Đã beta ;-)
Nhưng đúng lúc này, trên lầu bỗng nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc nức nở, từng đợt đầy vang dội!
Tiếng khóc nghe như chứa đầy tủi thân và oan ức.
Hai người dưới nhà đều giật mình.
Uchiha Itachi vừa nghe tiếng khóc quen thuộc đó, gần như ngay lập tức lao thẳng lên lầu. Dù đang bị phong ấn chakra, nhưng tốc độ vẫn vô cùng kinh người, không hổ là ninja.
Hai người vội vàng chạy lên lầu, vừa đứng ở cửa đã thấy Namikaze Minato đứng luống cuống trong góc tường. Nhìn thấy họ bước vào, hắn cười gượng, trên mặt tràn đầy chột dạ.
Chỉ thấy đứa trẻ tóc vàng trên mặt có một vết đỏ nhỏ, trong khi đứa trẻ tóc đen thì mặt mày sạch sẽ, có vẻ là vừa bị đánh thức.
Irene: “…”
Uchiha Itachi: “…”
Uchiha Itachi làm một người anh tốt, chỉ biết nhìn người cha mới nhậm chức này mà không nói nên lời. Hắn tiến lên ôm lấy Sasuke, đứa bé ngoan ngoãn lập tức an tĩnh lại, thỉnh thoảng còn khúc khích cười vài tiếng.
Nhìn tình huống như thế, nhất định là Đệ Tứ định âu yếm đứa bé một chút, ai ngờ da trẻ con lại quá mềm, vừa chạm vào đã khiến thằng bé khóc om sòm.
Irene cũng bước tới, thấy đứa trẻ nhỏ vẫn đang nức nở không ngừng thì lúng túng không biết làm sao, muốn ôm dỗ nhưng lại không dám đưa tay, sợ mình vụng về sẽ làm rơi mất.
Cô vỗ nhẹ tay Đệ Tứ, vội nói: “Chú mau dỗ em bé đi, khóc đến khàn giọng thì làm sao bây giờ!”
Namikaze Minato – người khiến kẻ địch trên chiến trường nghe danh đã sợ mất mật, kẻ được mệnh danh là Tia Chớp Vàng của Làng Lá – giờ lại ngẩn người ra thêm nửa nhịp mới phản ứng lại. Người đàn ông thường ngày phóng khoáng, thanh cao, giờ phút này lại luống cuống ôm lấy con, động tác vụng về lắc qua lắc lại. Đứa bé trong lòng miễn cưỡng nể mặt cha mình, tuy có ngừng khóc nhưng vẫn thút thít rấm rứt đầy tủi thân.
Kushina, người vợ tóc đỏ đang ngủ mê bên cạnh, chau mày. Trên mặt cô hiện rõ sự giằng co giữa tỉnh và mê, dường như lúc nghe con khóc thì muốn tỉnh nhưng mãi vẫn chưa thể hoàn toàn mở mắt. Đến khi tiếng khóc nhỏ dần, sắc mặt cô mới dần bình tĩnh lại.
Nhưng chưa được bao lâu, đứa bé vốn đang rấm rứt bỗng nhíu mày, lông mày non nớt nhăn lại, khiến tim những người bên cạnh cũng siết lại theo. Quả nhiên, bé lại khóc lớn hơn!
Tiếng khóc “oa oa oa” vang vọng cả căn phòng, khiến ai nấy trong lòng cũng nhấp nhổm theo.
Namikaze Minato sững người, nhìn người vợ vẫn đang mê man, rồi lập tức xoay người muốn ôm con ra ngoài dỗ, vừa đi vừa dỗ dành, trán toát đầy mồ hôi.
Uchiha Itachi đã sớm ôm em trai tránh ra ngoài. Hắn cảm thấy lúc này tốt nhất hai đứa nhỏ không nên ở gần nhau.
Irene lật đật chạy theo sau Minato, vừa lo lắng vừa bối rối: “Nó… có phải không khỏe không?”
Minato cũng mờ mịt, đoán bừa: “Không biết nữa… có thể đói, có thể tè dầm. Thôi cứ ôm ra ngoài xem sao đã.”
