Đã beta (^_^)
Bầu không khí trong căn nhà bỗng trở nên ngưng trệ. Irene ngơ ngác nhìn cánh cửa đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng.
Cô quay đầu nhìn lại cánh cửa chính mà mình vừa bước vào, rồi lại quay sang nhìn cánh cửa hiện ra đối diện. Nghi hoặc đưa tay sờ gáy, trong đầu mơ hồ: Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Chỗ này… có cửa sau bao giờ nhỉ?
Cô gọi 008 trong đầu: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tâm trạng của 008 có vẻ rất tốt: “Mở cánh cửa đó ra đi.”
Irene đã làm bạn với 008 suốt một năm, đương nhiên tin tưởng nó. Nghe vậy, cô liền gật gật đầu, chậm rãi bước tới. Thời điểm chạm vào then cửa, đầu ngón tay hơi run run.
Cô bất chợt đẩy cửa ra, đôi mắt lập tức mở to kinh ngạc!
Chỉ thấy bên ngoài là từng cái trạm gác riêng lẻ nối tiếp nhau, lờ mờ còn có thể nghe thấy tiếng người trò chuyện vang vọng.
Bên ngoài sân, còn có thể nghe thấy tiếng cười non nớt của trẻ con, những âm thanh ấy cô đã rất lâu không còn nghe thấy, khiến lòng dâng lên cảm giác mơ hồ, như thể đã cách xa cả một thế hệ.
Mọi thứ đều tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Irene ngây người tại chỗ, hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Đây là đâu?”
“Xác định địa điểm truyền tống, có thể đưa ký chủ đến các đảo khác!” 008 mang chút giọng điệu kể công nói.
Irene khẽ cong môi cười, cái này thật sự là quá thần kỳ!
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo! Đây là công dụng của điểm trị liệu đó, ký chủ nhất định phải cố gắng lên. Sau này điểm trị liệu tăng cao, biết đâu còn có thể mở ra cánh cửa khác nữa!”
Irene bật cười, đến lúc đó rồi tính, bây giờ chưa vội, cô còn có việc quan trọng hơn. Irene đẩy cửa đi ra ngoài, ánh hoàng hôn rọi xuống người cô, phủ lên một quầng sáng nhàn nhạt.
Cô hít sâu một hơi, đây mới đúng là mùi khói lửa nhân gian.
Irene trở tay đóng cửa lại, bước đi trên con phố yên tĩnh hiếm hoi. Hiện tại đã đến giờ cơm tối, phần lớn các gia đình đều đã bắt đầu ăn cơm, bên ngoài cũng không còn mấy ai qua lại.
Irene bước ra khỏi con phố ấy, lập tức trông thấy nơi bắt mắt nhất chính là một vách đá lớn, trên vách đá khắc mấy bức chân dung. Cô không nhận ra ai trong số đó, nhưng chỉ cần nhìn thấy người, với cô như vậy đã là đủ rồi.
Nơi này thật sự yên bình và thanh tĩnh, hẳn là cũng chẳng cần đến trị liệu sư.
Irene bỗng nhiên mỉm cười, không cần trị liệu sư, đó mới là chuyện tốt.
Chỉ là, đến khi đêm xuống, cô liền bị vả mặt.
Irene luyến tiếc rời xa khung cảnh náo nhiệt hiếm có này, cứ thế ngồi mãi trên bậc cầu thang, nhìn ra ngoài nơi vẫn còn lác đác vài người qua lại, hơi ồn ào nhưng lại đầy sức sống. Khóe môi cô luôn mang theo nụ cười ấm áp, đắm chìm trong bầu không khí nhộn nhịp ấy, đến nỗi cả hệ thống vẫn chớp nháy bản đồ mới trong giao diện, cô cũng chưa từng mở ra xem.
Tuy đã qua giờ cơm chiều, nhưng bên ngoài vẫn còn không ít người, tựa như đều ra ngoài dạo một vòng để tiêu cơm. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ nhàn nhã, ung dung thoải mái.
