Gương mặt ông cụ mang theo nụ cười hiền lành, ánh mắt tràn ngập mong đợi, như thể đang chờ đợi sự giúp đỡ tốt bụng của Vương Thành.

Vương Thành quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt khẽ khựng lại.

Chỉ thấy làn sương đen trên đỉnh đầu đối phương, không biết từ lúc nào đã tích tụ thành một khối lớn bằng nắm tay, đồng thời càng lúc càng trở nên dày đặc và nhầy nhụa hơn.

Sương đen được tạo nên từ vô số ý niệm ác độc, chúng vặn vẹo, xoắn lại thành một khối giống như một con mắt đen kịt đang chăm chú nhìn Vương Thành, còn phát ra ánh sáng cực kỳ độc ác.

“Chàng trai trẻ trông khôi ngô như này, chắc hẳn có tấm lòng tốt bụng, cậu có thể giúp ông cụ này một chút không?”

Nụ cười trên mặt ông cụ đầy chân thành và nhiệt tình, hai mắt ánh lên vẻ mong chờ, chăm chú nhìn thẳng vào mặt Vương Thành.

“Tôi biết hẻm Không Đèn, ông cứ đi thẳng phía trước là tới.”

Vương Thành lễ phép gật đầu với ông cụ, giơ ngón tay chỉ về hướng ngược lại.

“Bên đó à?”

Ông cụ nhìn theo hướng Vương Thành chỉ, thoáng ngẩn người, nụ cười trên mặt liền biến mất không dấu vết chỉ trong nháy mắt.

Ông ta nhìn Vương Thành, luồng ác ý trên đỉnh đầu bắt đầu dâng trào dữ dội.

Chỉ trong nháy mắt, sương mù đen trên đầu ông ta bắt đầu phồng lớn dữ dội, gần như bao phủ hết cả đầu, biến thành một quả cầu đen khổng lồ.

“Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi đi trước đây.”

Tim Vương Thành đột nhiên hẫng một nhịp, lập tức quay người rời đi, sắc mặt cũng trở nên trầm xuống.

“Phía trước, quẹo phải.”

Giọng nói của app chỉ đường lại vang lên sau lưng anh.

Vương Thành không thèm để ý, chỉ lấy điện thoại ra, mở camera, hơi nghiêng máy rồi nhìn vào màn hình.

Chỉ thấy ông cụ vẫn chống gậy đứng bất động tại chỗ.

Dưới làn sương đen, một đôi mắt trống rỗng và u tối đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.

Vương Thành cảm thấy lạnh sống lưng, lại thấy ông cụ đột ngột quay lưng lại rồi đi thẳng, nhưng phía sau đầu ông ta là một mảng máu đỏ tươi dầm dề.

Không khí như ngưng đọng, Vương Thành chững lại một giây, rồi không do dự quẹo ngay sang trái.

Dĩ nhiên là anh sẽ không nghe theo app chỉ đường mà tiếp tục đi theo lộ trình cũ.

Nhưng chưa đi được mấy mét, anh lại đột ngột dừng bước.

Phía trước anh là một con hẻm có vẻ quen thuộc, trong bóng tối, một cái bóng đen đang nằm im trên mặt đất.

Một mùi nồng nặc rất khó chịu thoang thoảng trong gió, khiến lòng Vương Thành lại chùng xuống.

Mùi máu tanh.

Dường như có tiếng chất lỏng chảy tí tách ngay bên cạnh cái bóng đen, nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ hơn là anh rõ ràng cảm giác được hình như mình... vừa mới đi qua chỗ này.

Trong lòng bỗng có một dự cảm chẳng lành, anh giơ điện thoại lên, từ từ bật chế độ đèn pin.

Ngay sau đó, ánh sáng chiếu rọi lên bóng đen nằm trên mặt đất.

Vương Thành cảm thấy tim mình bị hẫng một nhịp, đồng tử co rút lại.

Bóng đen đang nằm trên mặt đất chính là gã đàn ông vừa bất tỉnh khi nãy, nhưng giờ đây, phía sau đầu gã dường như bị người ta dùng một vật nặng đập mạnh vào, nứt toác một lỗ lớn máu me đầm đìa.

Lúc này, chất lỏng sền sệt vẫn không ngừng chảy ra từ chỗ đó.

Một luồng khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan dần lên, Vương Thành nhớ rõ ràng mình đã đi thẳng, nhưng bây giờ lại quay về chỗ này!

Hơn nữa... tên cướp này rốt cuộc là bị ai giết?

Cạch cạch——

Cùng lúc đó, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề, xen lẫn trong đó là tiếng cây gậy chống xuống nền đất.

Sắc mặt Vương Thành tối sầm lại, anh ngẩng đầu nhìn.

Một bóng người ốm nhom, bị bao trùm trong lớp sương đen, đang chống gậy từng bước chậm rãi tiến về phía anh.

