Nhìn thấy cảnh này, cổ họng của chàng trai đeo kính như bị mắc nghẹn, miệng há hốc, khuôn mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.
Bốn người còn lại nhận thấy sự bất thường của chàng trai đeo kính, lập tức quay đầu nhìn theo hướng anh ta đang nhìn.
Ngay lúc đó, tất cả đều nhìn thấy khuôn mặt thò ra từ cầu thang.
“Á...!!”
Cô gái tóc đuôi ngựa là người đầu tiên hét lên thất thanh, những người khác cũng mặt mày tái mét, không kìm được mà lùi lại phía sau.
Chàng trai đeo kính là người đầu tiên phát hiện cảnh này, hai chân anh ta mềm nhũn, suýt nữa ngồi phịch xuống đất.
Không ai biết thứ đó rốt cuộc là gì, càng không biết nó đã lặng lẽ xuất hiện phía sau họ từ bao giờ.
Lúc này, ngay cả vẻ mặt của hai tay lão luyện là gã đàn ông giọng khàn và người phụ nữ đội nón kết cũng khó coi vô cùng.
Duy chỉ có Vương Thành là đang suy tư khi thấy nhìn cảnh tượng này.
Ma ư?
Anh chỉ biết rằng, nếu là ma thì trên đầu đối phương không thể chỉ có một tia ác ý không lớn không nhỏ như vậy.
Đối phương chỉ là con người mà thôi.
Vương Thành nhìn về phía người phụ nữ với ánh mắt đăm chiêu. Con người trong thế giới Ác Mộng này xem ra không có gì khác biệt so với thế giới thực.
“Thì ra mọi người đều ở đây.”
Ngay sau đó, người phụ nữ trên cầu thang lên tiếng.
“Chúng tôi đã thu dọn xong, chuẩn bị rời đi rồi, sau này phải làm phiền mọi người.”
Dường như người phụ nữ hoàn toàn không cảm nhận được biểu hiện kỳ lạ của mọi người, trên mặt nhìn không ra chút bất thường nào.
Nói rồi, cô ta đặt tấm vách ngăn trong tay xuống, chậm rãi bước lên cầu thang.
Nhìn khuôn mặt có chút đáng sợ của đối phương, mọi người đều theo phản xạ đứng nép sang một bên.
“Thì ra là người!” Chàng trai đeo kính nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt người phụ nữ này thực sự khiến người ta cảm thấy khó chịu về mặt tâm lý. Không phải là xấu xí gì, mà là nhìn một cái đã thấy khó gần, giống như tất cả mọi người đều nợ cô ta tiền vậy.
Thêm vào đó, mọi người không biết thân phận của đối phương là gì, nên cũng chẳng ai chọn cách bắt chuyện lúc này.
Người phụ nữ đi được vài bước thì dừng lại trước mặt họ, còn chưa kịp phản ứng gì thì cầu thang phía sau lưng cô ta lại vang lên tiếng bước chân. Mọi người đưa mắt nhìn nhìn thì thấy một bé gái tóc ngắn xuất hiện ở đầu cầu thang, ánh mắt rụt rè nhìn về phía họ.
“Lại đây Tiểu Hi, chào các cô chú đi con.”
Người phụ nữ mặt không cảm xúc vẫy tay với cô bé, rồi dùng giọng điệu cứng nhắc nói: “Mấy ngày tới sẽ do các cô chú chăm sóc con, mau nói cám ơn đi.”
“Cám ơn cô chú.” Cô bé chừng tám chín tuổi, hơi nhút nhát, lúc này đi tới sau lưng người phụ nữ, cúi đầu lí nhí nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là mấy người mới, không hiểu chuyện đang xảy ra trước mắt có ý nghĩa gì.
Gã đàn ông giọng khàn tỏ vẻ suy tư, gật đầu với người phụ nữ: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc con bé cẩn thận.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Người phụ nữ nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Đột nhiên cô ta quay đầu, ánh mắt rơi vào con búp bê đặt ở đầu giường, sắc mặt hơi thay đổi, rồi nhanh chóng bước về phía đó. Mọi người lại vội vàng tránh sang một bên.
Chỉ thấy người phụ nữ đi tới đầu giường, nhanh tay cầm lấy con búp bê, thậm chí không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp mở cửa tủ quần áo ném thẳng con búp bê vào trong rồi lẹ tay đóng sập cửa tủ lại.
“Cạch” một tiếng.
Một ổ khóa kim loại được móc vào cửa tủ, xem ra trừ phi dùng vũ lực, nếu không thì cái tủ này khó lòng mở ra được nữa.
“Thất lễ rồi, mời mọi người đi theo tôi.” Người phụ nữ xoay người cười gượng một tiếng, sau đó quay lại đầu cầu thang dắt cô bé đi xuống lầu.
Tới lúc này, mọi người vẫn còn mù mịt, sau khi nhìn nhau, cũng đành phải theo người phụ nữ đi xuống dưới.
“Tầng hai là bếp, nhà vệ sinh và phòng của mọi người đều đã dọn dẹp xong rồi, mọi người có thể yên tâm.” Xuống tới dưới lầu, người phụ nữ chỉ vào một hành lang rồi giới thiệu với mọi người.
Tuy là ban ngày, nhưng hành lang vẫn được bật đèn màu trắng nhợt nhạt. Hai bên có rất nhiều phòng, cửa gỗ và sàn nhà trông khá cũ kỹ. Phía bên kia hành lang, chỗ gần cầu thang là bếp và nhà vệ sinh, trong phòng ăn có bày một chiếc bàn tròn.
