Đã beta (^-^)/

Irene tựa người vào một tảng đá lớn, vừa lười biếng tự chữa trị cho bản thân, vừa chậm rãi quan sát mấy kỹ năng của mình.

Cô lơ đãng hỏi: “Điểm trị liệu là gì vậy?”

“Giá trị này thể hiện mức độ hồi phục sau khi sử dụng kỹ năng chữa trị. Còn hiệu quả ra sao thì tuỳ cách sử dụng. Có người thấy chỉ số này chẳng quan trọng, nhưng cũng có người lại cho là rất hữu ích.”

008 trả lời không quá rõ ràng, dù sao thì đây cũng là lần đầu nó làm nhiệm vụ, hơn nữa giao diện kỹ năng của mỗi nghề cũng không giống nhau.

Ngoài kỹ năng trị liệu đơn thể và quần thể, cô còn thấy một kỹ năng giải độc và một kỹ năng phụ trợ giúp tăng cường sức chiến đấu cho phe mình. Nhưng Irene chỉ liếc qua rồi bỏ qua ngay, ở cái nơi hoang vu hẻo lánh thế này, lấy đâu ra "phe ta" để mà buff?

Khiến Irene cảm thấy hứng thú nhất chính là kỹ năng cuối cùng, có thể nói là một kỹ năng nghịch thiên. Tên nó là “Cành Khô Hồi Xuân” — dùng cho sinh vật sống, có thể kích phát lại tiềm năng bị vùi lấp, giúp sinh mệnh đó lần nữa giành lại cơ hội sống, thậm chí gọi là cướp người từ tay tử thần cũng không quá. Ngay cả khi mất tay mất chân, cũng có thể mọc lại.

Đây đúng là kỹ năng nghịch thiên thật sự.

Irene liên tục cảm khái, đến cả những game online với mấy loại kỹ năng sống lại, cô còn chẳng dám mơ sỡ hữu thứ này, huống chi là ngoài đời thực. Ở thế giới thực, đừng nói tái sinh, chỉ cần kéo người từ cơn hấp hối về cũng đã là chuyện hoang đường rồi.

Chỉ tiếc rằng dù là kỹ năng nghịch thiên thì cũng vẫn chỉ là kỹ năng nghịch thiên, hiện tại cô không thể sử dụng được. Kỹ năng này vẫn còn ở trạng thái xám, hiển nhiên là tạm thời bị khóa lại, chưa thể kích hoạt.

“Mở ra kỹ năng này cần điều kiện gì?” Irene chỉ vào mục Cành Khô Hồi Xuân trên giao diện, hỏi.

“Khi tinh thần lực đạt đến một mức nhất định mới có thể sử dụng.”

Ý của nó chính là tinh thần lực của cô hiện tại còn chưa đủ, không thể gánh nổi loại kỹ năng nghịch thiên như vậy đúng không?

Irene đưa tay cào cào mặt, thật là…

Đột nhiên, một cơn đau đầu nhẹ thoáng qua khiến cô hơi khựng lại. Irene xoa xoa huyệt thái dương, lông mày nhăn lại, quay đầu nhìn sang giá trị sinh mệnh của mình đã hồi phục được hơn nửa cây. Trên cơ thể những vết thương lớn nhỏ cũng đang dần khép miệng với tốc độ rõ rệt.

Irene đoán rằng có lẽ do sử dụng kỹ năng quá nhiều nên mới để lại di chứng như vậy. Cô tiếc nuối liếc nhìn chỉ số tinh thần lực của mình… Vẫn còn quá thấp.

Irene thở dài một hơi, mấy kỹ năng trị liệu chỉ vỏn vẹn có năm cái, đúng là… Cô cười khổ, thật sự quá đen đủi mà. Cô hỏi: “Người bình thường thì có bao nhiêu kỹ năng?”

008 im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Ít nhất là năm kỹ năng.”

Cái vận may này của cô đúng là mất mặt thật chứ.

Bỗng dưng, khóe mắt cô thoáng thấy một hàng chữ nhỏ — Kỹ năng sinh hoạt.

Irene: “!!!”

Kỹ năng sinh hoạt?! Không ngờ còn có cả kỹ năng sinh hoạt nữa sao?!

Cô lập tức như được bơm máu đầy cây, bật dậy như chưa từng bị thương!

