Đã beta (^o^)

Cửu Vĩ đã thu nhỏ lại rồi, Uchiha Itachi mới dẫn theo mấy bạn nhỏ có phần chật vật quay trở về. Trong lòng không còn ôm đứa trẻ, chắc là đã đưa em trai đến nơi an toàn rồi. Thấy Cửu Vĩ cứ thế bị bắt, hắn cũng có chút mờ mịt.

Khi mọi người còn đang mơ hồ, Irene liền xách Cửu Vĩ lên bằng một tay, quay đầu vẫy tay với bọn họ: “Mọi người vào ngồi đi.”

Câu nói hết sức tự nhiên, cứ như đang tiếp đón khách đến chơi nhà, thân thiện mà không mất lễ phép. Chỉ là trong bối cảnh này thì lại cực kỳ quỷ dị.

Vừa mới đây thôi còn là sự kiện Cửu Vĩ tập kích làng, giờ sao có thể ung dung nhẹ nhàng như vậy được?

Tất cả các ninja có mặt đều ngẩn ra trong chốc lát, rồi rất nhanh liền phục hồi tinh thần, đồng loạt nhìn về phía Hokage Đệ Tứ – người vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Đệ Tứ: “…” Đừng nhìn ta, ta giờ đến chakra cũng không dùng được.

Thật ra thì chính hắn cũng suýt không phản ứng kịp. Nhưng dù sao cũng là Đệ Tứ, hắn ho nhẹ hai tiếng, nhìn khắp ngôi làng đang rối loạn, nhanh chóng chỉ huy: “Dẫn người đi kiểm tra xem còn ai bị thương không. Tăng cường tuần tra trong làng, đề phòng có kẻ địch xâm nhập!”

“Rõ!”

Mọi người thấy các đồng đội xung quanh đều không bị thương, trong lòng nhẹ nhõm, tinh thần càng thêm phấn chấn, nháy mắt đã biến mất khỏi hiện trường.

Irene cúi đầu đánh giá con Cửu Vĩ, cũng không để ý đến động tĩnh bên kia.

Chỉ còn Đệ Tứ đứng lại một mình. Hắn nhìn Cửu Vĩ bị Irene xách ngược trên tay, cảm thấy… có chút buồn cười. Bình thường bị phong ấn trong thân thể Mito thì còn yên tĩnh, mà một khi thoát ra ngoài thì lại kiêu ngạo vô cùng, rất dễ gây thù chuốc oán. Hiện giờ nhìn thấy cảnh này, thật sự có chút đồng tình.

Có điều, Đệ Tứ cũng nhanh chóng gác chuyện Cửu Vĩ qua một bên. Nhìn dáng vẻ hiện tại là biết Cửu Vĩ ở trong tay cô bé này cũng chẳng tạo sóng gió gì nổi. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Irene, nghiêm túc nói: “Tuy cháu không phải người trong làng, nhưng rất cảm ơn vì sự giúp đỡ của cháu.”

Bất kể cô bé là ai, chỉ cần đã giúp Làng Lá vượt qua nguy cơ lần này thì chính là bằng hữu của Làng Lá. Bọn họ không phải loại người vong ân phụ nghĩa.

Irene lập tức đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Cháu cũng chỉ là tiện đường giúp một tay thôi, không có gì to tát.” Quả thật là vừa khéo bắt gặp, nếu không phải 008 mở cánh cửa này, e rằng cô cũng không có cơ hội tới, đương nhiên cũng chẳng thể kịp lúc giúp đỡ đại nạn này.

Cô quay đầu liếc nhìn Uchiha Itachi, thấy biểu cảm của hắn đã thả lỏng đi không ít, lại nói tiếp: “Nếu có người bị thương, có thể đưa đến đây, cháu có thể chữa trị.”

Hiện tại xem ra, điểm trị liệu thật sự là một thứ tốt, trước kia cô có phần xem nhẹ nó.

Cũng không thể nói là xem nhẹ, dù sao thì trước kia việc trị thương cho mấy con vật trên đảo cũng chỉ tích được chút ít điểm trị liệu như vậy, à đúng rồi, Thanh Thứ Đằng không tính là động vật.

Đệ Tứ nhìn cô bé có đôi mắt màu xanh lam giống mình, ánh mắt càng thêm ôn hòa, “Được, vậy làm phiền cháu rồi.” Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng rất nhanh lại ngồi xổm xuống, dịu giọng nói: “Ta là Hokage Đệ Tứ, Namikaze Minato. Mong được chỉ giáo.”

Irene nở nụ cười rạng rỡ: “Cháu là Irene, một trị liệu sư.”

Đệ Tứ nhìn sâu vào đôi mắt của Irene, khẽ cười một tiếng rồi quay người rời đi vài bước, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ. Irene kinh ngạc nhìn vị trí Đệ Tứ biến mất, vô cùng khiếp sợ.

