“Xin chào, tôi muốn báo án.”

“Ở đây có một người nước ngoài nghi ngờ sử dụng ma túy đang nằm ngủ trên đường.”

“Đúng... mặc đồ đen, cầm dao, nghi là nhập cư trái phép, có thể còn có tiền án...”

“... Xin lỗi, tôi chỉ là một người qua đường vô tội, không muốn dính vào rắc rối.”

“Người qua đường vô tội?”

Nghe giọng nam thanh niên trong điện thoại, nhân viên trực tổng đài tỏ vẻ kỳ lạ, có ai lại tự giới thiệu mình như vậy chứ?

“Thưa anh, chúng tôi cũng hỗ trợ tố giác ẩn danh, anh có thể cho biết vị trí cụ thể được không?” Dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhân viên trực tổng đài vẫn kiên nhẫn hỏi.

“Tôi cũng chưa từng tới đây, đợi một chút... để tôi xem vị trí trên bản đồ.”

Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng nghe rõ ràng, vài giây sau, giọng của nam thanh niên lại vang lên: “À, tìm được rồi, chỗ này gần số 13 hẻm Không Đèn.”

“Cái gì, anh nói là... hẻm Không Đèn?”

Nhân viên trực tổng đài sững người, vô thức nhập địa chỉ vào máy tính.

Kết quả tìm kiếm là không có, điều đó có nghĩa là địa điểm này không tồn tại trên bản đồ.

“Thưa anh, anh...?”

Vừa định hỏi thêm thông tin, cô chợt phát hiện đầu dây bên kia đã cúp máy.

“Giỡn chơi à?” Nhân viên trực tổng đài nhíu mày, đặt điện thoại xuống.

Theo như cô biết thì hẻm Không Đèn đã bị phá bỏ từ nhiều năm trước rồi.

Nghe nói nơi đây từng xảy ra một vụ thảm sát kinh hoàng, nhiều thi thể bị chất chồng lên nhau và phân hủy nghiêm trọng trước khi được người dân gần đó phát hiện.

Trong quá trình điều tra của cảnh sát, họ phát hiện tất cả nạn nhân đều bị một vật nặng đập vào sau đầu dẫn tới tử vong, trong số đó, thậm chí còn có một con mèo hoang với hộp sọ bị bể nát.

Hung thủ dày dạn kinh nghiệm và thủ đoạn vô cùng tàn bạo.

Đúng lúc cảnh sát đang bế tắc thì vụ án bất ngờ có tiến triển.

Chỉ vài ngày sau, trong con hẻm đó lại xuất hiện thêm một xác chết mới.

Nạn nhân là một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, cách chết y hệt những người trước là bị một lực mạnh đánh vào sau đầu, khiến ông ta chết một cách rất thê thảm.

Điểm khác biệt duy nhất là một cánh tay của ông ta bị vặn ngược ra sau, nhìn có vẻ như bị bẻ gãy, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt cây gậy đã theo ông ta nhiều năm.

Sự tàn nhẫn và ngạo mạn của hung thủ khiến cảnh sát vô cùng tức giận, nhưng rất nhanh sau đó, họ phát hiện ra một sự thật kinh hoàng——

Hung khí dùng để sát hại ông cụ lại chính là cây gậy ông ta cầm trên tay khi chết!

Thông qua kiểm nghiệm và phán đoán của cảnh sát, từ đầu tới cuối cây gậy này chưa từng rời khỏi tay ông cụ.

Nói cách khác, ông ta đã tự dùng cây gậy của mình để giết chính mình.

Nhưng điều khó tin hơn cả là cảnh sát còn tìm thấy DNA của những nạn nhân trước đó trên cây gậy này.

Từ đây, vụ án này dần nhuốm màu huyền bí.

Có tin đồn rằng, khi còn trẻ, ông cụ từng dính líu tới thế giới ngầm, khi về già, ông ta sống ngay cạnh con hẻm này, cực kỳ ghét tiếng người qua lại vào ban đêm, vì vậy, ông ta đã lợi dụng việc hỏi đường rồi phục kích và giết chết những người đi ngang qua.

Một số người suy đoán rằng gia đình của một trong những nạn nhân đã phát hiện sự thật nên tìm tới ông ta, bẻ gãy tay ông ta, và bắt ông phải tự dùng cây gậy của mình để kết liễu bản thân.