Bỗng một bàn tay đặt lên vai hắn, một giọng nói âm u vang lên sát tai: “Anh định mang con trai tôi đi đâu?”
Động tác của Namikaze Minato lập tức cứng đờ, cổ từ từ xoay lại, lắp bắp: “Cửu… Kushina…”
Dù rất vui vì vợ tỉnh lại, nhưng hắn thật sự không mong cô tỉnh vào đúng thời điểm này. Nhìn vẻ mặt âm trầm kia, hắn lạnh sống lưng, mồ hôi tuôn ròng ròng vì áp lực.
Minato âm thầm thắc mắc: Không phải nơi này đã phong ấn chakra sao? Tại sao hắn lại cảm nhận được luồng chakra đáng sợ trên người Kushina, cảm giác như chỉ một quyền thôi là có thể bị đấm bay ra ngoài!
Kushina: … Tôi bây giờ không muốn nghe anh nói câu nào!
Bà mẹ nào ngủ một giấc tỉnh dậy, nghe thấy con mình khóc lóc thảm thiết, mà có thể giữ được mặt mày ôn hòa?
Minato liếc trộm bàn tay đang siết chặt của cô, nuốt nước miếng đầy căng thẳng.
Kushina không nói nhiều, giật lấy đứa bé từ tay chồng, giọng gắt gỏng: “Nó đói bụng! Không nhìn ra được à?!”
Đứa nhỏ sinh ra giữa hoàn cảnh hỗn loạn thế này, giờ còn chưa bú được một ngụm sữa tử tế, khiến trái tim người mẹ vừa mới sinh con đau như cắt.
Minato thầm nghĩ: Anh biết đâu được! Lần đầu làm cha, ai biết trẻ con đang nghĩ gì!
Nhưng… cái này có thể nói ra sao?
Tất nhiên là không! Bản năng sinh tồn mách bảo hắn phải im miệng. Minato ngoan ngoãn đứng sang một bên, cười gượng hai tiếng rồi không dám mở miệng thêm câu nào.
Còn Irene thì sao?
Ngay khi Kushina vừa mở mắt, cô đã lặng lẽ lùi sát tường chuồn đi, tránh bị vạ lây.
Irene nhẹ nhàng xuống lầu, liền thấy Uchiha Itachi đang ngồi trên ghế chờ, ngạc nhiên hỏi: “Cậu không quay về xem người nhà sao?”
Uchiha Itachi mỉm cười gật đầu: “Tôi muốn chào cậu một tiếng rồi mới về.”
Irene xua tay: “Đi đi, nhớ cẩn thận.”
Uchiha Itachi đúng mực bước ra cửa, quay lại cúi chào một cái: “Cảm ơn cậu đã tiếp đãi và giúp đỡ.”
Irene vẫy tay tiễn hắn, sau đó quay đầu nhìn lên lầu, nơi cặp vợ chồng kia vẫn còn đang ở trên, rồi nhún vai, mở cửa chính trong căn phòng này ra, rời khỏi khu nhà gỗ và đi đến cô đảo.
Phía sau cô vẫn là Thanh Thứ Đằng lẽo đẽo theo sau như một thú cưng trung thành. Thật ra, ở nơi này ngoài Thanh Thứ Đằng ra, cô còn có một loại thực vật trí tuệ khác…
Ở góc nhà gỗ, một cây Bá Vương Thụ cao gần hai mét đứng sừng sững. Irene cẩn thận né tránh những gai nhọn tua tủa trên thân nó, khẽ đặt tay lên phần thân cây trơn nhẵn, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Muốn uống nước không?”
Nói xong, liền cảm nhận được một luồng ý thức truyền đến, thân mật nhưng tỏ rõ không cần.
Bá Vương Thụ tên gọi thường là xương rồng, chỉ là cây xương rồng này đã biến dị quá mức. Không cần nói đến hình dáng giống với con người, chỉ riêng chiều cao gần ba mét đã vượt xa những cây xương rồng bình thường, chưa kể đến lớp gai độc đầy mình, chỉ cần bị nó quét trúng thì không chết cũng tàn phế.
Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải trọng điểm. Trọng điểm là cây Bá Vương Thụ này không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng là một loài thực vật, vậy mà lại có thể rời khỏi mặt đất, tự do di chuyển suốt một khoảng thời gian không ngắn.
Tuy nói vẫn không thể hoàn toàn rời khỏi đất, nhưng có thể rời đi trong một khoảng thời gian cũng đã được xem là kỳ tích. Irene, cô bé mỏng manh yếu ớt này, ngày thường thật sự được Bá Vương Thụ che chở không ít.
Nói ra cũng thật trùng hợp, cô và hai cây thực vật có trí tuệ này đều là vì chữa trị cho chúng mà làm chúng tình nguyện ở lại bên mình.
Tuy nói cô không rõ rốt cuộc chúng nghĩ thế nào, nhưng bản thân lại cứ vui vẻ cho là như vậy.
Ân cứu mạng thì lấy thân báo đáp, chẳng phải quá hợp lý sao.
Cũng nhờ có chúng, cô mới không quá cô đơn trên hòn đảo hoang này.
Cô lại hỏi thêm một câu xem tối qua có xảy ra chuyện gì không, Bá Vương Thụ cũng thật thà đáp lại: Không có tình huống đặc biệt nào.
Irene gật đầu, như vậy là bình thường, không có gì bất ngờ.
Hòn đảo hoang này bị bao quanh bởi một vùng biển yên ả, nếu không phải vì cô vẫn còn chút kiến thức cơ bản, e rằng đã nghĩ vùng biển này thật sự bình thường.
Nhưng nơi này vốn dĩ không hề bình thường. Mặt biển lúc nào cũng phẳng lặng, dù có sóng gió thì cũng nhanh chóng yên lại.
Tất nhiên, Irene cũng không cho rằng mấy lần sóng gió kia là hiện tượng tự nhiên. Ví như đám quái thú dưới đáy biển, chỉ cần xoay người là đã gây ra biến động, chuyện đó hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Suy đoán như vậy cũng không phải vô căn cứ. Trước đây, Irene đã vài lần tận mắt nhìn thấy hải quái trồi lên mặt biển để hô hấp, mỗi lần đều là loài khác nhau.
Đám quái đó cũng khá thú vị, trông rất có nhân tính. Có con thấy Irene thì làm như không thấy gì, có con lại nhìn cô chảy nước miếng ròng ròng.
Nhưng mỗi khi vừa lại gần nhìn kỹ, chúng liền trợn trắng mắt rồi lặn mất. Irene nghi ngờ bọn chúng ghét bỏ cô ít thịt, nên mới khinh thường ăn cô!
Sau khi định cư ở đây, tầm mười ngày nửa tháng, Irene chắc cũng sẽ thấy một hai lần. Ban đầu còn hơi sợ, nhưng nhìn lâu thành quen, thấy chúng cũng chẳng làm gì khác ngoài thế, hơn nữa nơi này chúng còn chê cô ít thịt, bắt không được, ăn không xong. Irene thậm chí có thể vừa ngồi đối mặt chúng, vừa ăn cơm, dù là bản thể Godzilla thật có tới cũng chưa chắc làm cô mất khẩu vị.
Cô hít sâu một hơi, vắt dao găm vào bên hông, rồi quay đầu nói: “Ta muốn vào trong một chuyến.”
Bá Vương Thụ vừa nghe xong, lập tức rút hai cái rễ cây to đang cắm xuống đất, phủi bùn đất trên rễ rồi lon ton đi theo sau lưng Irene.
Thấy vậy, Irene khẽ mím môi cười, cũng không ngăn cản.
Hai cây thực vật có trí tuệ này tính tình rất khác nhau. Thanh Thứ Đằng thì hoạt bát hơn một chút, còn Bá Vương Thụ thì lại vô cùng điềm tĩnh, thường ngày vẫn là Bá Vương Thụ quản Thanh Thứ Đằng.
