Đã beta (^_^)v

Ánh trăng treo cao giữa bầu trời, Làng Lá lẽ ra nên yên bình và thanh tĩnh, đêm nay lại ngập tràn máu tươi và lửa cháy. Các ninja ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc và kiên định, đã sớm không còn để tâm đến chuyện sống chết.

Giữa khung cảnh đó, một cô bé mặc váy trắng lại trở nên lạc lõng. Cô đứng trên mái nhà cao, nhìn xuống con Cửu Vĩ vẫn đang điên cuồng phá hoại bên dưới. Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cô nhăn lại như bánh bao, như muốn khóc đến nơi rồi.

Bỗng nhiên, một người đàn ông mặc đồ ninja màu xanh lá chợt xuất hiện trước mặt Irene, hỏi nhanh: “Cô bé, vừa nãy… nhẫn thuật trị thương đó là do cháu làm à?” Hắn vừa rồi đã chú ý đến luồng ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất.

Irene ngẩng đầu nhìn hắn, nhẫn thuật? Ý là kỹ năng chữa trị nhỉ? Cô tự cho là đã hiểu, liền bình tĩnh gật gật đầu.

Người đàn ông gãi mái tóc rối bù, đưa tay đỡ lấy dải băng trán, nhìn cô bé với đôi mắt ngây ngô và đáng yêu trước mặt, lập tức cảm thấy hơi đau đầu.

“Nghe này, cô bé. Chú không biết trình độ nhẫn thuật của cháu đến đâu, nhưng chỗ này nguy hiểm lắm, cháu cần phải rời khỏi đây.” Tuy rất mừng khi vết thương trên người mình vừa rồi biến mất trong chớp mắt, nhưng để một cô bé nhỏ nhắn yếu ớt đứng ở nơi nguy hiểm thế này thật sự là chuyện không thể chấp nhận được. Chỉ cần nhìn cô đứng đó thôi, huyết áp của hắn cũng muốn tăng vọt rồi.

Irene rất thẳng thắn nói: “Nhưng nếu cháu rời đi, mọi người sẽ có rất nhiều người chết.”

Người đàn ông: “…”

Cô hoàn toàn không nhận ra câu nói của mình vừa giáng cho đối phương một cú đả kích tâm lý cực mạnh.

Irene thật sự không hiểu nổi. Tại sao lại muốn cô rời đi? Nếu cô đi, sẽ có rất nhiều người chết mà. Nhóm người này mang tinh thần hy sinh cũng quá cao rồi, rõ ràng có cách tốt hơn mà không chọn.

Vị ninja kia bị cô bé làm cho nghẹn lời trong chớp mắt. Tuy rằng những gì cô nói là sự thật, nhưng bị một đứa trẻ nói thẳng ra như vậy… thật khiến người lớn như bọn họ cảm thấy mất mặt không để đâu cho hết.

Ninja hít sâu một hơi, đang định mở miệng khuyên nhủ thêm lần nữa, thì bỗng thấy cô bé vỗ tay một cái, giọng nói mang theo vui mừng rõ rệt: “Cháu biết cách khống chế con hồ ly to xác này rồi!”

Vị ninja kia lập tức nuốt hết mọi lời định nói vào bụng. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé trước mặt, ánh mắt ấy khiến hắn bất giác liên tưởng đến con mình ở nhà, cũng thuần khiết và trong trẻo như thế. Hắn trầm mặc một lúc, không biết có nên tin cô bé này hay không. Tuổi của cô thật sự quá nhỏ, nhưng thực lực thì lại rõ ràng trước mắt. Hắn thật sự không hiểu, làm sao một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể chữa trị cho nhiều người đến thế.

Loại nhẫn thuật trị thương nhanh chóng mà hiệu quả rõ rệt thế này, hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.

Hắn do dự nhìn cô bé một lúc, rồi lại quay đầu nhìn về phía trước, nơi các đồng đội vẫn đang liều mình cản lại Cửu Vĩ. Thời điểm như thế này lẽ ra nên có Đệ Tứ hoặc ai đó bên trên ra mặt chỉ huy, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy một ai xuất hiện.

Hắn không nghĩ đến chuyện liệu họ có cố tình không xuất hiện hay không, chỉ có thể cho rằng bọn họ bị chuyện gì đó làm chậm trễ.

Vị ninja ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào Irene: “Cháu nghiêm túc chứ? Cháu chắc chắn có thể chế ngự được con thú chín đuôi kia không?” Đây không phải chuyện nhỏ, nếu xảy ra sơ suất, cả Làng Lá có thể phải hứng chịu sự hủy diệt!

