Mọi người nhớ lại hình dáng kinh dị của con búp bê đều không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Có một thuật ngữ gọi là “Hiệu ứng thung lũng kỳ lạ” (1). Con búp bê này trông rất giống một đứa bé nhỏ bé, cứng đờ, có ngoại hình gần giống con người tới mức khiến người ta nhìn vào mà lạnh cả sống lưng. Nhưng một bé gái lại có món đồ chơi như vậy, thực sự khiến người ta không thể hiểu nổi.
(1) Hiệu ứng thung lũng kỳ lạ (Uncanny Valley) là một hiệu ứng tâm lý, mô tả cảm giác bất an, khó chịu hoặc rợn rợn khi con người tiếp xúc với các đối tượng (như robot, nhân vật CGI, hình ảnh) có hình dạng giống người nhưng lại không hoàn toàn giống, đặc biệt là khi chúng cố gắng mô phỏng biểu cảm và hành vi của con người một cách gần như hoàn hảo.
“Bếp ở ngay bên cạnh, chúng ta đi xem có gì ăn không.” Lúc này, người phụ nữ đội nón kết cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Cô ta bước vào bếp mở tủ lạnh, liếc nhìn xung quanh, rồi quay lại gật đầu với bốn người còn lại: “Tin tốt là thức ăn đủ dùng, ít nhất đủ để chúng ta cầm cự ba ngày. Trong tình huống chúng ta không thể rời khỏi đây thì thức ăn chắc chắn không có vấn đề gì.”
Quả thật, trong tủ lạnh có khá nhiều món ăn được chế biến sẵn, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được, trong bếp cũng đầy đủ nồi niêu xoong chảo.
“Vậy tin xấu là gì?” Chàng trai đeo kính sững lại một lúc, nhưng vẫn hỏi thêm một câu.
“Tin xấu là...” Ánh mắt của người phụ nữ đội nón kết chợt lóe lên: “Ngoài việc phải sống sót trong ba ngày, chúng ta còn có thêm nhiệm vụ chăm sóc một đứa bé, nhưng tôi không cho rằng đây là một việc dễ dàng.”
“Ý chị là... con bé đó có vấn đề?” Đồng tử của cô gái tóc đuôi ngựa hơi co lại.
“Có vấn đề?” Chàng trai đeo kính cười khan một cái rồi hỏi dò: “Chỉ là một đứa bé thôi mà, chắc không tới mức đó đâu...”
“Giờ chưa thể nói chắc được.” Vương Thành khẽ lắc đầu rồi nói tiếp: “Nhưng có thể đoán được, cho dù đứa bé không có vấn đề, thì cũng chắc chắn có liên quan tới mối nguy hiểm tiềm ẩn trong căn nhà này.”
Tuy là người mới, nhưng anh cũng đã nắm được phần nào quy luật của thế giới Ác Mộng. Nếu cô bé không liên quan gì tới nhiệm vụ, thì “trò chơi” đã không đặc biệt để cô bé lại đây. Thậm chí, rất có thể đối phương chính là điểm then chốt quyết định việc họ có thể sống sót hay không.
Lúc này, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu xiên qua cửa sổ tầng hai, vẽ lên sàn nhà những vệt bóng dài đan xen. Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, gã đàn ông giọng khàn cười cười, định nói gì đó.
“Bang bang bang!”
Trên lầu đột nhiên vang lên vài tiếng động lạ, cực kỳ chói tai. Cũng không biết cô bé trông ngoan ngoãn kia đang làm gì trên đó.
“Không lẽ con bé...” Sắc mặt chàng trai đeo kính tái nhợt, định nói lại thôi.
Nhưng ngay giây sau đó...
“Ầm ầm!”
Tiếng động nặng nề hơn truyền xuống từ tầng gác mái, như thể có vật gì rất nặng đập xuống sàn, khiến cả sàn nhà rung lên, rồi đột ngột chìm vào im lặng.
“Đứa bé này đúng là có vấn đề...!” Cô gái tóc đuôi ngựa bước cách xa cầu thang vài bước.
Đây rõ ràng không phải âm thanh một đứa bé bình thường có thể tạo ra.
Tiếng động nặng nề đó như đập thẳng vào tim cô ta, khiến cô ta hoảng hốt một cách khó hiểu, khàn giọng hỏi: “Con búp bê cũng ở trong căn phòng đó! Vậy có phải mối nguy thực sự là từ tầng ba không?”
Sắc mặt gã đàn ông giọng khàn tối sầm lại, gã còn chưa kịp nói gì.
“Đói rồi! Nấu cơm nhanh lên!”
Đột nhiên, một giọng nói the thé xé tan sự yên tĩnh, tiếng nói từ lầu trên vang xuống rõ ràng tới tai năm người. Đồng thời, tấm ván gỗ dẫn lên gác mái cũng bắt đầu rung lên ầm ầm, như có ai đó đang điên cuồng đập vào nó.
