Thời gian trôi qua trong vô thức, chẳng biết đã qua bao lâu.

Chiếc xe khẽ rung lắc bỗng chốc dần ổn định lại.

“Chúng ta tới nơi rồi.”

Trong cơn mơ hồ, Vương Thành nghe thấy tiếng nói của gã đàn ông giọng khàn vang lên bất ngờ.

Tim anh giật thót, lập tức mở choàng mắt.

Cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn biến đổi.

Một căn gác nhỏ hẹp và u ám, bày biện vài món đồ gia dụng đơn giản, trên tường dán mấy tấm poster đã ố vàng, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ bị bịt kín bằng ván để lọt vài tia sáng mờ nhạt qua khe hở.

Cũ kỹ và lạnh lẽo.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Vương Thành về nơi này.

“Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Chàng trai đeo kính há hốc miệng, mặt mày tái mét, co rúm người lại: “Rõ ràng ban nãy chúng ta vẫn còn ở trên xe mà! Sao bây giờ lại ở đây?”

Cô gái tóc đuôi ngựa cũng đầy vẻ hoang mang, cô ta chỉ nhớ được làn sương xám len vào khoang xe, còn mình dường như thiếp đi, nhưng khi tỉnh dậy thì đã thấy mình trực tiếp tới đây rồi.

“Đây là thế giới Ác Mộng, hay còn gọi là mặt kia của thế giới.”

Gã đàn ông giọng khàn không hề tỏ ra ngạc nhiên, gã chỉ nhíu mày rồi giải thích: “Nhưng đừng hiểu lầm, nếu chết ở đây thì mấy người cũng sẽ chết ở thế giới thực.”

Vừa nói, gã vừa móc điện thoại ra như muốn kiểm tra gì đó.

Ngay lúc này, người phụ nữ đội nón kết nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Nhiệm vụ lần này là phải sống sót trong vòng ba ngày, ngoài ra không có bất cứ chỉ dẫn nào khác.”

Lúc này, cô ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sắc mặt có chút khó coi, sau đó lẩm bẩm bằng giọng khó tin: “Rõ ràng lần này có tới ba người mới, sao lại như vậy?”

Vương Thành thấy vậy cũng lấy điện thoại ra xem.

Lúc này, anh đã hiểu ra chiếc điện thoại này chắc hẳn là phương tiện để một thế lực bí ẩn nào đó truyền đạt thông tin cho người chơi.

Trên màn hình chỉ có một dòng chữ đơn giản: Sống sót trong căn nhà này ba ngày.

Ngoài ra, quả thực không có thêm bất kỳ chỉ dẫn nào khác.

“Vậy tức là chúng ta không chỉ phải trụ được ba ngày, mà còn không được rời khỏi căn nhà này?” Ánh mắt Vương Thành lóe lên.

Ngay cả địa điểm đều bị giới hạn rõ ràng, một khi gặp nguy hiểm, không gian để họ trốn chạy và ẩn náu thực sự rất hạn chế, có vẻ độ khó của nhiệm vụ này không hề thấp

“Vậy... nếu chúng ta rời khỏi căn nhà này thì sao?” Cô gái tóc đuôi ngựa nuốt nước bọt, giọng run rẩy hỏi.

“Rời khỏi?” Người phụ nữ đội nón kết liếc cô ta bằng ánh mắt nặng nề, lạnh lùng nói: “Nếu cô không muốn sống nữa thì cứ việc thử.”

Nghe vậy, vẻ mặt cô gái tóc đuôi ngựa lập tức cứng đờ.

“Tôi khuyên cô đừng làm vậy.” Gã đàn ông giọng khàn lắc đầu rồi tiếp lời: “Chỉ dẫn trên điện thoại là quy tắc và thông tin duy nhất mà chúng ta biết được từ lúc bắt đầu trò chơi, vì vậy tuyệt đối không được vi phạm.”

Gã dừng lại một chút, tiến lên vỗ vai cô gái tóc đuôi ngựa, an ủi: “Những quy tắc ẩn giấu còn lại, thì chúng ta phải tự mình tìm ra, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể sống sót.”

“Dạ... em hiểu rồi.” Cô gái tóc đuôi ngựa cảm kích nhìn gã, gật đầu lia lịa.

Chàng trai đeo kính đứng bên cạnh cũng mím môi, lặng lẽ tiến gần về phía gã đàn ông giọng khàn.

Trước hai thái độ trái ngược, một tay lão luyện như gã đàn ông giọng khàn rõ ràng đáng tin cậy hơn hẳn.

Không chỉ thể hiện sự điềm tĩnh, gã còn giải thích cặn kẽ cho đám người mới.

Việc này vốn dĩ chẳng phải trách nhiệm của gã.

Chỉ có Vương Thành đứng im lặng một góc, như đang cố tiêu hóa những thông tin mới.

Nhưng thực tế thì anh sớm đã nhìn thấy làn sương trên đầu của bốn người trước mặt.

Nếu như lúc ở trên xe lớp sương đó còn mơ hồ, thì giờ phút này đã rất rõ ràng.

Trên đầu cô gái tóc đuôi ngựa là một làn sương đen vừa phải.

Chàng trai đeo kính thì là một làn sương trắng.

