Hoàng Thành - Giang Gia
Phía trên tầng trời mờ sương, vân khí cuồn cuộn, thần quang soi rọi bốn phương.
Tọa lạc giữa vùng linh địa ngút ngàn vạn dặm, Giang Gia này chiếm cứ một mảnh thiên địa độc lập, tựa như tiên giới hạ phàm. Trên không trung là từng dãy linh sơn trôi nổi, từng tòa cung điện nguy nga lơ lửng giữa trời, trận pháp cổ xưa vận chuyển không ngừng, tản mát ra uy áp khiến
Giữa trung tâm là Tổ điện, mái cong ngọc lưu ly, lấp lánh hào quang, bốn cột trụ chạm khắc Cổ Long – Thần Hổ – Bất Chu Thần Điểu – Thái Cổ Đế Viêm, mỗi bức phù điêu đều ẩn chứa khí tức chấn nhiếp thời không.
Hai bên Tổ điện là 36 tòa phong phủ dành cho các phân mạch chính thống, phía sau là từng tòa thần mộ , từng phiến bia đá cao vạn trượng, khắc tên của những vị cường giả một thời khuynh đảo.
Linh khí ở đây đặc quánh, tựa hồ sương mù, dưới chân từng dòng linh tuyền chảy róc rách, trong suốt như ngọc, thỉnh thoảng có thể thấy thần điểu tung cánh linh thú gầm vang, thậm chí cả cổ thú khủng bố cũng lười biếng nằm ngủ bên cạnh vực sâu thâm uyên.
Khắp nơi đều là đệ tử mặc trường bào cổ văn, khí độ bất phàm, Trong không gian ẩn hiện đạo âm.
Bỗng trên không cách đó không xa một lỗ lớn nứt toác ra , nó tỏa ra không gian chi lực nhàn nhạt , Trong đó một bóng người bước ra là một nam tử hắn anh thần tuấn lãng gương mặt như trích tiên giáng trần bạch y như tuyết nhẹ nhàng lay động đứng đấy thôi đã khiến vạn vật lu mờ
Vô Ngân ánh mắt lạnh nhạt hắn trải qua một lần thần thức thăm dò cũng xác định được kẻ mạnh nhất trong đây có ba người hắn cảm giác được , Thánh lực có lẽ là ba vị lão tổ của Đại Vũ Hoàng Triều ,nhưng khi thần thức của hắn đảo qua Giang Gia lại phát hiện ra trong đó khung cảnh
Ở giữa đại điện có hai người ngồi trên cao bên cạnh là mấy vị trưởng lão ngồi đó , bên dưới có ba bóng người đang quỳ một bên đã chết , còn hai người trên cao kia hắn không thể nào quên trong kí ức hắn hiện rõ mồn một , một người là Giang Khánh phụ thân hắn tuy lạnh lùng nhưng vô cùng cưng chiều hắn , người bên cạnh là một nữ tử khí chất lạnh lùng tao nhã là Mẫu thân hắn Thẩm Nhu nàng là chị gái của Thẩm Gia gia chủ , cũng là một trong tứ đại Gia tộc
Nhìn một lát hắn mới thấy được nữ nhân đang quỳ kia là Đại Phu nhân bên cạnh là một nam tử gương mặt tuấn lãng nhưng hiện tại gương mặt kia tràn đầy sợ hãi tuyệt vọng , Vô Ngân nhíu mày sau giãn ra hắn quyết định đi về xem sao dù gì với Tu Vi Chí Thánh hiện tại của hắn treo cả hoàng thất lên đánh cũng không sao chưa kể hắn còn có bảo mạng , Vô Ngân lạnh lùng hắn không biết việc gì bên dưới nhưng trước tiên cứ để an toàn cho bản thân trước từ trong không gian chữ vật hắn lấy ra một thanh kiếm
Cả thanh kiếm màu lam nhạt tỏa ra ngọn lửa màu xanh không gian không ngừng rách nát vỡ vụn ra uy áp tỏa ra khắp kinh thành lan rộng ra khắp phương , nhìn thanh kiếm trước mặt Vô Ngân hắn có thể cảm nhận được chiến ý nồng đậm nó toát ra ,không trần chừ quá nhiều Vô Ngân hắn nắm lấy thanh kiếm một luồng kiếm ý tựa như dòng thủy triều lan ra, chọc thẳng lên trời xé toạc đám mây ra làm hai lôi đình oanh động khắp nơi
Lúc này Vô Ngân hắn tựa như một vị thần vương cô địch đứng đó thôi uy thế đã đủ để bế nghễ thế gian tà áo lay động đôi mắt sắc lạnh khí thế tăng vọt hắn lạnh giọng nói “ Bổn đại gia ta trở về!! ”
Bên dưới tòa thành đám người chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh trên bầu trời nhưng những cường gủa đều có thể cảm nhận được uy áp kinh khủng kia tựa như thái sơn áp lên thân bọn họ một cỗ tử vong lan khắp người , bên trong Cấm địa hoàng cung ba luồng uy năng kinh khủng phóng thẳng lên không chung tạo thành uy thế chống chọi lại với nguồn uy năng sa lạ kia ,một giọng nói âm trầm vang lên “ Các Hạ ngươi tại sao lại đến hoàng thành ta phóng xuất uy áp khiêu khích Đại Vũ Bọn ta sao ”
Vô Ngân ánh mắt lạnh lẽo quét qua nhìn bóng người kia , hắn một thân hoàng bào long văn uy áp trên người phóng thích ra đối chọi với uy áp của hắn sau đó mấy bóng người khác đi đến trong đó có hai bóng người mang long văn khác chắc là hai vị lão tổ khác của Hoàng Thất , Vô Ngân lạnh nhạt nhìn bọn họ
Hắn gằn giọng nói “ Truyện riêng của ta khuyên các ngươi nên cút khỏi đây nếu không ta không ngại cùng một đám các ngươi chém đâu ”
Nói xong uy áp Chí Thánh kinh khủng lan tỏa áp cho đám ngươi rơi thẳng xuống dưới nện cho đất đá vỡ vụn ra bụi mù mù mịt , sáu bóng người rơi dưới đất, bộ dạng nhếch nhác không chịu được ,lão già đi đâu sắc mặt sợ hãi run run nói “ Chí... Chí Thánh... !”