Tiếng trẻ em la hét lẫn với tiếng đập, hỗn loạn tới mức khiến người nghe nhức đầu. Ngoại trừ Vương Thành, hai người mới mặt mày tái mét. Giờ thì không còn ai cho rằng chăm sóc đứa bé là một việc dễ dàng nữa.
Ngay lúc này.
Lộp cộp——
Từ trên gác vọng xuống tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ngay sau đó.
Soạt——
Tấm ván gỗ ở cuối cầu thang đột ngột hé ra một khe nhỏ. Mọi người thậm chí có thể lờ mờ thấy được trần nhà cũ kỹ ố vàng qua khe hở đó. Năm người đứng im bất động nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ.
Cho tới khi, một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn bị bóng tối che phủ xuất hiện trong khe hở, một con mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào năm người ở dưới cầu thang. Đồng thời, giọng nói của cô bé vang lên: “Cô chú ơi, tối nay mấy giờ ăn cơm ạ?”
Giọng điệu của cô bé vẫn còn rụt rè, nhưng âm thanh lại bình tĩnh lạ thường, khiến cả đám đều giật thót.
Vương Thành nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Con chờ một chút, cô chú đang chuẩn bị nấu rồi.”
“Dạ.” Cô bé đáp một tiếng, rụt người lại rồi kéo tấm ván gỗ trở về vị trí cũ.
Lúc này, cả căn nhà cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
“Vậy ra ‘chăm sóc đứa bé’ là ý này sao?” Gã đàn ông giọng khàn xoa cằm phân tích: “Nếu chúng ta không hoàn thành yêu cầu của con bé, rất có thể sẽ bị tính là vi phạm quy tắc.”
Người phụ nữ đội nón kết cũng gật đầu: “Có vẻ như những chuyện phát sinh vừa rồi chính là một lời nhắc nhở, hoặc cảnh báo.”
“Chỉ cần làm vậy là được rồi sao?” Chàng trai đeo kính như nắm được điểm mấu chốt, vội vã nói: “Vậy chúng ta mau nấu cơm thôi! Tôi đi hâm nóng thức ăn...”
“Được!” Cô gái tóc đuôi ngựa lập tức đồng ý: “Tôi biết nấu chút ít, tôi cũng giúp một tay.”
Nói xong, cả hai người bước vào bếp, hối hả bắt tay vào việc. Sau những gì vừa xảy ra, đương nhiên không ai dám dây dưa chậm trễ nữa.
Bếp không lớn, ba người còn lại cũng không có ý định chen vào.
“Quả nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Gã đàn ông giọng khàn lắc đầu: “Tiếp theo, vì mạng sống của chúng ta, tốt nhất đừng chọc giận con bé đó.”
“Có lẽ chúng ta còn phải lấy được thiện cảm của con bé.” Người phụ nữ đội nón kết lẩm bẩm: “Có khi, những thông tin khác phải lấy từ miệng nó.”
Ngoài năm người bọn họ, cô bé chính là người sống duy nhất trong căn nhà này, dĩ nhiên trở thành trung tâm chú ý của bọn họ.
“Tiếng gõ vào tấm ván vừa rồi, hai người không cảm thấy kỳ lạ sao?” Lúc này, Vương Thành bất ngờ lên tiếng.
“Đúng là rất kỳ lạ, đứa bé đó hình như cực kỳ hung hăng...” Gã đàn ông giọng khàn tiếp lời.
“Không phải ý đó.” Vương Thành ngắt lời gã.
Thấy hai người đều nhìn mình, Vương Thành khẽ giơ tay chỉ lên trần: “Ý tôi là, âm thanh lúc nãy rất kỳ quặc, nó không phù hợp với lẽ thường.”
Vẻ mặt Vương Thành hiện lên vẻ suy tư: “Lúc nãy, có ai đó điên cuồng đập vào tấm ván, lúc đó người đó chắc chắn phải đứng ngay cạnh tấm ván. Nhưng... không biết hai người có nhớ không... ngay sau đó lại có tiếng bước chân từ phía khác vang lên, rồi thì...”
“Rồi thì...” Sắc mặt người phụ nữ đội nón kết đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Tấm ván bị kéo ra, khuôn mặt của cô bé xuất hiện... ý cậu là...”
Cô ta ngừng lại một chút, vô thức hạ thấp giọng xuống: “Người đập vào tấm ván không phải con bé đó? Trên gác mái còn có người khác!”
Lời vừa dứt, ngay cả gã đàn ông giọng khàn cũng biến sắc.
“Chính là ý này.” Vương Thành quan sát phản ứng của hai người, tiếp tục nói: “Hai người đều là người chơi kỳ cựu, không biết hai người có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Ực!