Tí tách——

Hình như có thứ chất lỏng nào đó từ cây gậy nhiễu xuống đất.

Một cơn lạnh buốt kỳ lạ ngay lập tức bao trùm lấy Vương Thành.

Rõ ràng vừa nãy ông cụ đã đi hướng ngược lại, vậy mà bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt anh.

“Bạn đã đi chệch hướng.”

Giọng nói từ app chỉ đường vang lên lần nữa, Vương Thành chú ý thấy màn hình vẫn hiển thị tuyến đường ban nãy, ngay phía sau lưng mình.

Lúc này, ông cụ đã bước qua xác chết trên mặt đất, từng bước một tiến lại gần anh.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Vương Thành cảm giác da đầu dần tê dại, thậm chí anh có thể nhìn thấy rõ vết hoen tử thi lốm đốm trên da của đối phương.

Đối phương rõ ràng không phải người sống.

Chỉ mất chưa tới nửa giây để suy nghĩ, anh lập tức quay đầu bỏ chạy.

Đằng sau là một khúc cua hình chữ L, khi chạy ngang qua khúc cua, anh vô tình liếc mắt nhìn sang phải, nhưng lại thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Một bóng người khô đét đang bước về phía trước, quay lưng về phía anh, mà trong tay đối phương lại đang cầm một cây gậy.

Hai con đường này dường như đang bị một thế lực vô hình nào đó nối liền với nhau, bất kể anh đi lối nào cũng sẽ gặp phải lão già này!

“App chỉ đường?”

Vương Thành cúi xuống nhìn điện thoại, bây giờ xem ra anh chỉ có thể chọn con đường duy nhất này mà thôi.

Ý thức được điều này, anh lập tức tăng tốc. Nhưng dù có chạy nhanh tới đâu, tiếng cây gậy nện xuống mặt đất vẫn bám sát ngay sau lưng như hình như bóng, không tài nào cắt đuôi được.

Khoảng cách vài trăm mét trôi qua trong nháy mắt, Vương Thành đã chạy tới cuối con hẻm, nhưng thay vì là lối ra như mong đợi, trước mắt anh lại là một trạm xe buýt cũ kỹ.

Bến xe này được xây ngay giữa con hẻm cụt.

Một chiếc xe buýt cũ kỹ lặng lẽ đậu kế bên trạm xe, thân xe rung nhẹ theo độ rung của động cơ khi xe khởi động máy, cửa xe mở toang như cố tình đang đợi anh.

Nhưng cảnh tượng bên trong xe lại rất nhạt nhòa, như thể dẫn tới một hố sâu không đáy.

App chỉ đường lại cất tiếng: “Xe sắp khởi hành, vui lòng lên xe trong vòng mười giây.”

Mười giây?

Một cảm giác bất an trào dâng trong lòng Vương Thành, không cần nghĩ cũng biết, tùy tiện bước lên chiếc xe này không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

Cho dù anh có lên xe thì đây cũng là hẻm cụt, vậy thì thoát khỏi đây bằng cách nào?

Tiến thêm vài bước nữa, khi tới gần hơn Vương Thành mới cảm nhận rõ, vô số luồng khí âm u lạnh lẽo cuồn cuộn từ tứ phía dồn về. Chiếc xe này chính là điểm hội tụ, là trung tâm của tất cả những thứ đáng sợ đó. Đứng ngay chính giữa, cả người anh nổi da gà, dường như chiếc xe này chính là cánh cổng dẫn tới một thế giới khác... một thế giới kinh hoàng của thế giới này.

Cạch cạch——

Lúc này, tiếng giày ma sát với mặt đất vang lên lần nữa.

“Chàng trai trẻ, cho tôi hỏi đường tới số 13 hẻm Không Đèn đi như thế nào?”

Một giọng nói già nua vang lên phía sau lưng Vương Thành.

Ông cụ chống gậy, đang từng bước tiến lại gần anh.

Khuôn mặt ông ta bắt đầu rách toạc ra, thứ gì đó nhầy nhụa từ sau ót rơi xuống, nhỏ tí tách xuống nền đất.

Vương Thành lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên theo phản xạ, tim đột nhiên thắt lại.

Trên những bức tường cũ kỹ loang lổ xung quanh, từng bóng đen đứng sau những ô cửa sổ nát bươm đang âm thầm quan sát anh.

Ánh mắt chúng đờ đẫn, trống rỗng, không một chút hơi thở của con người.

Một cơn lạnh buốt tới tận xương tủy lan khắp toàn thân.

Vương Thành cảm thấy toàn thân lạnh buốt, đôi chân không kiểm soát được bắt đầu lùi dần về phía trạm xe.

Lúc này, ông cụ trước mặt dường như nhận ra ý định của Vương Thành, đột ngột lao về phía anh!

Ngay khoảnh khắc đó, Vương Thành đã vươn tay nắm lấy tay vịn ở cửa xe rồi bước vào trong khoang xe.