Irene vừa mới ra khỏi khu vực sinh hoạt không bao xa thì đã tới con sông mà cô thường dùng để lấy nước. Cá lớn trong sông này vô cùng hung dữ, hàm răng trong miệng chúng sắc bén đến mức khiến người ta sởn da gà, thoáng nhìn qua cũng có chút giống như người cá ăn thịt người.
Nhưng chúng không dám manh động gì với cô, vì bên cạnh cô luôn có Bá Vương Thụ đi cùng, khiến bọn chúng không dám manh động.
Tuy mấy con cá này trông chẳng ra sao, nhưng thịt lại rất tươi ngon. Chỉ cần sơ chế đơn giản một chút cũng đã trở thành một món mỹ vị tuyệt vời, là món chính trong thực đơn suốt một năm nay của cô.
Vừa nhìn thấy lũ cá là lại nhớ đến hương vị thịt tươi ngon của chúng, Irene khẽ mím môi. Thôi thì, vừa ăn cơm xong rồi, lần này tạm tha cho chúng một con đường sống.
Sau đó, cô dẫn Bá Vương Thụ đi lên một chiếc thuyền độc mộc nằm bên sông. Đây là thứ do cô thả xuống, nếu không thì không thể đi vào bên trong đảo được.
Tài nguyên trên đảo rất phong phú, nếu không phải lúc trước vừa mới tới đã mệt mỏi và vì sợ hãi mà không dám vào, thì có lẽ giờ cô đã kiếm được cả kho báu rồi.
Khoáng sản các thứ thì không nói làm gì vì số lượng hạn chế.
Nhưng trong đảo thật sự giống như một kho báu thiên nhiên, đủ loại thực vật phong phú không kể xiết. Phần lớn các loại dược liệu mà cô cần đều có thể tìm thấy ở đây. Lần này vào rừng tất nhiên cũng là để hái thuốc, cô đã giao dịch với Đệ Tứ, nếu không thể giao đủ lượng thuốc đã hứa, thì chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền rồi sao?
Irene vừa đi vào rừng rậm vừa nghêu ngao hát khúc nhạc, bước chân lảo đảo lắc lư. Con đường này thật ra rất khó đi, mấy hôm trước vừa đổ một trận mưa, mặt đất giờ lầy lội vô cùng. Trên chân cô chỉ mang một đôi giày rơm để tránh bị tổn thương lòng bàn chân, chẳng có mấy trang bị bảo hộ ra hồn.
Nghĩ tới đây, cô đưa tay sờ cằm, ngoài việc phải mua thêm gạo thì chắc cũng cần sắm thêm vài món đồ sinh hoạt.
Cô đúng là chỉ mặc mỗi váy đi xuyên rừng. Tuy khí hậu nơi này thích hợp để mặc váy, nhưng ngày nào cũng váy váy váy thì thật quá đơn điệu, huống hồ cũng chỉ làm được vài màu sắc hạn chế.
Tuy cô đã kích hoạt được kỹ năng may vá, nhưng nguyên vật liệu vẫn phải tự mình tìm kiếm, phiền phức đến phát mệt. Đến khi gom đủ nguyên liệu rồi, cô lại chẳng còn tâm trí đâu mà thiết kế kiểu dáng mới. Váy áo cô may vô cùng đơn giản, đến cả hoa văn hay họa tiết cũng chẳng có bao nhiêu.
Bất quá cô lại rất tự tin vào diện mạo của mình. Dù gương mặt có thế nào đi nữa, thì ít nhất làn da cô vẫn trắng sáng mịn màng, “một đẹp che ba xấu”.
Mà nói cũng lạ, cô sống ở đây lâu như vậy, cuộc sống cũng chẳng nhẹ nhàng gì, nhưng ngoài vết chai tay, da dẻ trên người cô hầu như không có thay đổi gì lớn. Làn da vẫn trắng như cũ, chẳng bị rám nắng là bao.
Chuyện này khiến cô cảm thấy rất hài lòng.
Bá Vương Thụ im lặng đi theo sau Irene, hôm nay tâm trạng cô có vẻ rất tốt, nó cũng không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng giúp cô chắn vài nhánh cây rơi xuống.