Những người đi ngang qua bên cạnh cô, bất kể nam hay nữ, thấy gương mặt xa lạ của Irene cũng đều mỉm cười gật đầu chào hỏi, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cô ngẩng đầu, chợt chú ý tới phía đối diện có một cậu bé lớn cỡ tuổi mình, trong lòng ôm một đứa trẻ, đang đứng cách cô không xa, tựa hồ… đang quan sát?
Irene mím môi cười, giơ tay vẫy vẫy về phía cậu.
Thấy cô vẫy tay, cậu bé liền quay trái quay phải, rồi đưa tay chỉ vào chính mình, trong mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc, như thể đang hỏi: “Là gọi tôi sao?”
Irene gật đầu, cậu bé cũng gật đầu đáp lại, sau đó liền bước nhanh về phía cô: “Tôi là Uchiha Itachi, xin hỏi cậu là?”
Irene híp mắt cười, “Tôi là Irene.” Nói rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi đi, ăn cơm rồi sao?” Giọng điệu thuận miệng hỏi thăm, mang theo điệu bộ cô hàng xóm nhỏ.
Uchiha Itachi không có ngồi xuống, nét mặt non nớt còn mang theo chút mờ mịt, “Đã ăn rồi, đang đi bộ tiêu cơm…… Ờm, hình như tôi chưa từng thấy cậu ở quanh đây.”
Không chỉ hắn, ngay cả những tộc nhân Uchiha sống quanh đây cũng chưa từng gặp người này bao giờ. Hắn thường xuyên đưa em trai đi dạo gần khu vực này, vậy mà hôm nay lại đột nhiên có một người xa lạ xuất hiện trong địa phận tộc Uchiha…
Uchiha Itachi thu lại vẻ bình thản, hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô: “Cậu từ đâu tới đây?”
Irene cười cười nhìn hắn. Rất cảnh giác, như vậy cũng tốt, trẻ con mà, có lòng đề phòng mạnh không phải chuyện xấu.
Cô thấy đối phương là một cậu nhóc đáng yêu, còn Uchiha Itachi cũng thấy bé gái trước mắt rất xinh đẹp.
Dù trong tộc Uchiha có không ít mỹ nhân, nhưng vẫn thiếu kiểu như Irene.
Cô bé có mái tóc đen dài, phần đuôi ánh lên màu sắc xanh đậm của biển cả, tựa như được nước biển nhuộm qua. Đôi mắt nhàn nhạt cũng vương sắc lam đậm, ánh nhìn đầy ôn nhu. Tuy còn hơi non nớt, nhưng hiện tại, nhìn vào vẫn vô cùng đáng yêu.
Kỳ lạ nhất là trên người cô bé toát ra một loại khí chất bình thản, như thể vĩnh viễn không có ưu sầu muộn phiền, chẳng bao giờ phải bận tâm đến chiến tranh hay cái chết, tựa như một tờ giấy trắng.
Uchiha Itachi tin vào trực giác của mình, người trước mắt, hẳn là không có ác ý.
Irene đang nghĩ xem nên trả lời thế nào. Dù sao cô vẫn chưa xem qua hệ thống, có vài chuyện chính cô cũng không rõ. Nói dối thì lại thấy phiền phức… biết nói sao đây?
Khuôn mặt nhỏ nhắn còn non nớt của Irene lộ ra vẻ rối rắm. Uchiha Itachi cũng không thúc giục, chỉ nhẹ nhàng ẵm đứa em trai mới sinh trong ngực. Đứa trẻ nhỏ xíu được anh hai trêu chọc mà bật cười khúc khích.
Đột nhiên, một trận rung chuyển dữ dội xảy ra, ngay cả chỗ Irene đứng cũng khẽ lắc lư vài cái.
Irene lập tức đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một con quái thú khổng lồ màu cam bất ngờ xuất hiện, gầm lên một tiếng giận dữ, chấn động cả đất trời!
Xung quanh vốn còn yên bình, trong nháy mắt đã có vô số người từ các ngôi nhà lao ra, đứng trên mái rồi nhanh chóng phóng đi, đạp lên nóc nhà nhẹ như đi trên mặt đất!