008 chỉ thấy Irene gần như lao thẳng vào giao diện với tốc độ như hổ đói vồ mồi, suýt nữa thì đâm đầu vào. Nó không nỡ lòng nhìn nữa, vội nhắm mắt lại.

Irene cẩn thận xem xét một lượt, trên mặt lập tức nở rộ nụ cười rạng rỡ. Cô không hề xui xẻo! Một chút cũng không xui! Mà phải nói là… cô thật sự được thần may mắn chiếu cố, vận đỏ như son!

Kỹ năng sinh hoạt gần như cái gì cũng có: rèn, chặt củi, xây dựng, luyện dược, giám định, may vá, gia chú, nấu nướng…

Nhiều kỹ năng thực dụng thế này mà còn chê thì đúng là trời cũng không chiều nổi!

Irene khúc khích cười ngây ngô suốt một lúc, nhìn chằm chằm giao diện đến mức suýt chảy nước miếng vì sung sướng.

Phải mất một hồi lâu cô mới lên tiếng tiếp: “Cái này đúng là quá tuyệt vời… ai cũng đều có à?”

“Kỹ năng sinh hoạt đều là ngẫu nhiên. Tuy là không tệ nhưng có rất ít người thật sự để mắt tới mấy cái đó. Ký chủ sao lại thích đến vậy?”

008 hoàn toàn không hiểu nổi. Theo lý mà nói, ký chủ của nó nên tập trung vào những kỹ năng trị liệu mới đúng chứ?

Irene điềm đạm, lời nói mang theo sự từng trải: “Tôi cần phải sống sót. Hiện tại vừa nghèo vừa trắng tay, không có bất kỳ thứ gì. Nếu muốn có một cuộc sống khá hơn, chẳng phải chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân sao?”

Huống hồ nơi quỷ quái này đến chim còn chẳng buồn ỉa, kỹ năng sinh hoạt mới thật sự là kỹ năng nghịch thiên!

008 bỗng nhiên có chút áy náy, do nó sai lầm nên ký chủ mới rơi xuống cái chỗ quỷ dị này. Nhưng cũng có điều lạ, tuy rằng phải xuyên đến thế giới này, nhưng địa điểm họ đặt chân đến… lẽ ra không nên là chỗ này mới đúng.

008 im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Cầm lấy.”

Vừa dứt lời, một quả cầu ánh bạc nhỏ từ giao diện rơi xuống.

Irene đưa tay đón lấy, tò mò quan sát một lúc rồi hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cô có thể gọi nó là “Lĩnh vực tuyệt đối”. Khi bước vào lĩnh vực này, tất cả sinh vật hoặc vật thể bên trong sẽ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của cô. Quy tắc cô đặt ra, chính là quy tắc tuyệt đối trong lĩnh vực.”

008 nói với giọng đầy kiêu ngạo.

Lĩnh vực này vốn là năng lực bẩm sinh của hệ thống từ khi mới được tạo thành. Mỗi hệ thống, khi vừa “chào đời”, đều mang theo một vài năng lực đặc thù. “Lĩnh vực tuyệt đối” của nó bị đánh giá là một trong những năng lực vô dụng nhất, bởi bản thân nó là hệ thống thuộc dạng vô hình, năng lực này với nó hoàn toàn không dùng đến được. Chính vì vậy, 008 đã từng tự ti suốt một thời gian dài.

Nhưng giờ đây, khi có thể truyền năng lực cho Irene, cuối cùng 008 cũng nhận ra, năng lực này không hề vô dụng! Trái lại, trong tay đúng người, nó có thể trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Chỉ cần tiêu tốn một chút năng lượng là có thể tách nó ra và giao cho ký chủ sử dụng.

Irene nghe xong phần giải thích, ánh mắt lập tức sáng rỡ, chân thành khen ngợi: “008, cái lĩnh vực này thật sự rất hợp với tôi! Cậu tuyệt lắm!”

Lời khen khiến 008 được phen tự đắc, thở phào nhẹ nhõm, tự hào đến mức muốn ngẩng cao đầu. Chỉ cần có cơ hội, nó nhất định sẽ khoe khoang với mấy hệ thống cùng lứa, năng vực của nó thật sự rất xuất sắc! Đặc biệt là với ký chủ như Irene, cực kỳ hữu dụng!

