Nghe vậy, Vương Thành hơi ngẩn người. Đồng thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh. Hai tay chơi lão luyện ánh nhìn có vẻ trầm tư. Còn chàng trai đeo kính nhìn Vương Thành với ánh mắt đầy thương cảm.

Lúc này, ai cũng có thể nhận ra cô bé kia chắc chắn đang ẩn chứa vấn đề gì đó. Nhưng, chính cô bé lại chỉ đích danh Vương Thành mang cơm lên. Theo phân tích của mọi người trước đó, nếu làm trái ý cô bé có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Nhưng... nếu chỉ làm theo lời của cô bé thì có thực sự an toàn không?

Chỉ cần nhớ lại những tiếng động quái dị phát ra từ gác mái ban nãy, tim ai nấy đều như thắt lại. Nếu có thể, chẳng ai muốn lên trên đó “ở riêng” với cô bé cả.

“Chú ơi, được không ạ?” Thấy mọi người dưới nhà không phản ứng gì, cô bé lại quay sang nhìn về phía Vương Thành, có vẻ hơi căng thẳng mà hỏi lại một lần nữa, tựa như rất sợ anh sẽ từ chối.

Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Vương Thành ngẩng lên mỉm cười, khẽ gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Lúc này, người phụ nữ đội nón kết cũng phản ứng lại, vẻ mặt vẫn bình thường, lên tiếng: “Nhiều người như vậy Tiểu Hi muốn ăn trên lầu cũng không có gì lạ, hay là vậy đi...”

Cô ta ngừng lại một chút, nhìn sang Vương Thành, ánh mắt lóe lên: “Chỗ cơm canh này để một người bưng thì bất tiện lắm, chi bằng tôi phụ cậu bưng lên nhé?”

Vương Thành hơi bất ngờ liếc nhìn cô ta một cái. Làn sương trắng trên đỉnh đầu cô ta vẫn không thay đổi, không tăng cũng không giảm.

Theo kinh nghiệm của anh, tuy đối phương có thiện ý, nhưng cũng không tới mức chủ động giúp đỡ giữa lúc nguy hiểm như vậy. Xem ra, người phụ nữ đội nón kết này cũng nhận ra điều gì đó, định nhân cơ hội này chủ động thăm dò đầu mối.

Đối phương rất can đảm và cũng rất quyết đoán. Rõ ràng, gác mái tuy tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng lại là nơi mà họ không thể bỏ qua.

Nghe xong, những người khác đều nhìn người phụ nữ đội nón kết với ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu. Duy chỉ có gã đàn ông giọng khàn dày dạn kinh nghiệm là xoa cằm suy nghĩ, dường như nghĩ ra điều gì đó, nhưng gã không nói thêm lời nào.

“Được thôi.” Vương Thành gật đầu, vừa định nói gì đó thì trên đầu chợt vang lên một tiếng “rầm”.

Cả bọn giật nảy mình, vội ngẩng đầu lên, nhưng biểu hiện của cô bé đã thay đổi.

“Chú ơi, chú lên một mình thôi.” Cô bé hiếm hoi nở một nụ cười nhẹ, tuy nói chuyện với Vương Thành, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ đội nón kết.

Bị cái nhìn đó quét qua, người phụ nữ đội nón kết lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng, sắc mặt cũng có chút khó coi. Có vẻ như lời nói lúc nãy của cô ta đã chạm vào điều cấm kỵ nào đó của cô bé.

Hoặc nói cách khác... đối phương chỉ muốn một mình Vương Thành lên. Cô ta liếc nhìn Vương Thành với ánh mắt phức tạp, rồi khẽ lắc đầu.

“Vậy để tôi lên một mình.” Vương Thành cầm chén bắt đầu bới cơm cho cô bé, rồi gắp thêm vài món ăn vào dĩa, trông như một người sắp lao vào chỗ chết vậy.

“Mọi người ăn trước đi, tôi lên rồi sẽ xuống ngay.” Vương Thành cầm chén đũa đi thẳng lên lầu.

“Ực!” Chàng trai đeo kính nhìn bóng lưng Vương Thành, không khỏi nuốt nước bọt.

Nghĩ tới thôi mà anh ta đã thấy sợ thay cho Vương Thành, nhìn sang những người khác, tất cả đều mang dáng vẻ trầm ngâm. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào, tấm ván dẫn lên gác mái đã được mở toang, bên trong tối om, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô bé đâu.

Vương Thành bước từng bước chậm rãi đi lên tầng gác mái, toàn thân anh dường như đang dần bị bóng tối nuốt chửng.

Chàng trai đeo kính ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng Vương Thành ngày càng mờ nhạt. Anh ta dụi mắt, bỗng nhìn thấy một bàn tay nhỏ xanh xao xuất hiện trong tầm mắt. 

Âm thanh kéo rít chói tai vang lên, tấm ván nhanh chóng bị đóng sập lại.

