Đã beta :→
Trong căn phòng yên ắng, Uchiha Itachi thỉnh thoảng ôm em trai lên lầu kiểm tra tình hình, còn lại phần lớn thời gian là ngồi dưới nhà làm bạn với Irene.
Dù thực ra Irene cũng chẳng cần ai làm bạn.
Cô mở giao diện hệ thống, vừa xem bảng thống kê điểm trị liệu vừa được tăng vọt, vừa chậm rãi uống nước trái cây.
Cả người cô trông rất nhẹ nhàng và khoan khoái.
Uchiha Itachi nhìn em trai ngủ say trong vòng tay, gương mặt nhỏ đỏ hồng, trông vô cùng đáng yêu. Hắn lại quay sang Irene, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Irene giống như những bạn học trong lớp của hắn, ngày nào cũng vui vẻ thảnh thơi, chẳng hiểu sao có thể sống vô tư như vậy. Nhưng Irene quả thực là kiểu người đơn giản, như vậy rất tốt.
Irene vừa uống hết một lọ lam dược, tinh thần vẫn còn khá ổn, nếu không cô cũng chẳng thể trụ được đến giờ.
Cô lén nhìn cậu thiếu niên đối diện, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất điềm đạm, vừa nhìn đã biết là được nuôi dạy cực kỳ tử tế, khiến người ta có thiện cảm ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Thấy hắn vẫn còn đang ôm em trai, Irene nhỏ giọng hỏi: “Ôm mãi vậy không mệt sao? Có cần đặt em bé xuống không? Ở đây rất an toàn.”
Uchiha Itachi cũng nhỏ giọng đáp: “Không sao, tôi sợ vừa đặt xuống là nó tỉnh, chờ khi ngủ sâu rồi tính.”
Irene bỗng im lặng, trong đầu chớp lên một suy nghĩ kỳ quái: Chẳng lẽ đây là “đệ khống” trong truyền thuyết? Cô đang nhìn thấy một đệ khống ngoài đời thật?
(Đệ khống hiểu nôm na là đội em trai lên đầu)
Uchiha Itachi không hề hay biết trong lòng cô đang lặng lẽ chửi thầm gì đó, thấy em trai ngủ rất yên thì bắt đầu tự nhiên nói chuyện với cô: “Tôi có thể hỏi vài điều không? Dĩ nhiên, nếu cậu không tiện trả lời thì không cần nói.”
Itachi được nuôi dạy rất tốt, sẽ không dùng kiểu dụ dỗ như đối với kẻ địch ở trường học.
Irene vui vẻ gật đầu, cô cũng chẳng có gì phải giấu: “Cậu cứ hỏi đi.”
“Căn phòng này dường như có thể phong tỏa chakra trong cơ thể ninja đúng không?” Itachi cẩn trọng hỏi. Với hắn, điều này thật sự thần kỳ, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy chuyện như vậy.
Irene gật đầu không giấu giếm: “Không phải do phòng đâu, là do lĩnh vực. Hơn nữa, không chỉ ninja, bất cứ sinh vật nào có năng lực đặc biệt, vào trong lĩnh vực này đều trở nên bình thường.”
Cô nghĩ ngợi một chút rồi đổi sang cách giải thích dễ hiểu hơn: “Nó có thể hoàn toàn áp chế mọi năng lực đặc thù của sinh vật.”
Bao gồm cả ninja và con hồ ly to kia.
Uchiha Itachi trầm ngâm, điều này nghe qua đã thấy rất đáng gờm. Trước giờ hắn chỉ từng nghe Hyuga nhất tộc có thể dùng Bát Quái Chưởng phong bế chakra qua các huyệt đạo, nhưng không ngờ trên đời lại có tồn tại một lĩnh vực bá đạo như vậy.
“… Lĩnh vực còn có tác dụng gì khác không?”
Irene chỉ mỉm cười không đáp.
Tác dụng của lĩnh vực còn mạnh hơn cô tưởng rất nhiều.
Cô gái nhỏ tuổi mà lại bày ra thần thái như đại nhân, trông lại có chút... dễ thương.
Uchiha Itachi trầm mặc một lúc, cúi đầu nhìn em trai trong lòng, bỗng nhiên nói: “Giá mà cả thế giới này không có chakra thì tốt biết mấy.”
Irene nghiêng đầu, cảm thấy lời này có gì đó kỳ lạ. Trên người hắn rõ ràng cũng có chakra, vậy mà lại bài xích chính sức mạnh của bản thân. Cô nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“… Không có chakra thì sẽ không có nhiều cuộc chiến như thế.”
Sức mạnh của ninja quá lớn, mà chiến tranh giữa các ninja với nhau thì chưa bao giờ dừng lại.
Irene khẽ “Ừm” một tiếng, suy nghĩ rồi đáp: “Bản thân sức mạnh không sai, sai là ở người sử dụng nó. Dù con người không có năng lực đặc biệt, thì lòng tham cũng sẽ khiến chiến tranh nổ ra thôi. Cậu nên học cách nhìn nhận đúng đắn về sức mạnh thì hơn.”
