Đã beta (*^^*)

Trong một không gian u ám quỷ dị, tĩnh mịch đến mức không có lấy một âm thanh.

Irene đứng trong bóng tối, xung quanh yên lặng đến mức không thể hình dung nổi. Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính mình. Cô thử cất tiếng gọi vài câu, nhưng không có ai đáp lại.

Cô chậm rãi hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra. Khi đó, cô vừa kết thúc công việc, đang trên đường trở về nhà thì gặp tai nạn xe cộ. Ánh đèn xe lao tới khiến cô ngây người trong thoáng chốc, nhưng khi muốn tránh đi thì đã không còn kịp nữa. Một lực va chạm cực mạnh khiến cô lập tức bị hất văng ra ngoài.

Cô vốn tưởng rằng đến đây chính là điểm kết thúc của sinh mệnh. Cô cũng đã chấp nhận số phận, hoặc là ý thức tiêu tán, hoặc là chờ Hắc Bạch Vô Thường đến đưa đi.

Nhưng kết quả cô chờ được lại là một hệ thống tự xưng đến từ nền văn minh cấp cao hơn, nói rằng muốn cùng cô giao dịch.

… Irene đầy đầu dấu chấm hỏi.

Irene cũng là một người đáng thương, từ hồi trung học cha mẹ đã mất sớm. Bởi vì cha mẹ để lại một ngôi nhà cũ nên cô không phải chuyển vào Viện phúc lợi Trẻ em. May mắn là xung quanh có những người hàng xóm rất tốt bụng, cuộc sống ổn định của cô chính là dựa vào sự giúp đỡ nhiệt tình của họ. Nhưng cho dù như vậy, cuộc sống cũng không mấy dễ dàng. Ngay cả lúc đi học, cô cũng liên tục đi làm thêm kiếm tiền, làm gì có thời gian rảnh để đọc tiểu thuyết linh tinh hay chơi mấy trò tiêu khiển?

Cái gọi là hệ thống cô cũng không biết, thứ duy nhất cô biết về hệ thống là hệ thống phần mềm trong điện thoại và máy tính.

Nhưng Irene cũng được coi là một cô gái có tính cách rất “phật hệ”.

… Chung quy không “phật hệ” thì sống không nổi, bất kể là làm thêm hay sinh hoạt, nếu không “phật hệ” thì đã sớm bị tức chết rồi.

Cô chỉ suy nghĩ thoáng qua một chút liền đồng ý. Dù sao bây giờ cũng đã như thế này, nếu có thể trao đổi được thứ gì thì cũng tốt.

Nhưng vừa mới đồng ý, còn chưa kịp hỏi rõ tình huống là thế nào, hệ thống đã dùng giọng nói máy móc, không mang chút cảm xúc nào mà nói: “Chờ cô vượt qua thí nghiệm rồi hãy nói đến việc trói định.”

Nói xong, Irene liền cảm thấy toàn thân mình… không đúng, là toàn bộ linh hồn như bị thứ gì đó hút vào. Sau từng đợt choáng váng kết thúc, cô đã tiến vào không gian đen như mực này.

Một lúc sau, một cô bé mặc đồ rách rưới, tóc đen, bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Cô bé gầy gò, chân trần, tình trạng sinh hoạt xem ra vô cùng tệ hại. Irene rất kinh ngạc. Dù vào thời điểm khó khăn nhất, cô cũng chưa từng thê thảm đến mức này. Đây rốt cuộc là đứa trẻ này từ đâu đến?

Irene nghi hoặc đánh giá xung quanh, lại khó hiểu nhìn cô bé trước mặt. Cô có chút không rõ tình huống hiện tại là thế nào.

Lúc này, cô bé đột nhiên lên tiếng. Giọng nói trong trẻo, thậm chí còn mang theo chút non nớt, nhưng nội dung thì lại khiến người khác khó hiểu: “Xin hỏi, là chị muốn giao dịch với em sao?”

Irene quay đầu lại, ngồi xổm xuống chăm chú nhìn cô bé một cách nghiêm túc: “Giao dịch cái gì?”

Bé gái co đôi chân trần lại, nhỏ giọng nói: “Có một thứ đã nói với em là chỉ cần giao thân thể cho chị, chị sẽ thay em sống tiếp.”

Trên đầu Irene chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.

… Giao thân thể cho tôi là sao? Tôi cần thân thể của em làm gì? Đây là một cuộc trao đổi không công bằng? Cô bé này rốt cuộc đang muốn đổi lấy cái gì? Có phải bị lừa rồi không?

Thấy Irene còn do dự, cô bé lập tức sốt ruột: “Chị gái, thân thể của em thật sự rất tốt, vô cùng khỏe mạnh, từ nhỏ tới giờ chưa từng bị bệnh, mẹ cũng nói em là một đứa trẻ khỏe mạnh!” Đứa trẻ giống như một người bán hàng sốt ruột muốn chốt đơn, chỉ khác là nó đang chào bán chính cơ thể của mình.