Kiêu ngạo qua nhanh, 008 nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Giọng nói máy móc mang theo chút ngượng ngùng: “Tuy nhiên… sau khi kích hoạt lĩnh vực, phạm vi cụ thể rộng bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm. Còn nữa, một khi lĩnh vực được mở ra thì không thể di chuyển vị trí.”

Nó chỉ biết những nguyên tắc cơ bản khi sử dụng lĩnh vực, còn tình huống cụ thể bên trong thì hoàn toàn mù tịt, dù sao bản thân nó cũng đâu thể tự mình dùng thử. Hơn nữa, theo cảm nhận của nó, thì hạn chế của lĩnh vực này vẫn là khá nhiều.

Irene không mấy bận tâm. Được cho không mà còn kén cá chọn canh thì đúng là chẳng ra sao. Đồ tốt vẫn là đồ tốt, nhất là khi không tốn một xu.

Có thứ tốt thế này trong tay, chắc chắn sẽ an toàn, tối nay cũng chẳng cần phải lo nghĩ gì nữa.

Irene đứng dậy, thử bước đi vài bước dò xét. Mắt cá chân vẫn còn hơi nhói một chút, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Yên tâm rồi, cô bắt đầu chuẩn bị tiến sâu vào trong đảo.

Irene ngẩng đầu nhìn sắc trời, biết rõ mình phải đưa ra quyết định trước khi màn đêm buông xuống. Nếu không, nguy hiểm về đêm sẽ tăng lên gấp bội.

Thế nhưng vừa mới bước đi, một âm thanh đột ngột vang lên trong đầu.

[ Ký chủ đã vào khu vực đảo chưa xác định tên, tọa độ bản đồ x1 ]

Irene: “…” Cảm giác này thật quen thuộc.

Không biết còn cho là mình đang chơi game online. Irene khẽ thở dài, nhưng nghĩ lại thì cũng không sao, ít nhất cái bản đồ này đúng là một ân huệ lớn.

Cô nhìn giao diện trước mắt vẫn chưa biến mất, liền thấy biểu tượng bản đồ nhấp nháy liên tục, như thể đang cố nhắc nhở người khác về sự tồn tại của nó.

Irene mở ra xem, chỉ thấy một cuộn da dê chậm rãi trải rộng. Bên trong là một tấm bản đồ được vẽ tỉ mỉ, hòn đảo hình quả trứng nằm gọn ở chính giữa.

Trên bản đồ đánh dấu rõ ràng sông ngòi, núi non và những địa điểm lặt vặt khác, thậm chí còn có những chấm vàng nhỏ rải rác khắp các góc đảo.

Irene nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Những chấm màu vàng kia… là chỉ vị trí trung lập đúng không? Giống mấy game online thông thường ấy, màu vàng là trung lập, đỏ là kẻ địch, còn xanh lá là phe ta?”

008 nghe cô lên tiếng, xác nhận, đại khái đúng là ý đó.

Irene vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Bản đồ này còn hữu ích hơn cô tưởng rất nhiều!

Có nó trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra xem xung quanh mình có nguy hiểm hay không!

Vui mừng quá mức, Irene xoay một vòng ngay tại chỗ, suýt nữa quên mất mình đang bị thương ở mắt cá chân, suýt té nhào xuống đất.

Sau khoảnh khắc vui sướng ấy, cô nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó không ổn.

Trên bản đồ, những chấm vàng xuất hiện quá nhiều, có nơi dày đặc, có nơi rải rác, gần như phủ kín khắp hòn đảo.

Những thứ đó là người? Hay là động vật?

Nếu là người thì còn dễ nói, nhưng nếu là thú hoang thì…

Tưởng rằng chỉ cần yên ổn sinh hoạt là được, nhưng ngay cả điều đó cũng thật khó khăn.

Dù vậy, Irene vẫn cảm thấy bản thân đã may mắn lắm rồi. Ít nhất, cô còn có thời gian để tìm kiếm dấu vết của con người.

Cô chọn một cành cây khô có độ dày bằng cánh tay mình, thử lắc lắc vài lần, thấy cảm giác cầm nắm không tệ, lúc này mới tiếp tục lên đường.

008 yên lặng nhìn hành động của Irene, trầm mặc hồi lâu. Thật ra, toàn bộ hòn đảo nó đã quét qua một lần. Đúng là có sinh mệnh tồn tại, nhưng không có lấy một bóng người. Chỉ sợ, Irene sẽ phải thất vọng thôi.