Điều khiến Vương Thành bất ngờ là trên đầu người phụ nữ đội nón kết cũng phảng phất một làn sương trắng mờ nhạt.

Duy chỉ có gã đàn ông giọng khàn là khác biệt, làn sương đen trên đầu gã không chỉ đen như mực, càng giống như một khối u tròn trịa đang tỏa ra luồng âm khí cực kỳ lạnh lẽo.

Mức độ ác ý của đám sương này không lớn bằng tên cướp mà Vương Thành từng gặp trước đây, nhưng lại đậm đặc hơn nhiều.

Chỉ sợ trong hoàn cảnh thích hợp, đối phương có thể giết bất kỳ ai mà không chút do dự.

“Giải thích vậy cũng đủ rồi, hay là chúng ta đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh trước đi?” Tâm trạng người phụ nữ đội nón kết không tốt, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.

Vừa nói, ánh mắt cô ta đã nhanh chóng quét quanh một vòng.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta không tự chủ dừng lại trên con búp bê được đặt cạnh giường.

Con búp bê mặc một bộ đồ trẻ em sặc sỡ, nhìn chất liệu có vẻ không tốt lắm, gương mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ khiếm khuyết và cứng đờ.

Nhưng đôi mắt nó lại to một cách dị thường, lúc này như đang phát ra ánh sáng ma quái, nó đang “nhìn chằm chằm” về phía mọi người với cái nhìn trống rỗng, toát ra vẻ xấu xí kỳ quái không thể tả.

“Á... Con búp bê này gớm quá!”

Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn theo ánh mắt của đối phương, không nhịn được la lên một tiếng, sau đó vội đưa tay bịt miệng lại, chỉ còn lại đôi mắt mở to, run rẩy vì sợ hãi.

“Đây là... thứ quái quỷ gì vậy?”

Giọng nói nghẹn ngào của chàng trai đeo kính cũng bật ra từ cổ họng.

Chỉ cần chạm mắt với con búp bê, anh ta liền cảm thấy toàn thân nổi da gà.

“Đừng tự hù dọa mình, trò chơi sẽ không để chúng ta gặp nguy hiểm chí mạng ngay từ đầu đâu.”

Gã đàn ông giọng khàn bước lên vài bước kiểm tra rồi cũng nhíu mày, con búp bê này quả thực kỳ dị, nhìn là biết không phải thứ bình thường.

Gã do dự một lúc rồi vẫn nói: “Vả lại, nếu đây là điểm khởi đầu, chắc chắn phải có manh mối đặc biệt nào đó, tôi đề nghị...”

Gã dừng lại, lông mày càng nhíu chặt hơn như đang suy nghĩ điều gì đó: “...Hay là tất cả chúng ta cùng tới xem thử, lỡ có gì nguy hiểm cũng có thể hỗ trợ nhau.”

Nói xong, gã đưa ánh mắt dò hỏi nhìn những người còn lại.

“Ý anh là... tất cả chúng ta cùng đi kiểm tra con búp bê đó?”

Chàng trai đeo kính sắc mặt hơi tái, nhưng đối phương dù sao cũng là tay lão luyện, manh mối mà gã nói thực sự khiến người ta khó có thể làm ngơ.

Hơn nữa, ít nhất cũng không phải một mình anh đi kiểm tra.

Anh ta nuốt khan, rồi gật đầu với giọng điệu run rẩy: “Vậy... cũng được.”

“Tôi không có ý kiến.” Người phụ nữ đội nón kết hơi nhíu mày, nhưng cũng đồng ý.

“Được thôi.” Vương Thành dĩ nhiên cũng không phản đối.

Con búp bê này quả thực rất đáng ngờ.

Dù ngoại hình đáng sợ, nhưng nếu vì vậy mà bỏ qua manh mối thì đó không còn là sai lầm nữa rồi.

Cô gái tóc đuôi ngựa liếc nhìn con búp bê một cái, mặt mày nhăn nhó, nhưng đã tới nước này, cô ta đương nhiên không có quyền từ chối.

Năm người đồng loạt im lặng, gã đàn ông giọng khàn ra hiệu bằng ánh mắt, cả đám cùng di chuyển về phía con búp bê.

Chàng trai đeo kính toàn thân run lẩy bẩy, anh ta luôn có cảm giác rằng con búp bê kia hình như luôn theo dõi mình, khóe miệng còn mang theo nụ cười như có như không, như thể đang mong chờ anh ta tới gần.

Nó... giống như đang sống vậy.

Cảnh tượng này khiến chân anh ta gần như nhũn ra.

Quay đầu lại liền giật cả mình.

Anh ta phát hiện mình đang đi đầu đoàn!

Anh ta dừng bước, giọng run rẩy: “Này... mọi người đừng đi quá...”

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt anh ta dừng lại trên tấm vách ngăn cách đó mấy mét, biểu cảm của anh ta cứng đờ trong tích tắc!

Chỉ thấy một bàn tay trắng bệch đang nâng tấm vách lên, một bóng người mặc đồ đen đang từ từ thò đầu ra ngay bên dưới.

Nhìn kỹ thì đó là một khuôn mặt phụ nữ trắng bệch, đôi mắt đen kịt vằn vện tia máu, đang nhìn trộm bóng lưng của cả năm người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play