Nghe tới hai từ Chí Thánh đám người thần sắc trắng bệch tựa hồ như gặp quỷ một dạng cả người run rẩy , Vô Ngân lạnh nhạt nhìn đám người hắn trong sự kinh hãi của đám người bước về hướng Giang Gia
Không ai dám cản bước , khi nãy dựa vào uy áp thôi đã chấn cho đám người lão tổ kia quỳ dạp rồi nếu bây giờ ngăn cản không phải muốn chết sao. Trước sự kinh hãi của đám người Vô Ngân hắn hạ xuống trước đại điện Giang Gia , Giang Khánh sững người nhìn nam tử trước mặt tỏa ra uy áp nhưng những cái kia uy áp không lan đến ông , đằng sau Thẩm Nhu sững sờ nước mắt không ngừng chảy xuống , Vô Ngân gật nhẹ đầu với hai người hắn bước đến hai người đang quỳ dưới kia hắn cúi xuống con ngươi lóe lên quang mang tiêu cự mắt phân ra làm hai, là Thông Linh Chi Đồng
Hắn cúi xuống trước mặt Giang Đại Phu Nhân nghiêng đầu cười nói nhẹ nhàng nhưng trong mắt người kia lúc này nụ cười đó tựa như ác quỷ đòi mạng mang nặng sát ý kinh khủng ập tới khiến nàng khó khăn hô hấp tới mức hơi thở dồn dập , xong hắn nhìn qua vị này Ca Ca cùng Cha khác mẹ này của mình có chút hứng thú nói “ haha ca ca này , ta biết ơn ngươi lắm đó nếu không có ngươi ra tay chắc ta sẽ không có ngày hôm nay đâu ”
Trước mặt bao nhiêu người hắn vén mái tóc mai trước mặt Giang Kiệt lêb vỗ vỗ vào mặt đối phương giọng điệu thân thiết tựa như là đệ đệ trò chuyện vui vẻ vậy một dạng “ Hì hì ca ca ngươi không cần hoảng , ta không có làm gì ngươi hết á , chúng ta là huynh đệ mà phải hong ”
Đang trò chuyện Vô Ngân tiện tay cầm lấy thanh kiếm nhẹ nhàng cắm xuyên đầu Giang Đại Phu nhân bên cạnh , tất cả mọi người chưa kịp phản ứng gì thì Giang Đại Phu nhân đã ngã xuống ánh mắt kinh hoàng chưa kịp nhắm , Giang Kiệt cảm nhận được máu nóng bên mặt hắn bất giác đưa tay lên định sờ lấy , đáng tiếc chưa kịp sờ lấy, một bàn tay khác sờ nhẹ lên trán hắn ngón tay tựa như ngọc điêu khẽ vuốt lấy mặt đối phương nói
“ ai ai ha ha không ngờ lớp trang điểm này không tệ đi Ca Ca của ta ”
Giang Gia đám ngươi bên cạnh khẽ run rẩy cả lưng lạnh toát lên , Giang khánh một bên trong mắt lóe lên vẻ vui mừng nhưng bên ngoài vẫn phải giảng giọng nói “ Khụ Khụ nhi tử ngươi đây là ca ca con nên là ”
Cách!
Vô Ngân ánh mắt ngây ngô hiếu kì nhìn lên Giang Khánh hỏi “ Ca ca nào a ,phụ thân chẳng phải người cùng mẫu thân chỉ có ta cùng muội muội thôi sao ”
Trước sự ngỡ ngàng của đám người hắn bẻ gãy cổ Giang Kiệt , sau nhìn đám người ánh mắt lạnh lẽo nói " hôm nay là ngày bình thường hi vọng mọi người cố gắng tu luyện " , mấy người trưởng lão vội gật đầu liên tục ai dám ho he gì chứ , cái kia hai xác còn nguyên máu tươi không ngừng chảy kia kẻ nào dám ho he cái nào chết , trong lòng mỗi ngươi bây giờ đều có suy nghĩ Vị kia Thiếu Chủ đã không phải là kẻ có thể trêu chọc
Vô Ngân quét mắt nhìn qua mấy vị khác công tử thiếu gia ,ánh mắt hắn lạnh lẽo lên , mấy vị kia lập tức sợ hãi run nói “ Cửu cửu đệ chúng ta là huynh đệ a , nên là đừng lệch tông a ”
" Khì các ngươi một lũ phế vật rác rưởi phế phẩm thôi định xưng huynh gọi đệ với ai đây ".