Toàn thân chấn động, nỗi sợ hãi trào dâng, chàng trai đeo kính giật lùi lại mấy bước.

“Cái... cái này rốt cuộc là tình huống gì vậy?” Hai tay chàng trai đeo kính khẽ run, gương mặt cũng mang theo chút hoảng sợ.

“Con bé này nhất định có vấn đề, nếu không... sao lại chỉ bắt một người duy nhất lên đó?” Giọng nói được hạ thấp của anh ta có hơi vặn vẹo vì kích động.

Nếu lần này Vương Thành không trở lại, họ phải làm sao đây?

“Bình tĩnh chút đi, đừng nghĩ nhiều quá, chuyện chưa chắc đã tới mức đó đâu.” Gã đàn ông giọng khàn cau mày thật chặt: “Chỉ cần anh chàng kia không vi phạm quy tắc, thì chắc sẽ không dễ gì mà chết được...”

“Quy tắc?” Chàng trai đeo kính nghe mà lạnh sống lưng.

Giờ mới chỉ là ngày đầu tiên họ bước vào thế giới Ác Mộng, ai mà biết được có những quy tắc gì. Việc không làm trái ý cô bé chẳng qua cũng chỉ là suy đoán. Nếu có gì sai sót, thì anh chàng vừa lên lầu kia sợ là sẽ không bao giờ trở lại.

Anh ta cảm thấy hoang mang vô cùng, vừa quay đầu lại bỗng thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

Gã đàn ông giọng khàn lúc này đang đứng cạnh cầu thang, mắt hơi nheo lại, tinh thần tập trung cao độ, như thể đang theo dõi sát sao mọi động tĩnh trên gác.

Chẳng lẽ đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng xông lên cứu người bất cứ lúc nào? Nghĩ tới đây, chàng trai đeo kính không khỏi cảm thấy an ủi phần nào.

Người chơi kỳ cựu đúng là quyết đoán hơn mình nhiều. Nếu anh ta gặp nguy hiểm, chắc gã cũng sẽ ra tay giúp đỡ nhỉ?

......

Trên gác mái, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu xuống.

Vương Thành bưng mâm cơm quan sát xung quanh, nơi này chẳng có gì khác so với lúc họ rời đi. Tủ quần áo vẫn bị khóa chặt, ngoài ra còn có chiếc giường đơn, vài món đồ nội thất đơn sơ, trông thật cũ kỹ và tẻ nhạt.

Không có điều gì bất thường, cũng chẳng có người thứ hai nào ở đây.

Nhưng mà... chẳng có đồ đạc gì bị đổ vỡ, vậy tiếng động lớn lúc nãy là từ đâu?

Cô bé ngồi bên mép giường như thể chẳng có gì xảy ra, chỉ im lặng nhìn anh.

“Nào, Tiểu Hi, ăn cơm thôi.” Vương Thành liếc nhìn cô bé, bước tới trước, cẩn thận đặt mâm cơm lên bàn học.

Đối mặt với một đứa bé, anh không có lý do gì để sợ hãi. Bởi lúc này, anh có thể thấy rõ trên đỉnh đầu cô bé là làn sương trắng, dù không nhiều, nhưng cũng đủ để khẳng định vai trò của cô bé không phải là kẻ chủ động hại người.

Vì vậy, dù vừa nãy mọi người đều tỏ ra vô cùng căng thẳng khi nghe cô bé kêu anh lên một mình, nhưng Vương Thành lại khá điềm tĩnh.

Một người không mang ác ý, lại có một yêu cầu khác thường, ắt hẳn phải ẩn chứa nguyên nhân nào đó.

Lúc này, cô bé bước tới ngồi xuống bên cạnh bàn, nhưng không có ý định động đũa ngay.

Vương Thành suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tiểu Hi, chú hỏi con cái này, sao con lại đặc biệt kêu một mình chú mang cơm lên vậy?”

“Vì em trai của con.” Cô bé khẽ mỉm cười. “Em trai con rất sợ người lạ, lúc nào cũng cần Tiểu Hi ở bên cạnh, cũng không thích bị nhiều người làm phiền.”

“Em trai?” Nghe xong lời này, tim Vương Thành bất giác giật thót một cái. “Con còn một đứa em trai cũng ở trong căn nhà này sao?”

“Đương nhiên rồi!” Nụ cười trên mặt cô bé càng rạng rỡ hơn. “Con nói rồi, nó rất nhút nhát, nên không dám xuất hiện trước mặt cô chú.”

“Em trai nhút nhát, sợ người lạ?” Nhận được câu trả lời khẳng định, khóe mắt Vương Thành giật giật.

Được lắm... muốn chơi kiểu này hả?

Lúc nãy bọn họ đã kiểm tra khắp nhà, kết cấu nơi này không hề phức tạp, rõ ràng có thể biết được có người khác hay không. Hơn nữa, cặp vợ chồng chủ nhà rời đi cũng không hề nhắc tới đứa em trai này.

Vậy thì, đứa em trai này...

Là ma?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play