Đã beta (^^)d
Trên mặt biển mênh mông là một hòn đảo nhỏ cô tịch lặng lẽ nằm yên. Giữa đảo vang lên tiếng thú gầm, côn trùng rả rích, chim hót líu lo, khiến không gian vốn yên tĩnh bỗng trở nên sinh động khác thường.
Tận phía đông đảo nhỏ, một căn nhà gỗ hai tầng đứng vững chãi. Căn nhà được dựng theo phong cách cổ xưa đơn sơ, không có hoa văn trang trí, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, toát lên một nét mộc mạc rất riêng.
Qua khung cửa sổ lớn, có thể thấy một bé gái đang ngồi nghiêm túc bên bàn. Một tay cầm kim, một tay giữ chỉ, cô bé chăm chú thêu thùa lên tấm vải bố màu lam, ánh nắng chiếu nghiêng làm nổi bật gương mặt nhỏ bé.
Cảnh tượng một bé gái tao nhã ngồi làm việc thật sự khiến người ta yêu thích. Nhưng nếu có ai nghe được tiếng nói vang lên trong đầu cô bé lúc này, e rằng cảm xúc ấy sẽ biến mất sạch.
Trong đầu cô vang lên một giọng nói không ngừng lải nhải, mà cô thì chỉ tùy tiện ừ à cho có, rõ ràng chẳng thèm để tâm.
Irene đã sống trên đảo này được một năm. Suốt một năm qua, cô dồn hết tâm huyết vào việc cải thiện đời sống, chính là nâng cao các kỹ năng sinh hoạt.
Cho đến nay, cô đã lần lượt mở khóa được đủ loại kỹ năng sinh hoạt, ví như học được kỹ năng xây dựng, cô mới có thể dựng nên căn nhà hai tầng hiện tại, nhờ có kỹ năng giám định, cô hiểu rõ hệ sinh thái của hòn đảo, từ động vật đến thực vật. Sau khi học nấu nướng, cô hoàn toàn yên tâm về vấn đề ăn uống mỗi ngày. Học xong may vá, cô cũng không còn phải lo lắng về chuyện không có gì để mặc.
Các kỹ năng sinh hoạt thực sự quá hữu dụng!
Dù cô chỉ sống một mình trên đảo, kỹ năng nào cũng chỉ học được chút da lông, nhưng qua thời gian và có hệ thống hỗ trợ, từng chút một đều được nâng cấp đến mức độ thành thạo!
Đừng nói là ở hòn đảo quen thuộc này, dù có bị ném đến nơi xa lạ, cô cũng chẳng sợ!
Ăn, mặc, ở, đi lại – thứ nào cũng không thể tách rời kỹ năng sinh hoạt.
Ví như việc dựng nhà, ngay từ đầu cô chỉ ngủ ngoài trời trong lĩnh vực, sau đó mới dựng tạm một cái lều che mưa chắn gió, rồi dần dần mới xây được căn nhà như hiện tại.
Lại nói đến chuyện quần áo, lúc mới đến cô chỉ mặc lại quần áo cũ của nguyên chủ, cộng thêm vài chiếc lá to để che thân. Mãi đến sau này, cô mới phát hiện ra một loại thực vật tương tự tầm ma, lấy lớp vỏ ngoài của nó chế thành vải bố. Tuy vải trông khá thô ráp, kỹ thuật dệt cũng chưa tốt, nhưng ít ra vẫn tốt hơn việc quấn lá cây. Thỉnh thoảng còn có thể nhuộm thêm chút màu, tuy rằng… sau khi nhuộm xong thì hiệu quả cũng không ra gì cho lắm.
Trong các kỹ năng sinh hoạt, thần kỳ nhất chính là gia chú!
Kỹ năng này thực sự quá kỳ diệu, không biết nó thuộc về ma pháp hay tu tiên, nhưng lại có thể khiến cho đồ dùng sinh hoạt lập tức trở nên ảo diệu một cách khó tin.
Chỉ cần cô gia chú lên quần áo mới may, lập tức sẽ xuất hiện một số đặc tính ngẫu nhiên. Ví dụ như giày có thể tăng tốc độ, quần áo thì có thêm khả năng chống bám bụi. May mắn còn có công năng phòng ngự. Cô từng thử nghiệm qua, ngay cả cú tát trời giáng của con gấu to nhất đảo cũng không thể làm hư nổi loại vải này!