Hắn cũng không rõ vì sao mình lại tin tưởng cô bé có chút thần bí trước mắt này, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, hắn bằng lòng tin cô một lần.

Cũng sẵn sàng cho cô một cơ hội, quan trọng hơn cả là hy vọng lần này Cửu Vĩ sẽ không gây quá nhiều thương vong!

Irene nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của hắn, gương mặt bèn trở nên nghiêm nghị, cố gắng khiến mình trông trưởng thành hơn một chút. Cô giơ một bàn tay nhỏ đặt lên vai người đàn ông đang ngồi xổm ngang tầm với mình, nghiêm túc nói: “Yên tâm, sẽ thành công!”

Người ninja im lặng nhìn cô một lúc lâu, rồi bỗng bật cười: “Được, vậy tin cháu.”

Cửu Vĩ đã gây ra quá nhiều tổn hại, dù là với ngôi làng hay với các đồng đội.

“Cháu định làm thế nào? Chúng tôi sẽ cố hết sức phối hợp.”

Irene xoay người lại: “Đi thôi, mọi người dẫn con hồ ly to xác kia tới đây.” Nói xong, cô liền nhảy lên mái một ngôi nhà khác.

Vị ninja sững người một chút, sau đó lập tức gật đầu. Chuyện này không khó. Từ lúc Cửu Vĩ bị thả ra, đầu óc nó dường như không được tỉnh táo, chỉ hành động theo bản năng. Bọn họ tập trung đông ninja ở đây, ngoài việc cố gắng chế ngự Cửu Vĩ, còn chính là để thu hút sự chú ý của nó về phía mình.

Thật ra, trước đó họ đã cố tình dẫn Cửu Vĩ rẽ hướng về vùng giáp ranh cạnh làng. Mà nơi đó… lại khá gần chỗ Irene muốn đến.

Vị ninja quay trở lại chỗ các đồng đội của mình, dường như nói gì đó với họ. Mấy người kia đồng loạt quay đầu nhìn về phía Irene, không chậm trễ thêm chút nào, lập tức dẫn Cửu Vĩ đi về hướng cô vừa đi.

Gió đêm lành lạnh lướt qua xung quanh họ. Irene dẫn đầu phía trước, nhưng trong khóe mắt lại bất chợt thoáng thấy một người đàn ông tóc vàng đang theo sát bên Cửu Vĩ, dường như luôn cảnh giác theo dõi từng hướng di chuyển của nó.

Người đàn ông đó mặc trang phục màu trắng, hoàn toàn khác biệt với những ninja đang khoác đồng phục xanh lá.

Trong màn đêm, hắn gần như là điểm sáng nổi bật nhất.

Irene đang chạy vội mà vẫn còn có thể nghĩ đến mấy chuyện lặt vặt như vậy, đúng là hiếm thấy. Có lẽ vì hôm nay gặp quá nhiều người nên không tránh khỏi hơi kích động.

Cô khẽ mím môi cười, bước chân càng nhanh hơn.

Việc riêng có thể tạm gác, nhưng chính sự thì không được quên.

Người đi bên cạnh Cửu Vĩ, Đệ Tứ quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Là cô bé đó sao?”

“Là cô bé ấy,” người nọ đáp. Nếu lúc này Irene quay đầu lại, hẳn sẽ nhận ra người đó chính là ninja vừa rồi đã khuyên cô nên rời khỏi đây.

“Nhẫn thuật trị thương đó thật sự thần kỳ đến vậy sao?” Đệ Tứ hỏi, vẻ mặt vẫn ôn hòa, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia sáng khó đoán. Hắn vừa mới rời khỏi phía trước Cửu Vĩ, nắm chặt từng giây từng phút. Ngay cả Kushina đang suy yếu hắn cũng phải để sang một bên, con trai vừa mới chào đời cũng chưa kịp nhìn lấy một cái, đã vội vã chạy đến đây. Thế mà lại phát hiện phần lớn ninja đang dần dời đi. Tuy tâm trạng lúc này của hắn rất tệ, nhưng vẫn không kìm được nỗi tò mò.

Những chuyện vừa xảy ra phía trước đã có người báo lại cho hắn.