Irene chỉ liếc nhìn nhóm người kia một cái rồi thu lại ánh mắt. Cô cũng không quá sợ hãi, loại quái vật to lớn như vậy cô từng gặp rồi. Ngoài những quái thú dưới biển thường xuất hiện, trên đảo cũng không thiếu những con quái vật khổng lồ.
Cô quay đầu nhìn cậu nhóc bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt cậu cũng trở nên nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ căng lại, tay ôm em trai càng siết chặt hơn.
Irene đưa tay kéo cả hai vào trong căn nhà gỗ, đây là khu vực thuộc về lĩnh vực của cô, ở đây tuyệt đối an toàn.
……
Uchiha Itachi là thiên tài của tộc Uchiha. Thiên phú của hắn không chỉ nằm ở nhẫn thuật, thể thuật… mà còn ở độ nhạy bén vượt trội trên nhiều phương diện.
Vừa bước vào lĩnh vực, hắn lập tức nhận ra sự kỳ lạ trong đó. Chakra trong cơ thể ngừng hẳn, hoàn toàn bị giam giữ. Giờ phút này, hắn chẳng khác gì một người bình thường!
Uchiha Itachi trong chớp mắt căng thẳng, nhưng ngay sau đó liền nghe Irene nói: “Cậu cứ ở lại đây, nơi này là an toàn nhất.” Nói xong, cô cầm lấy một cây gậy nhỏ tạo hình kỳ lạ, khẽ lắc mấy cái rồi bước nhanh ra cửa, hướng về nơi hỗn loạn nhất mà đi.
Uchiha Itachi vội gọi với theo: “Nơi đó nguy hiểm lắm! Đừng đi!”
Irene hoàn hồn cười nói: “Không sao, tôi là trị liệu sư, có thể tự bảo vệ mình. À đúng rồi, cậu có thể dẫn mọi người trốn vào trong phòng, nhớ cẩn thận một chút.”
Cô cũng không phải nói chơi. Tuy chỉ là một vú em, không giỏi tấn công, nhưng ở trong lĩnh vực này, cô đã tăng tốc độ và sức mạnh lên mức vượt xa người thường. Đặc biệt là tốc độ, đó chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của cô. Những kỹ năng sinh hoạt cũng không phải chỉ để làm cảnh. Dù không đánh lại cô vẫn thừa sức chạy thoát.
Tóm lại, cô không phải kiểu không biết lượng sức mà đòi làm anh hùng, mà là sau khi chắc chắn mình có khả năng tự bảo vệ bản thân mới quyết định ra xem tình hình.
Uchiha Itachi im lặng một thoáng, rồi nói khẽ: “Vậy… cậu cẩn thận đấy.”
Uchiha Itachi không hiểu lắm “trị liệu sư” là gì, nhưng từ lời cô nói cũng đoán ra chắc là một dạng ninja y thuật. Nếu cô thật sự là ninja y thuật, vậy có lẽ có thể cứu được rất nhiều người. Ban nãy hắn còn nghi ngờ cô có ý đồ, giờ xem ra là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.
Irene một đường lao như bay về phía Cửu Vĩ. Không chỉ có cô, rất nhiều ninja khác cũng đang tiến ra chiến trường. Giữa một đám người mặc đồng phục ninja màu xanh lá, cô bé Irene trong chiếc váy dài màu trắng trông đặc biệt nổi bật, nhất là khi cô vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Khoảng cách càng gần nơi xảy ra chuyện, Irene lại càng cảm nhận rõ cảm giác như sắp hủy diệt cả trời đất. Cảm giác ấy khiến cô toát mồ hôi lạnh.
Suốt một năm sống trên đảo, ngoại trừ lần đầu tình cờ chạm trán hải quái, Irene gần như chưa từng thực sự đối mặt với tình huống nguy hiểm nào. Nhưng lần này thì…
Là một cô gái lớn lên dưới lá cờ đỏ, nếu gặp phải tình huống như thế này ngoài đời thực, có lẽ điều đầu tiên cô làm sẽ là bảo vệ bản thân, cố tránh làm liên lụy người khác hay kéo chân sau đối phương.
Nhưng ở trong thế giới này, khi cô đã có đủ năng lực, vậy thì cô sẽ không ngần ngại mà tiến lên.
Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm. Trong tình cảnh có quá nhiều người đang cận kề cái chết thế này, nếu cô chọn trốn đi, thì sau này chính cô cũng sẽ khinh thường bản thân mình.
Tuy rằng, cô vốn không phải đàn ông.
Huống chi, chỉ là đi xem tình hình một chút thôi. Không ổn thì chạy, có sao đâu. Biết đâu còn cứu được vài người, vậy thì cô lời to rồi!
Nghĩ đến đây, chân cô không còn run nữa, lưng cũng tự nhiên thẳng lên.
Không ít ninja đi ngang qua thấy Irene liền vội hô lên: “Nhóc con, mau tránh ra! Chỗ này nguy hiểm lắm!”
Giọng nghe có vẻ dữ dằn, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một chút lo lắng thật lòng.
Quả thật, giữa đám đông, Irene với vóc người chưa đến một mét, một bé gái nhỏ xíu rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Cô không nói gì, ai gọi thì chỉ quay đầu lại mỉm cười với họ, nhưng vẫn sải bước đi về phía trước. Mãi cho đến khi leo lên được mái nhà, cô mới đứng từ xa nhìn về phía bên kia.
“Mau lên, bên này có người bị thương!”
“Đội trị thương, nhanh lên!”
“Khu tránh nạn đã mở, mọi người đều vào trong rồi!”
“Đệ Tam với Đệ Tứ còn chưa tới sao?!”
“Đệ Tứ sắp đến rồi, Đệ Tam chắc cũng sắp tới!”
Tiếng người huyên náo vang lên không ngớt, trong hoàn cảnh hỗn loạn chỉ còn lại âm thanh rối ren khắp nơi. Từng tốp ninja nhanh chóng đổ về chiến trường, ai nấy đều căng thẳng đến tột độ.
Ở giữa chiến trường, con cự thú chín đuôi như phát điên, lao vào đám người, vừa đánh bên trái vừa quét bên phải một cách cuồng loạn!
Thân hình to lớn nhưng lại linh hoạt đến bất ngờ. Miệng nó còn phun ra ngọn lửa màu đen với sức sát thương cực mạnh, khiến những ninja vây quanh chỉ có thể cố thủ phòng ngự, hoàn toàn không thể tiếp cận.
Irene đứng trên cao, từ xa quan sát một lúc, sau đó lại mở hệ thống ra, kéo bản đồ khu vực lên.
Cô đưa toàn bộ các ninja trong phạm vi vào phe mình, hai tay khẽ nâng lên, hít sâu một hơi — kỹ năng hồi máu diện rộng lần đầu tiên được kích hoạt!
Ánh sáng trắng nhàn nhạt tỏa ra từ đôi tay cô, dần dần rơi xuống từng người một. Những điểm sáng màu trắng ấy nghịch ngợm vô cùng, từng cái một tung tăng nhảy vào trong cơ thể bọn họ.
Bên dưới, mọi người nhanh chóng phát hiện, dù là cảm giác mệt mỏi hay các loại thương tích trên người, tất cả đều đang hồi phục với tốc độ rõ rệt. Họ nghi hoặc nhìn nhau, rồi đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy trên mái nhà phía xa, có một cô bé đang đứng đó, hai tay khẽ giơ lên. Gió đêm thổi bay mái tóc dài và chiếc váy trắng của cô. Dưới ánh trăng tròn sau lưng, bóng dáng ấy nổi bật đến lặng người.
Mọi người cũng không có thời gian để ý đến một cô bé, tuy hiện tại ai nấy đều muốn biết có phải cô ra tay giúp đỡ hay không, nhưng thật sự không còn sức đâu mà phân tâm.
Irene cũng chẳng để ý tới mấy suy nghĩ lộn xộn bên kia, chỉ buồn bực nhìn con quái thú chín đuôi khổng lồ, khẽ nhíu mày. Cô trị thương cho họ chỉ là chữa phần ngọn, không trị được gốc. Chỉ cần con thú kia còn phát cuồng, thì họ vẫn sẽ tiếp tục bị thương.
Cô lập tức cau mày suy tư.