Còn kỹ năng rèn, trong tay Irene lại giống như một viên ngọc bị phủ bụi. Trước hết vì cô chẳng có nhiều nhu cầu rèn vật dụng sinh hoạt. Cô chỉ muốn rèn những món đồ dùng tinh xảo, đó mới thật sự là thứ cô thật sự yêu thích.
Hòn đảo này tuy có chút khoáng sản, nhưng nói cho cùng thì cũng không phong phú. Việc đào bới cũng vô cùng vất vả. Irene trước đó đã phải còng lưng khổ sở suốt nửa tháng mới moi được chút ít nguyên liệu. Ngoài việc dùng vào vài món gia cụ, cô còn rèn được một cây pháp trượng ngắn và một con dao găm.
Cây pháp trượng là cô tự mày mò chế ra, bởi vì cô chưa từng thấy pháp trượng thật bao giờ, chỉ có cảm giác rằng làm một trị liệu sư mà không có pháp trượng thì thật quá kỳ cục. Vậy nên cô tự tay rèn một cây cho mình, tuy không rõ có hợp với chức nghiệp hay không.
Nhưng cô cũng không chắc đây có thật sự là pháp trượng hay không nữa. Sau khi gia chú, nó lại xuất hiện thuộc tính “tăng sức mạnh”. Nói là pháp trượng thì không đúng lắm, đúng hơn là một món vũ khí, dùng nó đập lên mấy động vật nhỏ cũng đủ khiến chúng tru tréo thảm thiết.
Cô tự thấy cây pháp trượng mình rèn trông cũng khá oai, nhưng con dao găm mới thật sự hữu dụng. Được rèn rất tỉ mỉ, con dao này mang thuộc tính “tăng độ sắc bén”, cắt sắt như cắt bùn, hoàn toàn có thể sánh ngang thần binh lợi khí.
Có điều dù là thần binh trong tay cô thì cuối cùng cũng chỉ dùng để… chặt củi.
Irene thật ra cũng nghĩ giống 008, cô cảm thấy hệ thống của trò chơi này hơi rối, rốt cuộc là ma pháp huyền huyễn phương Tây hay bí thuật tu tiên phương Đông? Cái kiểu “nồi cháo heo” thế này khiến cô có chút hoang mang. Nhưng 008 thì lại rất nghiêm túc ghi nhớ, chuẩn bị sau này sẽ gửi báo cáo lên trên, có tác dụng hay không thì tính sau, cứ đệ trình trước đã.
Nhờ có 008 hào phóng cung cấp lĩnh vực, nó thật sự rất thực dụng, nhưng cũng cực kỳ hao phí điểm trị liệu. Không thể không nói, điểm trị liệu đúng là thứ quý giá, có điều ở nơi không một bóng người như thế này, ngày thường cô cũng chỉ có thể giúp vài động vật bị thương quanh đây mới tích góp được chút ít.
Cái lĩnh vực này ban đầu bé tí đến đáng thương, chỉ có phạm vi năm dặm, muốn mở rộng ra thì phải tiêu tốn điểm trị liệu. Đến hiện tại, dù đã qua một năm, cũng chỉ mới mở rộng thêm được năm dặm, tổng cộng là mười dặm.
Nhưng mà, lĩnh vực này thật sự rất đáng dùng. Bất kể là sinh vật lớn cỡ nào bước vào, không cần biết thực lực ban đầu mạnh ra sao, cứ hễ bước vào lĩnh vực của cô thì đều thành gà mờ. Dĩ nhiên… cô cũng là gà mờ nốt.
Quan trọng là, dẫu có xảy ra xung đột thì cùng lắm cũng chỉ là hai con gà què mổ nhau, kẻ địch cũng không đủ sức gây thương tích gì cho cô.
Trong đầu 008 vẫn còn đang lải nhải không ngừng. Trải qua một năm, Irene chịu được sự cô đơn nhưng 008 thì không chịu nổi. Đám hệ thống bọn nó đều có chỉ tiêu công việc, hiện tại các ký chủ khác đều đã đi vào quỹ đạo, thực hiện nhiệm vụ truyền bá thanh danh khắp thế giới. Có ai giống như Irene cứ ru rú mãi trên đảo nhỏ?
“Ký chủ, cô động tay động chân một chút đi, dù chỉ trị liệu cho một người thôi cũng được, tôi cũng còn có cái mà báo cáo!” 008 tận tình khuyên nhủ.
