Trong căn nhà đổ nát, không gian ẩm mốc bốc mùi, trên ván giường gỗ mục nát, lỏng lẻo, dường như chỉ cần một cơn gió hay cái đẩy nhẹ cũng có thể đổ sập xuống.
Trên giường nằm đó là một thiếu niên. Hắn có thân hình gầy gò, cả người bốc mùi, trên người chằng chịt vết thương, cả ở thân thể lẫn mặt mũi đều giống nhau như vậy.
~ Ưm ~
Tiếng rên khẽ phát ra từ người trên giường, vang lên trong không gian ẩm mốc một cách đầy mệt nhọc. Vô Ngân khẽ mở mắt, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến hắn nhíu mày. Sau khi làm quen được với ánh sáng, hắn mới chậm rãi nhìn xung quanh đánh giá tình hình.
“Ưm… Chẳng phải ta đã chết rồi sao? Tại sao lại ở đây? Nơi này là đâu…”
Ánh mắt Vô Ngân mơ hồ. Khi hắn còn chưa tỉnh táo lại, một cỗ ký ức xa lạ ập đến khiến đầu hắn đau như búa bổ, từng đường gân nổi lên trên gương mặt tái nhợt khiến hắn trở nên đáng sợ hơn.
~ A a a ~
Tiếng gào thét vang lên trong không gian yên tĩnh. Vô Ngân ánh mắt lờ đờ, sau một khắc mới chậm rãi ngồi dậy, nhớ lại cỗ ký ức xa lạ kia. Hóa ra, thân chủ cũ của thân thể này vốn tên là Giang Vô Ngân, là cửu công tử của Giang Gia — một trong bốn đại gia tộc của Đại Vũ Hoàng Triều. Mẫu thân vốn là một thê thiếp, nhưng bị đại phu nhân hãm hại mà thân bại danh liệt. Cha hắn là Giang Không lại không có mặt trong tộc.
Giang Vô Ngân khi đó đang cùng huynh đệ đi săn bên ngoài. Đến khi nghe tin mẫu thân gặp chuyện, hắn vội vã chạy về kinh thành nhưng lại bị tập kích trên đường. May mắn nhờ hộ vệ bên cạnh liều chết bảo vệ nên mới sống được đến giờ.
Nhưng một công tử phế mạch, lại chưa từng làm việc gì, việc gì cũng có người làm giúp — đến khi ra ngoài thì có thể làm được gì? Cuối cùng, thân chủ cũ cũng chết, hắn mới thuận thế mà xuyên vào.
Vô Ngân ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Kiếp trước, hắn là một nhà sinh vật học, liếc qua là biết bản thân này mắc phải loại bệnh gì.
Vô Ngân nhìn xung quanh, hắn đứng dậy đi ra ngoài, quan sát kỹ nơi mình vừa ở. Là một ngôi miếu đổ nát, có lẽ do bị truy sát mà hắn vội chạy vào đây trú tạm. Nhìn những dấu chân còn lưu lại trên mặt đất, ánh mắt Vô Ngân dần trở nên ngưng trọng.
Khi hắn còn đang do dự không biết nên đi đâu, thì một thanh âm máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu hắn:
> [ Phát hiện Túc Chủ rơi vào tình thế nguy cấp. Có muốn mở khóa Hệ Thống Đánh Dấu Vạn Năng không? ]
Trước mặt hắn xuất hiện một bảng màn hình màu xanh lơ lửng. Vô Ngân ánh mắt ngưng tụ lại. Kiếp trước hắn từng đọc không ít tiểu thuyết, tất nhiên biết đến “bàn tay vàng” – hệ thống. Nhưng không ngờ có ngày mình lại thật sự có được thứ này.
Sau khi vui vẻ qua đi, hắn bắt đầu dò hỏi chức năng của hệ thống.
> [ Túc Chủ, ngươi chỉ cần mỗi ngày đánh dấu là được. May mắn hay không thì dựa vào vận khí của ngươi. Khi gặp trường hợp đặc biệt sẽ có nhiệm vụ ban thưởng. ]
“Vậy… ngươi có quà tân thủ không?”
