Đông Ly thư viện vốn không nằm trong thành, mà lại tọa lạc nơi chân núi, giữa khung cảnh thanh vắng hữu tình, dựa núi kề sông, khí trời trong lành. Nơi ấy, trước kia là chốn nghỉ dưỡng của Lý Khuê Minh sau khi từ quan, ông dùng toàn bộ tiền tích lũy để mua lấy một sân viện, cải tạo lại thành chốn đọc sách, yên tĩnh thích hợp cho kẻ sĩ tu thân dưỡng tính.

Từ trong thành đến thư viện phải mất hơn nửa canh giờ xe ngựa. Bởi đi vội vàng, Đào Hòa Y lúc ấy vẫn còn vận y phục nhẹ nhàng ở nhà, chưa kịp mang theo ngân lượng, đành phải đưa theo Mạch Hoàng quay về phủ một chuyến.

Nàng vừa đẩy cửa bước vào viện, đã nghe thấy bên trong vang lên giọng oán trách của mẹ chồng:

“Suốt ngày cứ mày mò mấy món ngọc kia, nhà cửa thì mặc kệ chẳng lo liệu, nửa tháng không trở về, bụi bặm bám đầy cả nơi!”

Mạch Hoàng nghe thế, lập tức chu môi tỏ vẻ không vui, nhưng lại không dám hé răng, chỉ quay đầu nhìn Hòa Y chờ nàng lên tiếng.

Hòa Y vẫn bình thản, từng bước nhẹ nhàng bước vào sân, rồi dịu dàng cất tiếng gọi:

“Nương ơi.”

Giọng nàng nhẹ như gió xuân, lại khiến Chu Xuân Lan – mẹ chồng đang soát xét mấy món trong phòng – giật nảy mình, đưa tay ôm ngực quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng:

“Đi đứng không phát ra tiếng, định hù chết mẹ già này sao?”

Hòa Y đã quá quen với giọng điệu của mẹ chồng, trong lòng nàng có chút do dự – vì sắp ra khỏi nhà nên chẳng tiện nói thật lý do. Nếu để mẹ chồng biết nàng đến tìm phu quân là vì chuyện nhà mẹ đẻ, thể nào cũng nổi trận lôi đình ngăn cản.

Nghĩ vậy, nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói:

“Cha con bị ngã gãy tay, con về nhà một chuyến. Con có ninh sẵn canh gà đặt trên bếp, lát nữa nương nhớ uống cho nóng.”

Chu Xuân Lan nhíu mày, ánh mắt không mấy hài lòng nhìn Hòa Y:

“Cha con có mẹ ruột con chăm lo, một đứa đã gả đi như con còn về làm gì?”

Thực ra, Chu Xuân Lan xuất thân thôn phụ, tuy nay là phu nhân viện trưởng, ngoài mặt giữ vẻ hiền từ, nhưng khi đối diện con dâu, thường trở lại bản tính thẳng thắn, có phần chua ngoa, luôn soi mói bắt bẻ.

Bà vẫn luôn cho rằng nếu con trai bà thân thể mạnh mẽ thì đâu đến mức phải cưới một cô gái bán ngọc. Lại càng bất mãn hơn khi hai năm cưới nhau, Hòa Y đến một mụn con cũng chưa sinh được.

Mới đây, bà đi lên núi cầu phúc cho con trai, tiện thể nhờ đại sư gieo quẻ hỏi bao giờ có cháu bồng. Ai ngờ, quẻ rơi vào hạ hạ, đại sư nói con trai bà cả đời khó có con nối dõi. Bà nghe xong tức giận đến muốn đập bàn lật ghế.

Nghĩ có khi là do con dâu không hợp mệnh, bà lại hỏi quẻ về Hòa Y thì lại ra thượng thượng. Đại sư nói, quẻ ấy báo hiệu số mệnh người con dâu này vượng tử vượng phu, có phúc khí con cháu đầy đàn – ba trai một gái, vận đào hoa lại vượng, tuy đời đầu lắm truân chuyên nhưng hậu vận mỹ mãn.

Chu Xuân Lan nghe vậy thì lòng mừng khôn xiết, nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy có gì sai sai: Con trai thì khó có con, mà con dâu lại ba trai một gái, chẳng lẽ… đội mũ xanh?! Tức thì bà nằng nặc đòi xem quẻ nhân duyên hai vợ chồng.

Đại sư thấy sự tình phức tạp, chẳng muốn vướng nghiệp, lần thứ ba bèn bấm quẻ lấy lệ rồi nói:

“Hai người phu thê tình thâm, duyên lành trời định.”

Bấy giờ, Chu Xuân Lan mới dịu giọng đôi chút, nhưng trong lòng vẫn còn vương nỗi nghi ngờ. Bà tự nhủ: Thôi thì để con dâu hầm thêm thuốc bổ là được.

Nghe Hòa Y nói muốn về nhà mẹ đẻ, Chu Xuân Lan liền không vui, chưa để nàng kịp mở miệng, đã nói:

“Ta đã hầm sẵn canh thuốc bổ thận dưỡng thai cho con rồi. Lát nữa phải uống lúc còn nóng.”