Uchiha Itachi thấy vậy mím môi, bước đến bên cạnh Irene nói: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”

Irene bị tiếng nói đột ngột dọa sợ, quay đầu liền thấy một cậu bé tuấn tú cỡ tuổi mình, vội vàng xua tay: “Không cần khách sáo.” Nói xong, cô có chút do dự nhìn sang, “Cậu vừa rồi có thấy không?”

Uchiha Itachi hơi nghiêng đầu, “Thấy cái gì?”

Irene vội vàng khoa tay múa chân: “Cái người gọi là Hokage Đệ Tứ ấy, vừa rồi biến mất luôn!”

Uchiha Itachi suy nghĩ một chút, giải thích: “Không cần hoảng đâu, đó là Phi Lôi Thần thuật, nhẫn thuật Đệ Tứ giỏi nhất.”

Irene càng thêm ngơ ngác, lẩm bẩm: “Nhẫn thuật? Nói cách khác, mọi người đều là ninja…?”

Irene lập tức truy hỏi 008 trong đầu: “Này, ninja là chuyện gì vậy? Trên thế giới này còn có ninja? Có phải cậu đưa tôi đến nhầm chỗ rồi không?!”

008 rè rè một chút mới trả lời: “Ninja thì sao chứ, biển vốn rất rộng lớn, cái gì cũng có, không chỉ có ninja, trên trời có đảo lơ lửng, dưới đáy biển có người cá đấy.”

Irene ngơ ngác, trên biển cái gì cũng có? Thiệt hay giả vậy? Nhưng nhớ lại con hải quái bình thản bơi dưới mặt biển ngay trước cửa nhà mình… ha hả, nơi rừng rậm lớn thì chim gì cũng có, chắc không sai.

Uchiha Itachi thấy Irene như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhấp nháy, liền nghe nàng đột nhiên hỏi: “Mọi người… đều là ninja?”

Uchiha Itachi gật đầu: “Làng của chúng tôi là Làng Lá, là một trong năm làng ninja lớn nhất”

Irene hít một hơi lạnh: Má ơi! Thấy ninja sống rồi!

Uchiha Itachi không hiểu vì sao cô lại phản ứng như thế, ninja hiếm lạ vậy sao? Không mà, bọn họ thường xuyên nhận nhiệm vụ từ người thường. Chuyện rất bình thường. Chỉ là cô gái nhỏ này hình như chưa từng nghe qua ninja, hơn nữa, cái căn nhà này…

Uchiha Itachi quay đầu nhìn căn phòng gỗ phía sau lưng Irene, dãy nhà gỗ này trước đó căn bản chưa từng xuất hiện. Hắn thường xuyên ôm Sasuke ra đây phơi nắng, nơi này hắn quá quen thuộc rồi. Hắn nhớ rõ nơi này vốn là một cái nhà hoang bị bỏ không.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Itachi khẽ lóe lên.

Irene hơi mờ mịt liếc nhìn Cửu Vĩ trong tay, con hồ ly lớn này chắc cũng là đặc sản trong giới ninja đi, dù sao bên đảo của cô cũng có mấy con quái lớn cỡ này, nhưng mà biết phun lửa thì thật sự chưa từng thấy qua.

Irene gãi gãi mặt, liếc nhìn hồ ly lớn rồi lại quay sang nhìn Uchiha Itachi, nói: “Vào trong đi, vào nhà rồi nói tiếp.”

Vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ trong nhà gỗ đều đi ra, từng đứa một đều rất lễ phép cảm ơn Irene, sau đó định chào tạm biệt.

Irene thấy trên mặt bọn nhỏ vẫn còn chút hoảng loạn chưa tan, biết bọn họ lo cho người nhà nên cũng cười tươi mà đáp lại, còn dặn bọn họ trên đường đi cẩn thận.

Tiễn bọn nhỏ xong, cô mới dẫn Uchiha Itachi vào trong. Itachi tiếp nhận Sasuke từ người đồng đội vẫn luôn ôm hộ, cẩn thận ôm trong ngực, thấy Sasuke cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa nãy hắn đem em trai giao cho người bạn đáng tin, không muốn mang theo đứa nhỏ chạy loạn khắp nơi, nhưng vẫn thấy không yên tâm. Giờ em trai đã trở lại bên mình, hắn mới thật sự thả lỏng.

Irene để Itachi tùy ý tìm chỗ ngồi, còn mình thì đi đến chỗ để đồ ăn, lấy ra một loại trái cây. Trái này mọc từ cây trên đảo, trông rất giống trái dừa, vỏ ngoài cứng nhưng phần nước bên trong lại đầy ắp, ngọt thơm, bình thường cô vẫn dùng thay nước uống. Giờ mang ra đãi khách cũng không khó coi lắm.

Uchiha Itachi tò mò nghịch nghịch quả tròn trong tay, to hơn cả mặt mình, còn Sasuke nhỏ trong lòng lại lè lưỡi ê ê a a, muốn vươn tay chụp lấy quả tròn.

Ánh mắt Uchiha Itachi dịu dàng vô cùng, như dòng nước lặng lẽ trôi.

