Triệu Tễ Vân dựa người vào khung cửa, dáng vẻ tiều tụy như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi. Hòa Y nhìn thấy vậy, lòng không khỏi dâng lên nỗi xót xa. Nàng do dự một thoáng, rồi vội bước tới, lúng túng vươn tay đỡ lấy thân thể đang nghiêng ngả của chàng.
Khoảnh khắc ôm lấy, thân hình nàng khẽ run, mùi bụi đất lẫn máu tanh và mồ hôi từ người chàng phả vào mũi – khác hẳn với dáng vẻ lang quân thư sinh thơm ngát ngày thường. Mùi ấy khiến lòng nàng thắt lại – vì thương, chứ không vì sợ.
“Không sao đâu,” chàng khẽ nói, giọng trầm nhẹ như gió thoảng. “Là lúc giao đấu với đám phỉ bên ngoài thành có chút va chạm thôi.”
Chàng cúi đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt nàng. Nhìn thấy mi tâm nàng khẽ nhíu lại, ánh mắt ẩn chứa nỗi lo âu dịu dàng, khóe môi chàng khẽ cong, như thể mọi đau đớn trên người đều tan biến trong chớp mắt.
Hòa Y tuy lo lắng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến phụ thân và đệ đệ còn chưa rõ tung tích. Sầu lo chất chồng, nàng chẳng còn tâm trí quan tâm xem thương thế Triệu Tễ Vân ra sao, chỉ dịu dàng nói: “Để thiếp dìu chàng vào trong ngồi nghỉ một lát.”
Trong phòng, Văn Huệ Nương vốn đang ngồi mép giường nghỉ ngơi. Nghe tiếng động, bà vội xuống giường bước ra, vừa trông thấy trưởng nữ dìu một lang quân sắc mặt nhợt nhạt, bước đi yếu ớt mà vẫn khó giấu vẻ tuấn tú, liền giật mình. Rõ ràng trưởng nữ bà mới là người nhỏ bé yếu mềm, vậy mà giờ nhìn dáng vẻ kia, lại thấy như nàng mới là người chống đỡ cho nam tử mảnh mai ấy...
Bà chưa kịp nghĩ sâu, đã bước tới sốt ruột hỏi: “Ngũ lang sao lại ra nông nỗi này? Thương tích như thế hẳn là rất nặng! Mau gọi Mạch Hoàng đi thỉnh đại phu! Hòa Nương, con mau dìu Ngũ lang vào phòng nghỉ cho tử tế!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play