Với một người lạ mặt lần đầu gặp, hắn rất khó không sinh lòng cảnh giác. Thế nhưng, hắn vẫn bằng lòng thử tin cô bé ấy một lần. Tuy thân phận của cô có phần thần bí, nhưng nếu thật sự có thể chế phục được Cửu Vĩ, vậy thì cô… chính là ân nhân cứu mạng của cả gia đình hắn.

Đệ Tứ khẽ mím môi, nở một nụ cười ôn hòa.

Irene dừng lại trước cửa phòng mình, thấy phía sau mọi người cùng Cửu Vĩ đã ầm ầm kéo đến, bụi đất bay mù mịt.

Người đàn ông tóc vàng bước nhanh về phía trước, trong chớp mắt đã đứng cạnh Irene. Ánh mắt dịu dàng như một bậc trưởng bối đầy bao dung: “Cháu định làm thế nào?”

“Đến chỗ này là được rồi, chú tránh ra một chút.” Giọng cô bé mềm mại, non nớt mà đáng yêu.

Đệ Tứ nghe vậy lập tức né người sang một bên. Nơi này cũng không phải khu dân cư đông đúc, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không quá nghiêm trọng. Mà nếu thật sự có một tia hy vọng, vậy thì sao không thử?

Đệ Tứ không kìm được mà dâng lên chút chờ mong trong lòng, dù chỉ là một tia hy vọng, hắn cũng sẵn sàng thử xem.

Lúc này, các ninja phía trước đang liều mạng chạy, còn Cửu Vĩ phía sau thì điên cuồng đuổi theo!

Dù ninja có thể lên trời xuống đất, nhưng hai cái chân người sao chạy lại được bốn chân thú chứ!

Đầu óc Cửu Vĩ vẫn chưa tỉnh táo lắm, chỉ biết mù quáng đuổi theo đám ninja phía trước. Thỉnh thoảng nó còn phóng ra vài quả Vĩ Thú Ngọc từ miệng. Những nơi khác thì còn dễ xử lý, chỉ cần né tránh là được, vì khu vực xung quanh hiện giờ cũng không còn nhiều dân thường, phần lớn đều đã sơ tán đến nơi an toàn.

Nhưng thật trùng hợp, một quả Vĩ Thú Ngọc trong đó lại bay thẳng về phía Irene! Uy lực khủng khiếp của nó khiến tất cả mọi người lập tức hoảng loạn.

Irene hoàn toàn không để tâm, chỉ nhẹ nhàng lùi một bước về sau. Đệ Tứ kinh hãi, lập tức xoay người định lao tới ôm cô bé rời khỏi chỗ đó. Thế nhưng vừa mới bước lên hai bước, nét mặt hắn lập tức trở nên kỳ lạ.

Do dự, hắn thử bước lùi theo cô bé một bước rồi thử cảm nhận chakra trong cơ thể mình, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp.

Ánh mắt Đệ Tứ nhìn về phía cô bé đang ung dung đứng đó đầy rối rắm và khó hiểu.

Trong khi mọi người còn đang trơ mắt nhìn quả Vĩ Thú Ngọc sắp đánh trúng cô bé, thì ngay khoảnh khắc ấy, năng lượng dữ dội của Vĩ Thú Ngọc dường như đâm phải một kết giới trong suốt vô hình. Không khí quanh đó gợn lên như vằn nước, rồi rất nhanh tan biến không còn dấu vết.

Còn quả Vĩ Thú Ngọc cũng lập tức tiêu tán ngay trước mặt Irene, đến cả một giọt nước cũng không kịp bắn ra.

Ngay cả Cửu Vĩ, dù đang trong trạng thái đầu óc không tỉnh táo, cũng ngây “thú” ra.

Irene — người chẳng thèm liếc về phía quả Vĩ Thú Ngọc kia, bình tĩnh mở cửa nhà ra, rồi quay đầu vẫy tay vào bên trong: “Mau tới đây, trói nó lại!”

Trên mặt Đệ Tứ vẫn giữ vẻ trấn định, ánh mắt nhìn thẳng vào bên trong căn phòng. Chỉ thấy bên trong không một bóng người, bày biện cũng hết sức đơn sơ, đa số là đồ thủ công đơn giản, nhìn qua có thể thấy gia cảnh không được khá giả cho lắm. Nhưng trọng điểm không nằm ở những thứ đó.

Ở tầng hai, có nhiều đứa trẻ hoặc đứng hoặc ngồi, chen chúc nhìn xuống dưới. Có vài gương mặt trong số đó khiến hắn cảm thấy quen thuộc, chính là mấy đứa trẻ trong làng đã được báo mất tích. Giờ phút này, chúng đang căng thẳng nhìn xuống tầng dưới.