Nhưng cũng có người khẳng định rằng, vào đêm hôm đó, họ tận mắt nhìn thấy... một bóng người ốm nhom đứng ở góc tường, liên tục dùng gậy đập vào sau đầu mình với một tư thế mà chính anh ta cũng không thể hiểu nổi.

Kể từ đó, có tin đồn rằng vào mỗi đêm, con hẻm đẫm máu này luôn vang lên tiếng vật nặng va đập.

Bất cứ khi nào đèn đường được lắp đặt, nó sẽ bị hư một cách kỳ lạ, không cách nào sáng lên được.

Lâu dần, người dân sống gần đó đều tránh xa chỗ này, và gọi nó là hẻm Không Đèn.

Nghĩ tới đây, nhân viên trực tổng đài chỉ có thể lắc đầu bất lực.

Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một câu chuyện ma quái được thêu dệt có phần thuyết phục mà thôi, huống hồ, bây giờ hẻm Không Đèn đã bị phá bỏ từ lâu rồi.

Nhiều năm trôi qua, nơi đây đã trở thành một trong những con phố đi bộ sầm uất nhất.

Dù là nửa đêm thì chỗ đó vẫn vô cùng nhộn nhịp, cách vài bước chân lại có một trạm bảo vệ, hễ có chuyện gì xảy ra, nhân viên tuần tra sẽ lập tức có mặt, vì vậy chẳng cần phải gọi điện báo cảnh sát.

Hơn nữa, đó là một con hẻm chỉ tồn tại trong lời đồn, và đã biến mất từ lâu thì làm sao có thể hiển thị vị trí trên bản đồ được?

Mặc dù đã chắc chắn đối phương chỉ đang đùa giỡn, nhưng nhân viên trực tổng đài vẫn bấm gọi lại theo nguyên tắc “việc của dân không có chuyện nhỏ”.

Nhưng ngay sau đó, trong điện thoại vang lên thông báo đối phương đã tắt máy.

------

Sau khi cúp máy, Vương Thành liếc nhìn người đàn ông sắc mặt tím tái đang nằm co giật dưới đất, tiện tay vứt bỏ thẻ SIM rồi nhét điện thoại của đối phương vào túi, sau đó quay người rời khỏi con hẻm.

Vì chủ nhân của chiếc điện thoại vẫn còn đó, nên việc mở khóa vô cùng dễ dàng.

Chỉ cần dùng ngón tay chạm vào màn hình, không cần phải phí công ép cung phiền phức.

Con người ngày nay quá nóng nảy, rất dễ mất kiểm soát.

Giống như vừa nãy, khi anh đang đi trên đường, gã này đã bám theo anh qua mấy con phố trong màn đêm, lén lúc tiếp cận anh từ phía sau, gã giơ con dao găm lên liền há miệng định đòi tiền.

Vương Thành đúng như tên gọi của mình, khá thành thực và thân thiện, không bao giờ nói dối.

Vậy nên, anh chỉ lịch sự chào hỏi đối phương vài câu.

Kèm theo đó là một câu nói thật lòng: “Tiền thì không có, mạng cũng đéo cho.”

Ấy vậy mà đối phương lại như phát điên, vung con dao găm lao về phía anh.

Vương Thành không còn cách nào khác, đành phải tung đòn thẳng tay đấm vào hàm trên và hàm dưới của đối phương. 

Tiếp đó là siết cổ, thúc gối, liên tục tấn công vào xương sườn và hạ bộ của gã ta, cuối cùng, sau khi gã ngã xuống đất, anh lấy đầu gối chặn cổ gã lại để giữ chặt quyền kiểm soát.

Thành công ngăn chặn hành vi nguy hiểm của đối phương.

Toàn bộ cảnh tượng giống như anh đang cố gắng làm tan chảy một thanh sô-cô-la.

Vương Thành không giỏi tiếng Anh.

Vì vậy, mặc dù đối phương cứ lặp đi lặp lại một câu nói, anh vẫn nghe không hiểu.

Trong lúc sốt ruột, anh đành móc điện thoại của đối phương ra định tra cứu.

Nhưng không ngờ, ngay vào lúc này, đối phương lại lăn ra ngủ mất tiêu.

Nghĩ tới đây, Vương Thành không khỏi thở dài.

Những bạn thường xuyên giết người chắc đều biết rõ, giết người thì dễ, xử lý xác mới khó.