Uchiha Itachi trầm mặc hồi lâu rồi khẽ gật đầu. Hắn phải thừa nhận, đối phương nói đúng. Thứ thật sự sai lầm là dục vọng của con người, không phải sức mạnh.
Dù bản thân hắn từ lâu đã hiểu rõ đạo lý đơn giản ấy, nhưng đôi khi vẫn không ngăn được việc nghi ngờ, liệu chakra có thật sự cần thiết để tồn tại hay không.
Thấy sắc mặt đối phương hơi trầm xuống, Irene liền cười tủm tỉm, nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: “Cậu đói bụng chưa?”
Uchiha Itachi ngơ ngác ngẩng đầu.
Nhanh vậy mà đã chuyển đề tài rồi sao? Hơn nữa... đã đến giờ ăn cơm rồi à?
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi ngay lập tức kinh ngạc phát hiện — căn nhà gỗ này hoàn toàn không có cửa sổ, chỉ có vài chỗ trống bằng gỗ để gió lùa.
Chắc là vì kiểu nhà không cửa sổ như thế quá đặc biệt nên bọn họ vô thức bỏ qua mất.
Hắn khẽ há miệng, im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ đáp một tiếng “Ừ”.
Dù sao trời bên ngoài cũng đã sáng, vậy thì ăn thôi…
Còn về chuyện cửa sổ, hắn chỉ có thể giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Rõ ràng tuổi tác của cả hai không lệch nhau là mấy, vậy mà cô gái này lại sống trong một nơi như thế…
Irene thì chẳng để ý đến những suy nghĩ phức tạp của hắn. Dù sao cô cũng đã quen với việc không có cửa sổ kính hay gương các loại. Cô có thể tay không dựng lên một căn nhà gỗ hai tầng để ở suốt một năm trời, như vậy là đã cảm thấy mình giỏi lắm rồi.
Hơn nữa, dù không có những tiện nghi hiện đại, lúc đầu đúng là có hơi không quen, nhưng cũng không đến mức không thể thích nghi.
Tâm trạng Irene đang rất tốt, cô khe khẽ ngân nga vài câu hát. Hiếm khi có người cùng ăn cơm với mình, đương nhiên là cô rất vui.
Uchiha Itachi nhìn bóng dáng cô đi tới đi lui trong căn bếp nhỏ, phát hiện dù là bàn ăn hay ghế đều thấp hơn đồ dùng tiêu chuẩn của người bình thường một chút, có lẽ là làm theo kích thước phù hợp với chiều cao của cô.
Trong nhà không hề có rèm cửa hay những vật trang trí lặt vặt nào, hoàn toàn khác hẳn với kiểu sắp xếp bên thế giới của họ. Rốt cuộc cô gái này đến từ đâu vậy?
Trong lòng hắn có vô số nghi vấn, nhưng lại không muốn đi chất vấn một cô gái vừa mới cứu cả làng. Dù… cô ấy quả thực rất đáng nghi.
Irene làm một bữa ăn khá đơn giản: vài lát thịt cá nướng, trái cây và điểm tâm, về cơ bản là những thứ cô thường ăn hằng ngày.
Thật ra, thứ cô nhớ nhất bây giờ chính là cơm gạo trắng.
Chỉ cần nghĩ đến mùi vị của cơm, những hạt tròn trịa mềm dẻo tan trong miệng, cô liền không nhịn được mà nuốt nước miếng đánh “Ực” một cái.
Trên đỉnh đầu Uchiha Itachi lại hiện thêm vài dấu chấm hỏi, đói đến mức chảy nước miếng luôn sao?
Hắn nhẹ nhàng đặt đứa em trai đang ngủ say lên giường trên lầu, rồi quay lại xuống dưới giúp cô dọn cơm, bưng thức ăn lên bàn.
Nói thật, bữa cơm này có thể nói là vô cùng phong phú. Có rau, có trái cây, mà trái cây thì ở chỗ họ vốn dĩ không dễ gì ăn được thường xuyên. Tuy rằng đa số những loại trái cây này, hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Khi mọi thứ đã được dọn lên bàn, Uchiha Itachi ngồi xuống cạnh Irene, chần chừ một lúc rồi hỏi: “Không có cơm à?”
Cô nhìn có vẻ rất đói bụng mà, không ăn cơm thì làm sao no được?
Irene lập tức quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ai oán.
Uchiha Itachi: “...?”
Hắn nói sai gì sao?
Irene rũ vai, đáp với vẻ ủ rũ: “Ở chỗ tôi không có cơm, đã lâu lắm rồi tôi không được ăn một bữa đàng hoàng có món chính…”
“…”
Uchiha Itachi nhìn Irene, ánh mắt càng thêm lộ rõ vẻ thương cảm. Không có cửa sổ thì thôi, nhưng đến cả cơm cũng không được ăn… chuyện này đúng là hơi đáng thương rồi.
Đối mặt với ánh mắt đầy đồng cảm của đối phương, Irene: “…”
Cảm thấy hơi bị xúc phạm nha.