Tới đây, mọi người cũng đại khái hiểu được, nơi này có lẽ là một căn nhà ba tầng do chủ nhà tự xây, loại kiến trúc này không phải là hiếm trong các làng quê ở thế giới thực.
Sau khi giới thiệu sơ qua, người phụ nữ lại dẫn họ xuống tầng một.
“Tầng một này là phòng khách và phòng chứa đồ.”
Cô ta cười cười, giải thích: “Cuộc sống gia đình tôi khá đơn giản, nên cũng không có nhiều đồ đạc.”
Vương Thành liếc nhìn xung quanh, tầng một đúng là rất đơn sơ, chỉ có hai dãy ghế có đệm và một cái TV cũ kỹ. Phòng chứa đồ thậm chí còn không có cửa, bên trong trống trơn, chỉ có vài cái ghế gỗ bẩn thỉu. Nhìn từ góc độ nào cũng thấy được gia đình này không hề khá giả.
Bên hông là cửa chính tầng một, lúc này đang mở toang. Bên ngoài là một chiếc xe hơi cũ kỹ đang nổ máy. Một người đàn ông ngồi ở ghế lái đang hút thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Nhận thấy ánh mắt của Vương Thành, hắn ta cũng quay đầu lại, lộ ra đôi mắt tam giác và luồng ác ý đen kịt trên đỉnh đầu.
“Lại là một lão già chết tiệt nữa.” Vương Thành lạnh lùng nhìn đối phương, trong lòng thầm đánh giá.
“Vậy chúng tôi đi đây, thực sự cám ơn mọi người rất nhiều.”
Người phụ nữ lại nở nụ cười giả tạo đặc trưng, sau khi cám ơn mọi người lần nữa, cô ta buông tay bé gái ra rồi sốt sắng bước ra ngoài, còn tiện tay đóng luôn cánh cửa.
Rầm——
Tiếng cửa chính đóng lại khiến căn nhà càng thêm âm u.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng người phụ nữ mở cửa xe, đóng cửa xe và tiếng chiếc xe chạy xa dần.
Tình huống lúc này thực sự khiến người ta chẳng thể hiểu nổi, nhất thời mọi người đều im lặng.
“Vậy rốt cuộc vai trò của chúng ta là gì?” Vài giây sau, chàng trai đeo kính mới hỏi một câu với vẻ mặt ngơ ngác: “Là người thân của họ? Hay là mấy người tốt bụng nào đó?”
“Đừng nhiều lời.” Người phụ nữ đội nón kết trừng mắt nhìn anh ta.
Gương mặt chàng trai đeo kính hơi đơ ra, lúc này mới nhận ra ở đây còn có người ngoài, và câu nói của mình có chút không phù hợp. Anh ta nhìn sang bên cạnh thì thấy cô bé vẫn ngoan ngoãn đứng đó, vô cùng yên tĩnh, chỉ là ánh mắt nhìn anh ta có chút kì lạ.
Cả người anh ta bỗng dưng lạnh toát.
Nếu hành vi của bản thân không phù hợp với thiết lập nhân vật mà trò chơi đã sắp đặt, liệu có dẫn tới nguy hiểm chết người không? Dù hiện tại vai trò của cô bé tên Tiểu Hi này giống như một NPC, nhưng biết đâu lại ẩn chứa mối đe dọa khủng khiếp nào đó.
“Được rồi, chúng ta quay lại tầng hai thu xếp trước đã, rồi xem xem tối nay ăn gì.”
Vương Thành liếc nhìn cô bé một cái rồi khéo léo chuyển chủ đề. Bởi nếu họ phải ở lại đây ba ngày và không thể rời đi, thì thức ăn chắc chắn là thứ cực kỳ quan trọng không cần bàn cãi.
Ngược lại, cho tới giờ phút này, những người mà họ gặp trong thế giới này đều không nguy hiểm như anh tưởng tượng. Ít nhất, cặp vợ chồng chủ nhà vừa rời đi kia đều là người. Nếu phải nói có điều gì khác thường, thì chính là luồng ác ý trên đầu hai người đó rõ ràng vượt xa người bình thường.
Mọi người chưa kịp trả lời, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo của bé gái: “Vậy Tiểu Hi về phòng trước nha cô chú.”
Nói xong, cô bé trực tiếp quay người bước lên lầu.
Mãi tới khi bóng dáng cô bé khuất hẳn ở đầu cầu thang, người phụ nữ đội nón kết mới như bừng tỉnh, đưa mắt ra hiệu cho mấy người còn lại rồi nhẹ nhàng bám theo sau.
Rõ ràng, nếu nhiệm vụ của họ là chăm sóc cô bé này, thì họ cần phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Ít nhất, không thể để cô bé tự ý đi một mình trong khi họ chẳng biết gì.
Vương Thành là người đầu tiên đi theo, những người khác thấy vậy cũng lần lượt lên lầu.
Cót két... cót két...
Lên tới tầng hai, Vương Thành nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên đầu.
“Có vẻ con bé lên tầng trên rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía cầu thang dẫn lên gác mái, rất nhanh sau đó liền thấy một tấm ván được kéo ra bịt kín miệng cầu thang. Xem ra, tấm ván đó đóng vai trò như một “cánh cửa” ngăn giữa tầng hai và gác mái.
“Vậy tức là, gác mái tầng ba chính là phòng của cô bé?” Gã đàn ông giọng khàn lẩm bẩm. “Vậy... vậy con búp bê kia là...”
Người phụ nữ đội nón kết gật đầu, hạ thấp giọng nói: “Chắc hẳn là đồ chơi của cô bé Tiểu Hi này.”
Cô ta ngừng một chút, vô thức nhíu mày: “Nhưng tại sao một đứa bé lại có món đồ chơi đáng sợ như vậy?”