Irene tiếp tục khâu chiếc váy vải bố trong tay. Đảo này thời tiết quanh năm ổn định, gần như luôn là mùa hè. Mặc váy là mát mẻ nhất, nên cô tính làm thêm vài bộ để thay đổi sau khi tắm. Nghe được giọng điệu quen thuộc của 008, cô cúi đầu cắn đứt sợi chỉ, đáp lời: “008, dù cậu có nói bao nhiêu lần thì tôi cũng không làm được đâu, không phải tôi không muốn chữa trị cho người khác, mà là thật sự chẳng có ai để tôi chữa trị cả!”
Quanh đây ngay cả bóng người còn không thấy, bảo cô trị liệu cho ai chứ?
Chẳng phải ép người quá đáng sao?
008 hơi im lặng một lúc, rồi chần chừ nói: “Vậy nếu ký chủ nhìn thấy người bị thương sẽ chịu trị liệu chứ?”
Irene tiếp tục nghịch chiếc váy xanh trong tay, nhìn xem vải nhuộm có chỗ nào loang màu hay không, tùy ý gật gật đầu.
Chuyện đó thì có gì khó mà không đồng ý?
Irene tuy không thích rắc rối, nhưng nếu gặp người cần giúp đỡ, cô vẫn sẵn sàng ra tay. Đã có thể cứu người mà lại còn hoàn thành được nhiệm vụ hệ thống, một công đôi việc, tốt biết bao!
Cô dời đề tài: “Vậy, thử nghiệm chỉ cần tôi thực hiện chức nghiệp trị liệu sư thôi đúng không?”
008 chậm chạp trả lời: “Đúng, chiến sĩ, pháp sư, trị liệu sư vốn là ba chức nghiệp cần thử nghiệm.”
“Vậy mấy chức nghiệp khác thì sao? Cũng phải tách riêng ra để thử nghiệm à?”
“Đúng vậy, mỗi chức nghiệp đều phải được kiểm tra riêng, để đảm bảo không có nguy hiểm tiềm ẩn và hệ thống có thể xử lý các tình huống bất ngờ.”
Irene cảm thấy hơi kỳ quặc, dù sao cũng chỉ là một trò chơi thôi mà, bèn cười trêu: “Trò chơi của các cậu cũng quá phiền toái nhỉ? Bình thường kiểm tra trên máy là được rồi, sao còn phải đi bắt người thật thử nghiệm chứ?”
Cô vốn không có ý xấu, chỉ là tiện miệng trêu đùa một câu, lại không ngờ 008 đột nhiên trở nên im lặng. Giọng nói máy móc pha lẫn chút tủi thân vang lên: “Chúng tôi bắt buộc phải nghiêm túc. Trò chơi này là để sử dụng lên con người, một sai sót nhỏ cũng không thể xảy ra. Thà rằng phiền phức một chút, cũng tuyệt đối không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
008 sau hơn một năm ở bên cạnh cô, cũng đã thu thập được không ít tin tức, chỉ là không cách nào giải thích hết cho Irene hiểu được.
Irene nghe đến đó, cũng không truy hỏi thêm nữa. Cô quả thật có hơi tò mò, nghe cứ như đằng sau còn có một câu chuyện gì đó, nhưng cô cũng hiểu mình biết nhiều cũng chẳng để làm gì, dù sao có biết cũng không giải quyết được vấn đề. Cố gắng làm tốt những việc nên làm mới là quan trọng nhất.
008 cũng im bặt, không rõ là vì tâm trạng không tốt nên không muốn nói chuyện hay là lại chui về không gian hệ thống để trao đổi với đám hệ thống khác rồi.
Irene đứng dậy vươn vai, thu dọn mớ kim chỉ cùng chiếc váy vừa may xong, rồi đi ra sân.
Nhìn thành quả từng chút một do chính tay mình làm nên, Irene không khỏi dâng lên cảm giác tự hào.
Nơi này ban đầu vốn chẳng có gì, vậy mà giờ cô đã có một ngôi nhà nhỏ, thêm cả một cái sân con. Tự cung tự cấp, sống thong thả an nhiên, ngoài việc thỉnh thoảng hơi cô đơn vì không ai trò chuyện cùng, thì cô cảm thấy cuộc sống hiện tại thật sự không tệ chút nào.