Hòa Y lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn giữ nét dịu dàng, mỉm cười bước lên vài bước, nhẹ giọng nói:

“Nương, vậy người chờ con trở về sẽ uống nhé. Cha con có khắc cho người cây trâm gỗ mẫu đơn, hợp lắm với dáng nương, vừa hay con đem về. Con cũng định ghé cửa hàng da xem có lông chồn tốt không, để may áo choàng cho Nhị Lang nhà ta.”

Lời nói nhẹ như nước chảy, nhu như gió thoảng, lại đầy khéo léo lấy lòng, khiến người nghe khó mà giận nổi.

Chu Xuân Lan vốn ưa mềm không ưa cứng, Hòa Y lại luôn biết cách vuốt ve tâm tư bà, cho nên bà bĩu môi than nhẹ:

“Thôi, dù sao ta nói gì cũng chẳng ai nghe.”

Được lời, Hòa Y liền quay vào phòng khoác thêm áo choàng, lấy túi tiền, rồi từ trong rương hồi môn lấy ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng đề phòng bất trắc.

Mang theo Mạch Hoàng, hai người men theo cửa sau, ra đường thuê một chiếc xe la rồi thẳng hướng thư viện Đông Ly mà đi.


Hòa Y rất ít khi đến thư viện Đông Ly, vì cha chồng nàng xưa nay nghiêm khắc, không cho nữ quyến tùy tiện lui tới kẻo ảnh hưởng việc học của học trò. Phu quân nàng – Lý Tề Quang – lại càng tuân lời phụ thân, lấy mình làm gương, nên nàng xưa giờ chỉ vài lần đến đưa đồ, đứng trò chuyện một lát rồi rời đi, chứ chưa từng bước vào nội viện.

Sáng nay, phu quân có nói rằng có đại nho đến giảng dạy. Nàng lại bất ngờ tìm đến, e sẽ quấy nhiễu chàng đọc sách.

“Rầm!” – Xe la bỗng chao đảo, nghiêng hẳn sang một bên. Hòa Y chưa kịp định thần đã nghiêng người về trước, may nhờ Mạch Hoàng đỡ lấy, nàng mới không ngã lăn.

Nàng mở cửa xe, hỏi vọng ra:

“Lão bá, có chuyện gì thế?”

Xa phu vội xuống xe xem xét, mặt mày rầu rĩ nói:

“Bánh xe rơi vào hố, trục xe gãy mất rồi, phu nhân à, xe này không thể tiếp tục đi nữa.”

Mạch Hoàng nghe thế tức tối, chỉ ra ngoài tuyết nói:

“Ông xem tuyết rơi đầy đường thế kia! Giờ mới đi được nửa đường, ngài bảo nương tử nhà ta phải làm sao? Quay về không được, đi tiếp cũng chẳng xong!”

Xa phu gãi đầu đầy khó xử:

“Thực tình tôi đã kiểm tra kỹ càng, chẳng ngờ tuyết che mất hố, mới ra nông nỗi này.”

Hòa Y khẽ chau mày:

“Trục xe không thể sửa sao?”

“Gãy ngang thế này thì vô phương cứu vãn, phải về thành lấy trục mới thôi.”

Hòa Y lặng lẽ một lúc, rồi xuống xe.

Mạch Hoàng sốt ruột:

“Nương tử, hay người cứ ngồi chờ trong xe, để con chạy đến thư viện báo tin.”

Hòa Y làm sao nỡ để một đứa bé chạy trong trời tuyết lạnh buốt. Nàng lắc đầu, lòng rối như tơ vò. Đúng lúc ấy, Mạch Hoàng reo lên:

“Nương tử! Phía trước có xe ngựa tới kìa!”

Hòa Y ngẩng đầu nhìn theo, quả nhiên có một cỗ xe ngựa đang đi tới trong màn tuyết. Trong lòng nàng sáng lên hy vọng, kéo Mạch Hoàng tiến về phía trước vài bước, thầm mong chủ nhân xe ngựa là người tốt, chịu đưa nàng một đoạn đường. May mắn là nàng có mang ngân phiếu bên mình.

Xe ngựa tiến lại gần, xa phu kéo cương cho xe dừng, rồi quay vào xe nói điều gì đó với chủ nhân. Không lâu sau, cánh cửa mở ra, một nam tử vận y phục đơn giản mà sạch sẽ bước xuống.

Hòa Y cùng Mạch Hoàng tiến lên vài bước, khi ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt người nọ, nàng khẽ sững người… rồi nở một nụ cười nhẹ.

Là Triệu Tễ Vân!

Người ấy là bạn thân chí cốt của phu quân nàng. Nếu nhờ chàng giúp đưa đến thư viện thì cũng chẳng có gì là quá đáng. Cùng lắm, nàng sẽ gửi tiền thuê xe là được.

Trong lòng nàng, bất giác nhẹ đi một nỗi lo...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play