Irene vừa mới đi được vài bước, 008 lần nữa lên tiếng: “Trên đảo không có con người.”

Bước chân Irene thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng, mỉm cười nói: “Không sao, có thì tốt, không có cũng chẳng sao. Ít nhất cũng nên xem qua hòn đảo này một chút, coi thử có gì ăn được hay không.”

Ăn uống, suy cho cùng vẫn là chuyện lớn của đời người.

Thế nhưng lời còn chưa dứt thì đã bị tát vào mặt. Hòn đảo này có hình dáng như một quả trứng, ở giữa lại có một con sông uốn quanh, vừa khéo chắn ngay lối đi của Irene.

Irene nhìn xuống dòng sông và mấy con cá lớn đang nhe răng: “…”

Chướng ngại vật xuất hiện, bất quá thì cô đành đi đường vòng vậy.

Irene bĩu môi, quay đầu nhìn quanh những loài cây cối có hình thù kỳ lạ, trong lòng không ngừng cân nhắc. Đã có nước, vậy chắc việc tìm thức ăn cũng không đến nỗi quá khó.

Cô quay đầu lại, liếc nhìn bờ sông phía bên kia rồi trịnh trọng đưa ra quyết định.

“Lĩnh vực có thể chống lại thiên tai không?”

008 chần chừ một chút rồi trả lời: “Hẳn là có thể… bằng không sao lại gọi là lĩnh vực tuyệt đối.”

Lời này nói ra hệ thống cũng không chắc chắn lắm, nó thật sự cũng không rõ. Cái gì cũng mơ hồ, chỉ có thể tự mình phỏng đoán vài phần thôi.

Irene đã hạ quyết tâm, cô quyết định sẽ ở lại khu vực giữa đảo, gần nơi con sông chảy qua!

Dựa theo hiển thị trên bản đồ, tuy hòn đảo nhỏ không có dân cư, diện tích cũng chẳng lớn, nhưng phong cảnh lại vô cùng hữu tình, địa hình thuận lợi. Trong núi có khoáng sản, động thực vật thì phong phú đa dạng, đúng là nơi thích hợp để bắt đầu một cuộc sống sinh tồn mới.

Là một nơi hiếm có khó tìm. 

Việc định cư ở đây với Irene cũng khá nhàn nhã, đặc biệt là khi cô còn có lĩnh vực tuyệt đối — một nơi ẩn náu vô cùng an toàn. Trên bản đồ cho thấy, có rất nhiều chấm vàng phân bố trên đảo, chứng tỏ nơi này vốn đã bị các loài sinh vật chiếm cứ từ sớm. Irene không muốn liều lĩnh xông vào, dù sao thì hiện tại cô hoàn toàn không có khả năng chiến đấu, chẳng có gì trong tay. Lỡ đâu vừa bước vào đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh thì thật oan uổng.

Cho nên tốt nhất vẫn phải cẩn trọng một chút, cứ chọn ở lại khu vực ngoài rìa là an toàn nhất. Huống hồ nơi này gió yên sóng lặng, cũng không cần lo lắng đến mấy chuyện như sóng thần hay thiên tai gì đó.

“Cô thật sự muốn ở lại chỗ này?” 008 cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nói ra được là chỗ nào không ổn.

Irene trịnh trọng gật đầu. Cô là kiểu người có thể chịu đựng được hoàn cảnh. So với việc mất thời gian nghĩ cách rời khỏi nơi này, chi bằng tập trung tìm cách sinh sống ổn định, để cuộc sống dễ chịu hơn một chút.

Hơn nữa, mặt biển yên tĩnh đến mức quỷ dị. Con quái vật từng gặp trước khi cô cập bến có lẽ vẫn đang ẩn mình dưới nước, rình rập từng cơ hội. Trong tình cảnh này, sao cô có thể tùy tiện ra khơi?

008 nghe cô phân tích, nghĩ lại thấy cũng có lý. Ký chủ hiện tại vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thể sống sót an toàn thôi cũng đã là rất tốt rồi.

Irene nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, cẩn thận tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng, cô phát hiện một nơi sạch sẽ và bằng phẳng gần đó, trên mặt đất hầu như không thấy dấu vết của động vật qua lại.

Đúng là một nơi lý tưởng để cư trú.

Irene nhìn quanh một vòng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đong đầy niềm vui: “Quyết định rồi, ở lại chỗ này đi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play