Âm thanh nuốt nước bọt vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là gã đàn ông giọng khàn mở lời: “Trong thế giới Ác Mộng, đối thủ lớn nhất của người chơi chúng ta thực ra không phải là con người, mà là...”
Gã mím môi, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi, thậm chí không dám nói tiếp.
“Không phải người, chẳng lẽ là...?” Vương Thành nhíu mày, rồi mấp máy miệng tạo khẩu hình.
Ma?
Gã đàn ông giọng khàn im lặng vài giây, sau đó nặng nề gật đầu.
Thấy vẻ mặt khác thường của hai người kia, khóe mắt Vương Thành khẽ giật, ý thức được mình đã bước vào một thế giới như thế nào.
Suy nghĩ một chút, thấy hai người bên cạnh đều mặt mày nặng nề, cũng không có ý định trao đổi gì thêm, Vương Thành bèn lên tiếng đề nghị: “Hay là cùng nhau xem xét tầng hai đi? Ngoài việc loại trừ nguy hiểm, ít nhất chúng ta cũng cần tìm chỗ ngủ nữa.”
Gã đàn ông giọng khàn và người phụ nữ đội nón kết lại lần nữa ngạc nhiên nhìn Vương Thành, sau khi trao đổi ánh mắt đều gật đầu đồng ý.
Ba người đi một vòng quanh tầng hai. Nơi này không có gì đặc biệt, có khá nhiều phòng, vấn đề duy nhất có lẽ là toàn bộ tầng hai chỉ có một nhà vệ sinh.
“Theo tôi thấy, hay là tối nay chúng ta tập trung ở chung một phòng đi, như vậy cũng dễ bề hỗ trợ lẫn nhau.” Sau sự việc vừa rồi, gã đàn ông giọng khàn tỏ ra cực kỳ thận trọng, gã khẽ đề nghị: “Dù hơi chật chội, nhưng chắc chắn đây là cách có tỉ lệ sống sót cao nhất.”
“Được, tôi không có ý kiến.” Đối với việc này, người phụ nữ đội nón kết cũng đồng ý, tuy là nam nữ khác biệt, nhưng đứng trước mối nguy hiểm đe dọa tới tính mạng thì việc này chẳng đáng là gì.
Nói xong, họ quay sang nhìn Vương Thành. Tuy nhiên, lại thấy Vương Thành như không hề nghe thấy lời họ. Lúc này, anh đang đứng trước cửa nhà vệ sinh, chăm chú nhìn vào trong, vẻ mặt cực kỳ tập trung.
“Cậu phát hiện được manh mối gì sao?” Gã đàn ông giọng khàn thay đổi sắc mặt, cũng đưa mắt nhìn vào nhà vệ sinh, nhưng chỉ thấy một mảnh tối mờ.
“À, không.” Vương Thành quay đầu lại nhìn gã: “Tôi chỉ đang tìm công tắc đèn trong nhà vệ sinh, nhưng không tìm thấy.”
“Công tắc đèn?”
Hai người kia đồng loạt sững người. Chẳng lẽ nhà vệ sinh này không có đèn? Cả hai vội vàng bước tới kiểm tra, quả nhiên, dù có gắn bóng đèn nhưng không hề có công tắc.
Phòng vệ sinh này vốn là kiểu phòng không có cửa sổ, lúc này trời đã nhá nhem tối, bên trong càng tối đen như mực, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bồn tắm, bồn cầu, bồn rửa mặt và vài vật dụng đơn giản khác.
“Kỳ lạ thật...”
Cả hai người đều nhíu mày, không ai biết điều này có ý nghĩa gì.
Ngay lúc này.
“Cơm làm xong rồi!” Tiếng gọi của cô gái tóc đuôi ngựa vang lên từ nhà bếp.
Kế đó là giọng của chàng trai đeo kính, mang theo chút căng thẳng: “Mọi người vào ăn cơm đi!”
Nhà bếp cũng không xa, ba người tạm gác chuyện đèn nhà vệ sinh qua một bên, rồi cùng đi qua đó.
Lúc này, cô gái tóc đuôi ngựa và chàng trai đeo kính đã bày xong thức ăn lên bàn tròn. Chàng trai đeo kính lo cô bé trên gác mái không nghe thấy, bèn lấy hết can đảm, cố tình nói lớn hơn một chút.
Năm người ngồi quanh bàn ăn, trong lòng thấp thỏm chờ cô bé xuống lầu. Đây có lẽ là thời cơ tốt để họ thu thập thông tin.
Soạt——
Quả nhiên, tấm ván gác mái nhanh chóng được kéo ra, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là...
“Chú ơi, chú có thể giúp con bưng cơm lên được không ạ?” Cô bé nhìn về phía Vương Thành, khẽ hỏi bằng giọng rụt rè.