Irene nhìn dáng vẻ vội vàng của cô bé, không những không động tâm, mà trong lòng lại càng nghi ngờ hơn.

Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé. Cô rõ ràng biết hiện tại mình chỉ là một linh hồn nhưng vẫn không kìm được muốn an ủi cô bé đang lo sợ trước mắt, chậm rãi nói: “Không cần vội, cứ từ từ nói, chị sẽ lắng nghe cẩn thận.”

Cô bé được trấn an từ từ bình tĩnh lại, đôi con ngươi màu hổ phách nhạt trong suốt óng ánh như pha lê quý giá nhất. Cô bé cong môi cười: “Chị gái, em tự nguyện đưa cơ thể này cho chị. Em sắp không thể gắng gượng nổi nữa rồi. Nếu chị có thể thay em sống tiếp, vậy thì tốt quá.”

Cô bé liên tục nhấn mạnh chuyện giao dịch, khiến Irene nảy sinh một suy đoán. Cô nghĩ đến hai từ mà hệ thống từng nói: [Giao Dịch] và [Trói Định].

Trao đổi thân thể với cô bé, nếu thành công thì mới có thể trói buộc với hệ thống. Mà hệ thống dường như cũng không chỉ chọn một mình cô, nó có thể thay đổi đối tượng để trói buộc.

Suy đoán như vậy cũng có lý. Nhưng…

“Chị cảm thấy em vẫn nên suy nghĩ lại một chút. Chị đã chết rồi. Nếu chúng ta trao đổi, em chẳng khác nào là thay chị đi chết. Như vậy không công bằng. Em nên sống thật tốt.”

Irene chân thành nói. Sống thật tốt… tuy rằng cô luôn muốn có cơ hội nghỉ ngơi thật dài, thậm chí ước gì có thể trở thành một con heo lười. Nhưng cho dù mệt mỏi, dù công việc vất vả, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc sống không nổi hay mấy chuyện tiêu cực như thế.

Cô bé yên lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Irene rồi nở nụ cười rạng rỡ. Dù khuôn mặt gầy gò, cũng có thể thấy được đường nét xinh xắn của cô bé: “Chị gái, em thật sự đã nghĩ kỹ rồi. Người nhà em đều đã không còn, mẹ tốn rất nhiều công sức mới đưa được em ra tới biển. Trong nhà chỉ còn lại mỗi mình em. Em đã trôi dạt trên biển rất lâu rồi. Đồ ăn và nước uống đều hết cả, sắp không trụ được nữa. Mà em cũng rất nhớ gia đình. Bây giờ chọn giao dịch với chị, có lẽ còn kịp đi theo họ, em muốn cùng họ đi đầu thai.”

Irene vẫn còn chút do dự. Cô bé còn quá nhỏ, chưa chắc đã hiểu rõ ý nghĩa của sống chết. Có phải đây chỉ là xúc động nhất thời?

Cô bé không thúc giục cô, chỉ càng thêm bất an mà nhìn, trong mắt mang theo sự căng thẳng nhè nhẹ. 

Đứa trẻ này sợ bị từ chối.

Irene xác nhận lại một lần nữa: “Em chắc chắn chứ?”

Đứa trẻ kiên định gật đầu: “Chị gái, em thật sự không thể gắng gượng thêm nữa. Chị hãy thay em sống tiếp, em muốn đi tìm ba mẹ.”

Irene quan sát kỹ vẻ mặt cô bé, thấy không có chút miễn cưỡng nào mới nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Bé gái lập tức rạng rỡ hẳn lên, cúi người thật sâu chào Irene một cái, rồi xoay người chạy thẳng vào nơi sâu thẳm nhất của bóng tối. Irene vội vàng giữ lấy cô bé: “Đừng vội, em còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

Nếu thực sự chiếm lấy thân thể người ta... dù là cô bé tự nguyện, Irene vẫn có chút áy náy.

Nghe vậy, cô bé do dự: “… Chị ơi, sau này nếu chị trưởng thành, nếu có cơ hội… có thể giúp em báo thù cho người nhà không?” Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, cô lập tức bối rối xua tay liên tục: “Thôi thôi, bỏ qua đi. Thứ đó rất đáng sợ.”

Rồi cô bé nghiêm túc nói: “Chị gái, chị chỉ cần sống thật tốt là đủ rồi.” Dứt lời, cô bé liền chạy nhanh như chớp, thân hình nhỏ nhắn biến mất trong bóng tối sâu thẳm.

Irene giơ tay lên, nhưng đứa trẻ ấy không hề quay đầu lại. Đôi bàn tay nhỏ của cô bé vẫy vẫy phía sau như chào tạm biệt, bước chân tung tăng đầy phấn khởi, đúng là rất vội vàng.

Cô chỉ có thể tiếc nuối thở dài. Tuy cô hiện tại không có năng lực gì, nhưng sau này chưa chắc không có, dù sao cũng có thể giúp cô bé và người nhà báo án lên cảnh sát, đâu phải là không làm gì được, đúng không?