Điều này khiến Irene cảm thấy rất hiếm lạ, cô lấy dao găm khẽ cắt một chút ở phần đỉnh, rót nước bên trong vào một chén gỗ rồi uống một ngụm, thầm nghĩ quả nhiên là một người anh trai tuyệt vời, chỉ cần nhìn ánh mắt cậu ấy khi nhìn em trai thôi đã khiến người ta cảm thấy trong lòng ấm áp theo.

Uchiha Itachi không chỉ để tâm trông nom em trai, hắn còn âm thầm quan sát bốn phía. Đây là một căn nhà gỗ hai tầng, từ phòng khách có thể nhìn thấy cầu thang gỗ dẫn lên trên. Cách bài trí rất ấm cúng, nhưng kỳ lạ là trong nhà phần lớn đồ dùng đều làm bằng gỗ, có món còn thô ráp thủ công, có món thì được mài giũa tinh xảo, nhìn qua có chút không đồng nhất.

Giữa hai người nhất thời yên tĩnh, nhưng có nhóc Sasuke ê ê a a nói chuyện, nên cũng không cảm thấy lúng túng.

Thanh Thứ Đằng vẫn đong đưa quanh Irene, Uchiha Itachi nhìn theo phương hướng dây leo xuất hiện thì thấy đó là một cánh cửa khép hờ, bên ngoài vì trời tối nên không nhìn rõ được gì. Nhưng dây leo này như có linh tính, trong phòng cứ lúc ẩn lúc hiện, thậm chí còn có thể đưa đồ cho Irene, thật sự không biết rốt cuộc là thứ gì.

Chưa kịp để bầu không khí trầm mặc kéo dài bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân. Nghe tiếng thì dường như có không ít người đang tới.

Cửa vẫn mở, Irene liếc mắt một cái liền thấy được tình hình bên ngoài. Chỉ thấy một vài người đang khiêng một người bị thương, vội vã chạy tới, hơi thở dồn dập, trán đẫm mồ hôi, không rõ là do mệt hay do lo lắng.

Irene vẫn nhớ rõ lời mình vừa nói, thấy người tới liền nhanh chóng bước ra đón.

Người kia nói: “Người đã mang tới rồi, cô xem còn cần chúng tôi làm gì?”

Irene xua tay: “Đặt xuống là được rồi.”

Bọn họ không tiến vào trong lĩnh vực. Hiện tại lĩnh vực vẫn còn hơi nhỏ, từ phía đảo bên kia dẫn đến chỗ cửa bên này cũng chỉ lớn chừng ấy, thật sự không biết nên tính toán như thế nào.

Irene vừa thi triển kỹ năng trị liệu, vừa thầm tính toán trong lòng, lần này chắc chắn sẽ thu về không ít điểm trị liệu, cô có thể mở rộng lĩnh vực thêm một chút.

Kỹ năng trị liệu, bất kể ở phương diện nào cũng có thể nói là nghịch thiên. Tốc độ chữa trị cực nhanh, không có bất kỳ tác dụng phụ nào, bất kể vết thương nặng đến đâu cũng có thể nhanh chóng hồi phục.

Uchiha Itachi không vội về thăm người nhà. Hắn biết cha nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, nên ở lại tiếp tục quan sát động tác của Irene.

Sau khi nhóm người đầu tiên rời đi, rất nhanh lại có nhóm người khác đến.

Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng vàng hiện ra, bóng áo trắng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt Irene. Nhưng lần này không chỉ có một mình hắn, trong lòng hắn còn ôm theo một người phụ nữ tóc dài màu đỏ, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, hơi thở đứt quãng, trông tình trạng vô cùng nguy kịch.

Trong vòng tay cô ấy còn ôm theo một đứa bé tóc vàng, đang ngủ say.

Thân thể bị thương nghiêm trọng đến mức khiến Irene sững người trong chốc lát, đây là lần đầu tiên cô thấy thương thế nặng như này. Cô vội thi triển một kỹ năng trị liệu đơn thể, nhưng cũng chỉ giúp sắc mặt cô ấy khá hơn đôi chút, vẫn hôn mê bất tỉnh.

Ánh mắt Đệ Tứ vốn đang tràn đầy vui mừng, lập tức trở nên ảm đạm, đôi mắt xanh biếc trong nháy mắt mất đi ánh sáng.

Irene nghĩ nghĩ, rồi nói: “Đưa vào trong trước đi ạ.”

Người này nhất định phải cứu. Không vì lý do gì khác, chỉ riêng việc có thể kết được một mối thiện duyên ở nơi xa lạ này cũng đủ đáng để cứu chữa.

Hiện tại cô đang ở nơi đất khách quê người, luôn cần có một chỗ dựa nào đó.

Dù đã rời khỏi xã hội hơn một năm, nhưng Irene vẫn biết rõ thân phận của mình có phần kỳ lạ. Dù sao thì cô cũng không định giấu giếm.

Hy vọng có thể kết được thiện duyên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play