Irene đi đến một góc sân đã đánh dấu sẵn, dưới chân có một sợi dây leo xanh lơ chậm rãi bò lại gần. Irene chẳng buồn liếc mắt nhìn, nói thẳng: “Giúp ta xem thử ta có cao thêm được chút nào không?”
Dây leo từ từ trườn lên khung gỗ, bò đến ngay phía trên đỉnh đầu của cô. Irene quay đầu nhìn. “Ồ”, quả nhiên là đã cao thêm một chút! Cô vui vẻ nhảy cẩng lên ngay tại chỗ. Thấy cô vui, dây leo chậm rãi vươn ra phía trước, tạo thành hình trái tim nhỏ.
Sợi dây leo to khỏe màu xanh lơ, trong mắt Irene lại trở nên đáng yêu đến lạ.
Đây là Thanh Thứ Đằng, vốn là một loại thực vật dây leo cực kỳ mạnh mẽ sống ở vùng này. Lực công kích của nó rất cao. Ban đầu Irene không để ý đến, nhưng tình cờ lại để nó bị vây vào trong lĩnh vực. Về sau, cô muốn thả nó ra thì nó lại chẳng chịu đi, cứ thế lưu lại, coi như là định cư ở đây luôn.
Irene cũng không rõ tên của nó là gì, thấy màu sắc xanh lơ lại mang đầy gai nhọn, nên tự đặt tên là Thanh Thứ Đằng.
Dây leo này thân cứng, kích thước to bự, nhưng phần lớn thân thể đều ẩn dưới lòng đất. Nó xem như là bá chủ một phương ở hòn đảo này. Có lẽ vì là thực vật, không cần ăn uống gì nhiều, chỉ cần ánh nắng và hơi nước là đủ sống. Đúng kiểu tu sĩ phật hệ.
Khi mới phát hiện ra nó, nhờ vào lợi thế trong lĩnh vực, Irene hoàn toàn áp đảo nó. Dù có nhiều thủ đoạn cũng chẳng thể dùng được, bị cô cầm pháp trượng đập cho một trận nên thân, sau đó cô đã chữa trị cho nó. Từ đó trở đi liền dính lấy cô không rời, không biết có phải thật sự khai mở thuộc tính "chó con" hay không, ngày thường cứ bám theo như thú cưng vậy.
Irene đưa mắt nhìn về phía xa. Mặt trời cũng đang lặn dần, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trong đầu lại vang lên giọng 008: “Nếu gặp được con người, ký chủ sẽ đi làm nhiệm vụ chứ?”
Irene chẳng chê phiền tiếp tục lên tiếng, đương nhiên là sẽ! Cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ chính của mình. Dù 008 không thúc giục, cô cũng định đợi sau khi thể lực tăng cường thêm chút nữa sẽ thử ra biển, rồi tìm cơ hội rèn thêm vài món đồ thần kỳ.
Giọng 008 chợt trở nên nhẹ nhõm: “Vậy tôi có thể dùng điểm trị liệu của ký chủ không?”
Irene tùy ý khoát tay. Cái điểm trị liệu kia cô cũng chẳng mấy để tâm. Ngoài việc dùng để duy trì lĩnh vực thì cũng chẳng biết phải dùng vào đâu nữa. Nếu 008 cần thì cứ lấy đi.
Ngay khi nhận được câu trả lời của Irene, 008 liền biến mất.
Irene nhún vai. Dù sao cô cũng đã quen với việc 008 đến không một dấu vết, đi không một tiếng động. Cô lại tiếp tục bận rộn với mấy việc trong sân, chỉnh sửa lại chút việc vặt còn dang dở, sau đó thì hái mấy quả dại để làm bữa tối.
Mấy quả dại chua chua ngọt ngọt, ăn khá ngon, nhưng dù ngon mấy mà ăn liên tục cả tháng cũng phát ngấy. Irene buồn chán nhai từng miếng, thở dài một hơi, cô cần đổi món thôi.
Phải nói, điều duy nhất khiến cô chưa hài lòng bây giờ chính là… đồ ăn. Dù kỹ năng nấu nướng có giỏi đến mấy, không có nguyên liệu thì cũng chẳng làm nên cơm cháo gì. Cô thực sự rất nhớ những món ngon của thế giới trước kia.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu cô bỗng vang lên một giọng nói: “Mau đến đây!”
Irene vẻ mặt đầy nghi hoặc bước vào nhà, liền thấy ngay giữa phòng khách tầng một, phía đối diện xuất hiện một cánh cửa!
Irene: “……?”