Trận mưa lớn bảy năm trước đã trở thành căn bệnh ăn sâu bén rễ trong lòng Giang Ninh, thuốc thang cũng vô phương cứu chữa. Chỉ cần cô thiếp đi, khi cô tỉnh lại, ký ức chết tiệt ấy lại tự động phát lên trong đầu, hết lần này đến lần khác, như một vòng lặp không có hồi kết.
Cô đứng dưới mưa rất lâu, còn Tống Cảnh thì đã rời đi. Những học sinh khác nhìn cô với ánh mắt như đang xem kịch, những lời giễu cợt đầy ác ý vang vọng bên tai cô không dứt.
Sau đó, cô bị kéo đẩy, bị xô ngã xuống đất. Cây dù năm xưa cô từng tặng cho Tống Cảnh cắm phập vào vùng lưng dưới. Không ai nhìn thấy. Đám người đó đứng từ trên cao nhìn xuống cô với vẻ mặt hả hê như vừa rửa được một mối hận lớn: “Không có Tống Cảnh, mày chẳng là cái thá gì.”
Chẳng là gì… thật sao? Giang Ninh nghĩ. Cô cũng là con người, cũng biết đau mà.
“Đi méc Tống Cảnh đi.”
Ai đó gọi điện cho hắn, rồi dí điện thoại sát tai Giang Ninh.
“Ai vậy?” Là giọng của Tống Cảnh.
Cô cố gắng mấp máy môi: “Tống Cảnh, em…”
Tút… tút… tút…

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play