> [ Có. Tặng kèm Túc Chủ x10 lần đánh dấu đầu tiên, tăng x2 khí vận khi đánh dấu. ]
“Vật tốt! Ta muốn đánh dấu!”
> [ Đánh dấu thành công. Ban thưởng: – Tẩy Tủy Đan x10
– Luyện Cốt Tán x10
– Tụ Huyết Đan x10
– Cửu Chuyển Hồng Mông Đạo Kinh
– Trúc Hoàn Đan
– Phượng Cầm Y
– 5 năm tu vi
– Lôi Linh Căn Cực Phẩm
– Tứ Tinh Kiếm Phổ
– Thú Trứng (ẩn phẩm chất)
– 10 năm tu vi ]
Vô Ngân thấy phần thưởng này liền phấn khích, nụ cười vui mừng lộ rõ trên mặt. Hắn nhìn từng hồi thông báo liên tục vang lên bên tai cho đến cuối.
> [ Túc Chủ, ngươi muốn dung hợp Lôi Linh Căn không? ]
“Có!”
> [ Đã dung hợp. ]
Ánh mắt Vô Ngân hơi ngưng tụ. Cơ thể bên ngoài không có gì thay đổi, nhưng bên trong – chính xác hơn là tại đan điền – hình thành một viên cầu màu tím nhạt, lóe lên lôi điện lách tách.
Sau khi dung nhập linh căn xong, hắn tiếp tục nhìn về công pháp.
> [ Có lĩnh ngộ Hồng Mông Đạo Thể Kinh không? ]
“Có.”
> [ Đã lĩnh ngộ. ]
“Hả? Cái này… Thống tử ta viên mãn luôn?”
> [ Đúng rồi, Túc Chủ. ]
“Không phải các ngươi hệ thống chỉ cấp công pháp thôi, còn luyện thì để bọn ta tự làm sao?“
> [ Túc Chủ, ngài đừng so bổn hệ thống với mấy cái ngu xuẩn hệ thống khác. ]
“A ha ha, ngươi thật tuyệt a, Hệ Thống!”
> [ Đúng rồi, Túc Chủ! ]
Khóe miệng Vô Ngân giật giật.
Giọng nói hệ thống vừa dứt, trong đầu hắn lập tức tràn ngập vô số công pháp và kiến thức, bao gồm phương pháp tu hành, đường vận chuyển linh lực, cách vận dụng…
Vô Ngân tặc lưỡi. “Cái hệ thống không đàng hoàng này cũng… không tệ đâu.”
Tiếp theo, ánh mắt Vô Ngân nhìn về ba loại đan dược còn lại:
– Tẩy Tủy Đan: giúp tẩy rửa kinh mạch, tẩy gân phạt cốt, dùng ở Tẩy Tủy Trọng.
– Luyện Cốt Tán: giúp tu sĩ rèn luyện gân cốt, kinh mạch khi đạt đến Luyện Cốt Trọng.
– Tụ Huyết Đan: tăng cường khí huyết và năng lượng.
Ánh mắt Vô Ngân đầy hứng thú. Có được Lôi Linh Căn cùng công pháp viên mãn, phần phế linh căn trong cơ thể hắn đã bị đào thải. Bây giờ, nhìn số lượng đan dược trước mắt, hắn cũng không chần chừ, cầm lấy một viên Tẩy Tủy Đan lên.
Viên đan màu trắng nhạt, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, tựa như mùi hoa.
Không do dự gì thêm, hắn bỏ vào miệng. Đan dược lập tức tan ra, một cỗ dược lực nhu hòa lan tỏa khắp người. Vô Ngân dựa theo chỉ dẫn công pháp bắt đầu hấp thu dược lực. Hắn chỉ cảm thấy một dòng linh lực thuần túy tẩy rửa căn cơ của bản thân.
Một lúc sau, hắn mở mắt. Không ngờ bản thân đã bước vào Nhục Thân Cảnh – Tẩy Tủy Trọng. Tiếp theo, chỉ cần uống Luyện Cốt Tán để tiến vào trọng thứ hai, kết hợp Tụ Huyết Đan là đủ để rèn luyện căn cơ thật vững chắc