Chỉ là hiện tại thì đã quá muộn rồi, cô bé ấy đã rời đi. Giờ chỉ có thể cầu mong cả nhà họ được thuận lợi đầu thai, kiếp sau vẫn làm người một nhà.

Irene còn đang cảm thán, thì nghe thấy một giọng nói máy móc vang lên: “Nếu hai bên đã đồng ý, vậy đi thôi.”

Irene trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, vừa rồi giọng nói kia nói là “đi thôi”, nhưng... đi đâu cơ?

Còn chưa kịp để cô mở miệng hỏi, liền cảm thấy sau lưng có thứ gì đó bất ngờ đẩy mạnh. Một luồng lực mạnh mẽ ập tới, thân thể Irene lập tức ngã ngửa về sau, rơi thẳng xuống trong hoảng sợ!

Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, Irene đã ở trên một chiếc thuyền nhỏ giữa mặt biển.

Cô thở dốc từng hơi, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng. Cô giơ tay lên nhìn đôi bàn tay bé nhỏ của mình. Đây là thân thể của bé gái kia?

Đôi tay mềm mại mang theo lớp chai mỏng, nhìn qua thì tuổi không lớn, nhưng hiển nhiên đã trải qua không ít khổ cực. Cô cũng không quá bất ngờ, chỉ nhìn cách ăn mặc của cô bé kia đã biết không phải xuất thân giàu có, trên tay có chai sạn cũng là điều bình thường.

Còn chưa kịp cảm thán xong, mặt biển bỗng dậy lên từng đợt sóng cao ngút trời. Chiếc thuyền nhỏ vốn đang trôi yên bình lập tức bị những con sóng lớn nhấc bổng, chỉ trong chớp mắt đã bị cuốn lên cao, bay vút về phía trước. Toàn bộ chiếc thuyền nhỏ bay lên không trung!

Irene hoảng sợ nhìn con sóng khổng lồ phía sau, đôi tay nhỏ siết chặt lấy thành thuyền.

Cô có thể không sợ sao! Đây đâu chỉ là sóng to, ngay cả người lẫn thuyền cùng bị hất bay lên trời!

Đúng lúc cô đang chuẩn bị tinh thần, cảm thấy không gì có thể tồi tệ hơn nữa, thì một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt khiến cô thậm chí không phát ra nổi tiếng kêu cứu nào.

Phía sau con sóng khổng lồ là một sinh vật màu vàng khổng lồ, giống như quái thú thời tiền sử trong truyền thuyết — rồng. Đầu nhọn, miệng rộng, khi nó há miệng ra, những hàng răng sắc nhọn, trắng sáng lộ rõ từng chiếc.

Trong đầu Irene lập tức hiện lên câu nói của cô bé kia: “Cháu sắp không thể gắng gượng nổi nữa!”

Không phải không thể gắng gượng! Cái này ai mà chịu nổi!?

Sức người nhỏ bé, ai có thể đối đầu trực diện với một con quái vật khổng lồ như thế chứ?

Thật sự là muốn lấy mạng cô rồi!

Đầu óc Irene trong nháy mắt trống rỗng, adrenaline điên cuồng tăng vọt, mồ hôi lạnh toát đầy trán. Nhưng sau khoảnh khắc hoảng loạn đó, cô bắt đầu suy nghĩ cách để thoát thân.

Dù sao lúc giao dịch với đứa nhỏ, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc sẽ có bất trắc xảy ra, khác hoàn toàn với lúc bị tông xe bất ngờ trước đó.

Đúng lúc này, ánh mắt cô lướt qua và bắt gặp một hòn đảo nhỏ. Với khoảng cách này, nếu là khi sóng yên biển lặng, người bình thường cũng có thể bơi qua được. Nhưng nhìn con quái vật phía sau, lại nhìn đảo phía trước, cảm giác như trời đất cách biệt.

Xa không với tới!!!

Còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp gì, con quái vật kia đã phát hiện ra “dị vật” bị ném giữa không trung. Nó dường như... nở một nụ cười.

Khoan đã? Nụ cười?

Cái này... quái vật thành tinh à?

Irene ngay lập tức cảm thấy da đầu tê rần!

Thân thể cô cứng ngắc đến mức có chút quái dị, bàn tay nhỏ nắm chặt thành thuyền. Nếu lúc này có ai chạm vào cô, chắc chắn sẽ phát hiện cô cứng đờ như tượng đá.

Đột nhiên, con quái vật nâng cao thân thể, lao thẳng về phía chiếc thuyền nhỏ của Irene!

Thân thể khổng lồ của nó mang theo sóng gió dữ dội. Sóng gió này đẩy chiếc thuyền nhỏ chưa kịp rơi xuống mặt biển tiến lên phía trước một đoạn.

Irene nắm lấy thời cơ, dùng sức bấu mạnh vào đùi mình để ép bản thân tỉnh táo, rồi lập tức lao đến đầu thuyền, nhắm hướng hòn đảo, dồn hết sức nhảy ra!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play