Uchiha Itachi cũng nhanh chóng nhận ra mình vừa vô tình để lộ suy nghĩ gì đó, tai lập tức đỏ bừng lên. Hắn ho nhẹ hai tiếng, rồi cầm đũa lên, chuyển chủ đề: “Mau ăn thôi, chẳng phải lúc nãy cậu bảo đói lắm sao?”
Irene cầm đôi đũa tre bằng bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn, trong một khoảnh khắc chỉ biết câm nín. Cô đói à? Cô không đói! Cô là thèm! Thèm cơm! Cô muốn ăn cơm!!
Irene hừ một tiếng, bắt đầu ăn.
Uchiha Itachi hơi hoang mang nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Irene, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có cần tôi mang ít gạo đến cho cậu không?”
Irene lập tức cắn mạnh một miếng thịt nướng mềm thơm, nghiến răng: “Không cần! Tôi tự đi mua! Chờ Namikaze Minato trả tiền xong, tôi sẽ tự đi mua!”
Nghe vậy, Uchiha Itachi lại càng thêm khó hiểu.
Ờ… thế thì có khác gì nhau sao?
Rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, hắn vẫn chưa hiểu được rằng: Khi con gái nổi giận vô lý, thì người bị giận thường chẳng liên quan gì đến lý lẽ cả.
Sau khi ăn xong, Irene cảm thấy bụng đã no, bực bội trong lòng cũng tiêu tan phần nào. Cô nói: “Cậu có muốn lên lầu ngủ một lát không? Cả đêm không ngủ như thế, sau này không cao nổi đâu.”
Cô thầm an ủi bản thân trong lòng, dù gì cũng chỉ là một thằng nhóc con, mình so đo với trẻ con làm gì cho mệt chứ?
Uchiha Itachi sau khi ăn xong cũng nhanh chóng gác lại đề tài vừa rồi, nghe Irene nói vậy thì hơi khó hiểu nhìn về phía cô. Rõ ràng hai người tuổi tác cũng không chênh lệch là bao, vì sao cô lại dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ con để nói chuyện với hắn?
Uchiha Itachi thật sự không thể lý giải, nhưng biết lúc này nên giữ yên lặng, nên hắn chỉ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chút nữa ngài Đệ Tứ sẽ quay lại, tôi ở lại đây với cậu một lát.”
Irene thấy hắn kiên quyết như vậy thì cũng nuốt lời định nói lại vào bụng. Trẻ con thì cũng có sự cố chấp riêng, không thể chỉ vì tuổi còn nhỏ mà xem thường người ta. Hắn đã nói vậy, thì thôi, cứ để hắn làm theo ý mình.
Uchiha Itachi nói xong liền thu dọn chén đũa trên bàn, động tác thành thạo cho thấy ở nhà hắn cũng hay làm mấy việc này.
Irene ngồi bệt trên ghế, hồi tưởng lại hương vị của bữa cơm vừa rồi, trong lòng lại bắt đầu mong ngóng không biết bao giờ Namikaze Minato mới quay lại.
Lúc còn sống ở đảo hoang, cô không cảm thấy tiền quan trọng đến mức nào, nhưng bây giờ thì lại một lần nữa nhận ra tầm quan trọng của nó.
Câu tục ngữ kiếp trước quả không sai, không có gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.
Đúng lúc cô đang thầm lẩm bẩm trong lòng thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Ăn uống no nê rồi, Irene chẳng buồn động đậy. Nghe tiếng gõ cửa, cô chỉ nhấc tay ra hiệu cho Thanh Thứ Đằng ra mở cửa.
Người đứng ngoài cũng rất lễ phép, sau khi nhẹ nhàng gõ ba tiếng thì không làm gì thêm, kiên nhẫn đứng chờ chủ nhà ra mở.
Thanh Thứ Đằng nhận được chỉ thị của Irene liền lắc lư bước ra mở cửa. Người vừa vất vả suốt cả đêm — Namikaze Minato — đang đứng ở đó. Tuy trên mặt hắn không giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng nụ cười ôn hòa vẫn hiện hữu như cũ.
Minato chậm rãi bước vào, vừa vò đầu vừa cười nói: “Xin lỗi, để cháu đợi lâu rồi.”
Vừa nói, hắn vừa ngáp một cái. Vào được nơi an toàn rồi, mệt mỏi cả đêm cũng bắt đầu lộ rõ.
Irene vội xua tay, ra hiệu rằng: Không, không đâu, nhìn ngài còn mệt hơn tôi nhiều.
Uchiha Itachi nhìn thấy Đệ Tứ, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy tới hỏi: “Ngài Đệ Tứ, bên ngoài sao rồi ạ?”
Minato vừa đi lên lầu chuẩn bị xem vợ con, vừa trả lời: “Bên ngoài không có thương vong. Trừ việc phải xây lại một số nhà cửa thì mọi thứ đều ổn. Không cần lo lắng.”
Uchiha Itachi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sở dĩ nãy giờ hắn không ngủ, ngoài việc trông Sasuke và Irene ra, chính là vì còn đang lo lắng cho tình hình bên ngoài.
Giờ biết thôn làng vẫn ổn, hắn mới thật sự yên tâm.