Vậy nên, Vương Thành chỉ có thể giải quyết bằng cách khác, xóa sạch mọi dấu vết của mình, sau đó giao tên cướp này cho cảnh sát xử lý.

Lúc này, con hẻm tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng le lói từ ánh trăng trên cao và bảng hiệu đèn neon đằng xa.

Những bóng người lặng lẽ đi ngang qua anh, có lẽ vì trời tối thui nên họ bước đi rất chậm rãi.

“Hẻm Không Đèn?” Vương Thành nhớ lại cái địa danh kì lạ này, men theo con đường cũ đi về. “Đúng thật là không có đèn đường, nhưng người qua lại cũng đông đó chứ.”

Dọc đường đi, anh đều kín đáo liếc nhìn đỉnh đầu của đối phương mỗi khi có ai đi ngang qua, đây là thói quen được anh hình thành trong nhiều năm qua.

Từ khi còn nhỏ, anh đã có khả năng nhìn thấy hai loại sương mù màu đen và màu trắng trên đỉnh đầu con người, thậm chí là một số sinh vật khác.

Sau vô số lần thử nghiệm, anh gọi sương mù đen là “ác ý”, sương mù trắng là “thiện ý”.

Ví dụ như gã đàn ông da ngăm đen mà anh vừa gặp ban nãy, trên đỉnh đầu đối phương là một làn sương đen lớn bằng nắm tay, đó chính là sự tích tụ tất cả những ác niệm trong lòng gã ta.

Theo kinh nghiệm của Vương Thành, điều này đã đạt tới mức độ “có khả năng gây tổn hại về mặt thể chất đối với anh”.

Từng người một đi lướt qua, Vương Thành kín đáo quan sát đỉnh đầu họ, đây là thú vui của một mình anh.

Một cô gái mập mạp cúi đầu bước đi, không dám chạm mắt với người khác, nhưng trên đầu lại có một làn sương trắng.

Sau khi vô tình nhìn thấy một con mèo con bên vệ đường, làn sương trắng đó bỗng nhiên lớn thêm một chút.

Một ông cụ hói đầu đang chống gậy, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười, nhưng lại có một làn sương đen trên đỉnh đầu.

Khi ông ta nhìn thấy Vương Thành, ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen dày của anh, sương đen trên đầu ông cụ bắt đầu dao động và dần dần tăng thêm vài phần.

Vương Thành đã quen với điều này từ lâu.

Ngoại trừ trẻ sơ sinh, hầu hết những người Vương Thành từng gặp đều chỉ có một lớp sương mù nhỏ trên đầu.

Giống như ông cụ kia, theo cách nói của Vương Thành thì với mức độ sương đen này cùng lắm là “trù cho mày rụng hết tóc” mà thôi.

Trừ phi Vương Thành đè đầu đối phương xuống rồi dộng vào tường ba lần, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra xung đột gì.

Vương Thành thong thả đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã tới một ngã rẽ, theo trí nhớ thì chỉ cần quẹo qua đây, anh có thể trở lại con phố đi bộ nhộn nhịp ban nãy.

Đang định bước về phía trước, bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo rất gần anh.

“Phía trước, quẹo phải.”

Vương Thành sững lại, theo phản xạ thò tay vào túi.

“Điện thoại?”

Âm thanh đó phát ra từ chính chiếc điện thoại mà anh vừa tiện tay lấy được.

Màn hình hiển thị một bản đồ chỉ đường, điểm tới đang cách anh vài trăm mét về phía bên phải.

Vương Thành đứng bất động nhìn chằm chằm vào màn hình.

Chiếc điện thoại này vẫn luôn nằm trong túi anh, làm sao nó có thể tự động bật bản đồ chỉ đường? Chưa kể, trong máy thậm chí còn chưa lắp thẻ SIM.

Ngay vào lúc này.

Vang lên hai tiếng “Cạch cạch——”

Đằng sau anh bỗng vang lên tiếng bước chân.

Cùng với đó, âm thanh cộc cộc của cây gậy gõ xuống mặt đất vang lên.

“Chàng trai trẻ, tôi không tìm được đường về nhà, cậu có thể chỉ giúp tôi đường tới số 13 hẻm Không Đèn không?”

Vừa nói xong, ông cụ hói đầu ban nãy đã đứng ngay bên cạnh anh, ông ta nghiêng đầu nhìn anh rồi mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play