Irene nhẹ nhàng mỉm cười trấn an bọn trẻ, rồi quay người vào trong phòng gọi lớn một tiếng. Lúc này, mới có tiếng lạch cạch truyền ra từ bên trong.

Vẻ mặt Đệ Tứ trông vẫn điềm tĩnh, nhưng chỉ hắn mới rõ trong lòng mình đang dậy sóng thế nào. Đây là thời điểm hiếm hoi hắn cảm thấy bất an đến vậy. Chakra trong cơ thể dường như bị phong ấn hoàn toàn. Đừng nói đến nhẫn thuật, ngay cả thể thuật thông thường cũng khó mà vận dụng được. Bất quá, mấy cú đấm đá thông thường chắc là vẫn dùng được…

Ngay khi Đệ Tứ còn đang chìm trong trầm tư, một thứ gì đó giống như rắn bắt đầu trườn tới.

Sau khi ra hiệu yên tâm cho Irene, đám dây leo xanh biếc ban đầu còn chậm chạp, lập tức tăng tốc, gần như trong chớp mắt đã biến mất khỏi chỗ, rồi như tia chớp vọt tới trói chặt Cửu Vĩ lại! Con Cửu Vĩ vốn cao lớn như một ngọn núi nhỏ, thoáng cái liền bị quấn thành một quả cầu tròn vo!

Cửu Vĩ bị Thanh Thứ Đằng quấn chặt, điên cuồng giãy giụa, nhưng những dây leo ấy lại dai dẳng kinh người. Mặc cho con hồ ly khổng lồ vùng vẫy thế nào, chúng vẫn siết chặt không buông, còn từng chút kéo nó thẳng về phía căn nhà nhỏ của Irene!

Mọi người trơ mắt đứng nhìn một màn này, hoàn toàn cứng đờ. Dù có nằm mơ cũng không ngờ sẽ thấy cảnh tượng như vậy.

Cái quái gì đây…? Thực vật thành tinh à!?

Mà lại còn là loại xúc tu nữa chứ!

Thực vật còn lợi hại hơn cả Vĩ Thú… thật sự tồn tại sao?

Rốt cuộc, cô bé này là người phương nào?

Tất cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đều đổ dồn lên người Irene, không hẹn mà đồng loạt nhìn chăm chăm nhìn cô. Irene hơi mất tự nhiên, cố gắng làm lơ ánh mắt của bọn họ.

Trước đây suốt một năm, Irene chỉ sống trên cô đảo, thứ nhìn thấy nhiều nhất cũng chỉ là mấy loài động vật và quái thú. Giờ thì bị nhiều người đồng loạt nhìn chằm chằm như vậy, đúng là khiến cô hơi lúng túng.

Cô cố gắng giữ cho mình vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng gương mặt nhỏ nhắn mềm mịn kia lại chẳng có chút sức thuyết phục nào. Gương mặt ấy như tờ giấy, từng chút tâm tư nhỏ nhặt đều như bị viết rõ ra rõ ràng không sót chữ nào.

Chỉ hận không thể viết to lên mặt mấy chữ: Làm ơn, đừng nhìn tôi nữa!

Những người lớn xung quanh vẫn đang âm thầm quan sát cô bé, cũng bắt đầu thấy có chút xấu hổ. Cứ nhìn chằm chằm một cô bé nhỏ tuổi như vậy, có hơi quá đáng rồi.

Thế là mọi ánh mắt đều nhanh chóng dời đi, giả vờ nghiêm túc quay sang nhìn Thanh Thứ Đằng đang ra sức kéo Cửu Vĩ vào trong.

Mọi người vốn nghĩ rằng trói được Cửu Vĩ là xong chuyện, ai ngờ Thanh Thứ Đằng vẫn còn ra sức kéo không ngừng, trông đến là tội, khiến ai nấy đều thấy hơi không đành lòng. Nhưng cũng không ai biết rốt cuộc nó muốn làm cái gì.

Chỉ có Đệ Tứ là vẫn đứng bên cạnh, giữ vẻ bình tĩnh, đại khái đã lờ mờ đoán được chân tướng.

Cho đến khi Cửu Vĩ bị kéo thẳng vào trong lĩnh vực, trong khoảnh khắc ấy, nó lập tức thu nhỏ lại thành một con thú bé xíu, rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh!

Mọi người: “……?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play