một cái, giọng điệu ban đầu còn như nước chảy mây trôi, chợt chuyển sang lạnh băng:

“Chỉ là, khi đó ngươi lại không hề nhắc đến chuyện muốn tiến cung.”

Tết Nguyên Đán năm ấy, Thường Thanh Niệm được mời vào Thanh Hoàng Quán làm pháp sự cho các vị quý nhân trong cung. Nàng đã chọn đúng người, chính là Sầm quý phi.

Thường Thanh Niệm khi ấy nói, chỉ cần đem bột hạnh nhân trong đồ ăn của Hoàng hậu tráo thành bột đào nhân, tự khắc sẽ khiến Hoàng hậu như nguyện mất con, từ đó lòng được yên, ngủ được giấc ngon.

Lúc đó, Sầm quý phi vẫn hoài nghi, cho rằng Thường gia tỷ muội cấu kết lập mưu, định đem nàng làm quân cờ thế mạng. Nhưng thấy bụng Hoàng hậu ngày một lớn dần, nàng không thể để đối phương sinh hạ đích trưởng tử, đành liều một phen tin tưởng.

Không ngờ Hoàng hậu vừa ăn đào nhân liền toàn thân tím tái, không thở nổi, còn chưa kịp chờ ngự y đến đã ngất xỉu. Mà bột đào nhân vốn có tác dụng hoạt huyết tiêu ứ, lại khiến thai nhi trong bụng khó giữ được.

Sau cùng, chỉ có một thái giám trong thiện phòng ra nhận tội, khai là do mình nhầm lẫn, sống chết không nhận có người đứng sau sai khiến.

Chuyện Hoàng hậu kỵ đào nhân, trong cung chỉ có người thân cận nhất mới biết. Nàng tuy thấy sự tình kỳ quặc, nhưng cuối cùng đành phải nuốt hận, tự nhận xui xẻo.

Lúc này bị Sầm quý phi làm khó, Thường Thanh Niệm ngồi vững như núi, không đùn đẩy cũng không giấu giếm, chỉ mỉm cười đáp lại:

“Nhưng thần nữ chẳng phải đã giúp nương nương đạt được như ý rồi sao?”

“Quý phi nương nương, thần nữ cùng người dẫu không thể xưng là tri kỷ, cũng coi như có chút giao tình, hà tất phải làm khó nhau?”

Nói dễ nghe là ‘minh hữu’, nhưng thật ra cũng chỉ là kẻ đồng mưu cùng một ván cờ.

Vậy mà còn chưa kịp vui mừng vì Hoàng hậu mất con, trong cung lại xuất hiện thêm một Thường Thanh Niệm càng khó đối phó hơn.

Sầm quý phi hừ lạnh, không giấu nổi sự bực tức:

“Ngươi tiến cung vì điều gì? Chẳng lẽ chán đạo quán rồi, nên mới muốn đội mũ phượng thử xem?”

Tách trà trước mặt đã nguội lạnh, vị chát sót lại trong miệng càng khiến lòng người thêm khó nuốt.

Thường Thanh Niệm thản nhiên đặt chén xuống, môi khẽ nhếch:

“Quý phi nói đùa rồi. Thần nữ chẳng phải đích nữ, làm sao dám mơ mộng chuyện mẫu nghi thiên hạ?”

Sầm quý phi nghe vậy mới hơi yên lòng, buông người dựa về phía sau. Nghĩ lại, đúng là bản thân có phần nóng vội nên mới sinh ra suy nghĩ nực cười ấy.

Một nữ quan xuất thân từ đạo quán, mẹ mất sớm, chẳng được ai dạy dỗ đàng hoàng. Những thứ học được cũng chỉ là tụng kinh lễ Phật.

Trừ bỏ vẻ ngoài thanh thoát ấy, e là còn không bằng con gái nhà thường dân.

Ngôi vị trung cung, nàng ta còn xa mới với tới.

“Ngươi muốn lưu lại trong cung cũng không sao,” Sầm quý phi lạnh nhạt nói, “chỉ cần đừng để bổn cung nhìn ra ngươi có mộng tưởng không nên có. Nếu không ——”

Nàng cười nhạt, ánh mắt mang đầy uy hiếp.

Thường Thanh Niệm trong lòng khẽ cười lạnh. Thật là nực cười đến cực điểm.

Trong mắt những kẻ đứng trên cao như họ, dường như mọi thứ dưới trần đều nằm trong lòng bàn tay.

Chỉ cần nàng có điều mong cầu, liền bị xem là vọng tưởng.

“Nương nương, kế sách là thần nữ dâng lên, nhưng người trực tiếp thay bột cũng là ngài. Chúng ta đã cùng buộc trên một sợi dây, nếu tai họa ập xuống, ai có thể tránh được?”

Giọng nàng tuy không gắt gỏng, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, lạnh lẽo không kém.

Hai người đều có tâm cơ, lại chẳng thật lòng tin nhau. Sầm quý phi cũng biết Thường Thanh Niệm chẳng dễ chọc vào, bèn dịu giọng, hỏi lại:

“Vậy theo ý ngươi, Hoàng hậu còn có thể sống được bao lâu?”

Thường Thanh Niệm giấu đi bất mãn, thần sắc bình thản:

“Hoàng hậu sinh nở vốn yếu, thêm tâm trạng nóng nảy, đương nhiên tổn hao nguyên khí. Nhưng nếu biết dưỡng sinh, giữ tâm thanh tĩnh, có khi cũng kéo dài được vài năm.”

Sầm quý phi vốn không tin vào mấy chuyện đạo lý hư vô, chỉ nghe ra một ý: Hoàng hậu chưa chết.

Nghĩ vậy, sắc mặt nàng liền trầm xuống.

Sầm quý phi ngày đêm ngóng trông vị trung cung ấy sớm rời trần thế. Nhưng trong cung, tiểu thư nhà danh môn đông đảo, chẳng biết chừng có kẻ thừa cơ sinh hạ trưởng tử, ngôi vị Hoàng hậu e rằng càng thêm xa vời.

“Nếu Hoàng hậu còn sống, trong mắt thiên hạ sẽ chỉ có đích nữ Thường gia. Ngươi là thứ xuất, sao có phần chen chân vào?”

Sầm quý phi khẽ nhướn mày, giọng đầy mỉa mai:

“Nói vậy, ngươi cũng chẳng cam tâm mãi chỉ làm kẻ làm nền chứ?”

Thường gia tỷ muội trở mặt, ắt cũng vì những việc không mấy vẻ vang trong nội trạch. Chuyện đó nàng không quan tâm.

Nàng chỉ cần biết: Thường Thanh Niệm nhất định cũng mong Hoàng hậu sớm đi một bước.

Thường Thanh Niệm khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng lời lẽ lại không nhún nhường:

“Nói cho cùng, thần nữ với Hoàng hậu đều mang họ Thường, chuyện trong nhà, có phân cao thấp cũng là đóng cửa mà tính.”

“Chỉ có điều, quý phi nương nương... chẳng lẽ lại cam lòng mãi ở dưới người khác?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play