Vừa đặt chân vào khoang xe buýt tối om, một cảm giác bất an kỳ lạ trỗi dậy trong lòng Vương Thành.

Trong bóng tối, lác đác vài người đàn ông và phụ nữ ngồi im lặng trên ghế, chỉ có những đôi mắt đang lặng lẽ quan sát anh trong bóng tối.

Vị trí tài xế phía trước được bao bọc kín mít bởi một mảnh thép, khiến người ta không thể thấy rõ rốt cuộc là thứ gì đang ngồi bên trong.

Bên ngoài xe, ông cụ đã tiến sát lại, dường như muốn xông thẳng vào khoang xe.

Tuy nhiên, trước khi ông ta kịp cử động.

Xoẹt——

Một tiếng động lạ vang lên, cửa xe ngay lập tức đóng sập sau lưng Vương Thành, thân xe khẽ rung nhẹ rồi trực tiếp lao thẳng về phía bức tường.

Qua cửa kính, đôi mắt Vương Thành mở to.

Con hẻm âm u đáng sợ lúc nãy giờ đây lại nhộn nhịp lạ thường, người qua kẻ lại tấp nập, bước vào các cửa hiệu xa xỉ ven đường. Đằng xa, còn có cảnh sát mặc đồng phục đang đứng cạnh xe tuần tra.

Còn ông cụ và những bóng người sau cửa sổ khi nãy, tất cả đều biến mất không dấu vết.

Cảnh tượng kỳ ảo này khiến đồng tử Vương Thành co lại.

Chẳng lẽ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác?

Cúi xuống nhìn điện thoại, app chỉ đường đã biến mất, thay vào đó chỉ là một chiếc điện thoại bình thường.

Vương Thành đang suy nghĩ xem nên làm gì, thì một giọng nói khô khốc vang lên từ đằng trước: “Cậu may mắn đấy, ít nhất còn kịp lên được chiếc xe này.”

Người nói là một gã đàn ông to khỏe mặc đồ đen, làn da hơi thô ráp, râu ria lởm chởm chưa cạo, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén.

Vương Thành có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi rượu trên người gã.

Thấy Vương Thành nhìn qua, gã đàn ông khẽ liếm môi, tự nói: “Người trước cậu, hắn đã bị xé xác thành từng mảnh ngay trước chiếc xe này.”

Vương Thành nhíu mày, hình ảnh những thứ đáng sợ kia lại hiện lên trong đầu, anh im lặng mấy giây, nhìn gã đàn ông hỏi: “Những thứ đó... rốt cuộc là gì?”

Gã đàn ông lắc đầu, rồi đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái, thốt ra một từ: “Ma.”

“Ma?” Vương Thành không khỏi nhíu mày.

“Chúng còn đáng sợ hơn cậu tưởng nhiều.” Gã đàn ông nói: “Nếu lúc nãy cậu không lên xe, thì chỉ có một con đường chết.”

Gã hơi nheo mắt lại: “Tất nhiên, dù đã lên xe, cũng không có nghĩa là cậu đã an toàn. Chiếc xe này sẽ đưa chúng ta tới một nơi gọi là ‘Ác Mộng’, so với thế giới thực, đó mới thực sự là sân nhà của những thứ đó.”

Những thứ đó?

Khóe mắt Vương Thành giật giật.

Anh để ý sau khi gã đàn ông nói xong, có hai người trong xe một nam một nữ đều lộ vẻ hoảng sợ.

Cả hai đều còn trẻ, một thanh niên cao gầy đeo kính, và một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Duy chỉ có một người phụ nữ mặc đồ bảo hộ lao động, đội nón kết, nghe xong chỉ ngẩng đầu lên, hoàn toàn không có biểu hiện gì khác thường.

Xem ra, những người này đều lên xe trước mình.

“Chúng ta tới cái nơi gọi là Ác Mộng này để làm gì?” Vương Thành lại hỏi.

Gã đàn ông nhún vai, sắc mặt cũng trầm xuống đôi chút: “Mỗi lần Ác Mộng đều không giống nhau, nhưng nếu phải nói, thì đó là tìm ra quy tắc ẩn giấu và cố gắng sống sót.” Dừng một chút, gã hạ thấp giọng: “Cậu chỉ cần biết, những ‘thứ’ đó sẽ dùng mọi cách để giết chúng ta.”

Vương Thành gật đầu, thở dài một hơi, rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Ngoài tài xế, trên xe có tổng cộng năm người, ba nam hai nữ.

Dựa vào thái độ của họ, có thể đoán đại khái chỉ có hai người là tay lão luyện, chính là gã đàn ông giọng khàn và người phụ nữ đội nón kết. Ba người còn lại, bao gồm cả anh, đều là người mới.

Gã đàn ông giọng khàn có vẻ không thích nói nhiều, sau khi giải thích xong thì im bặt, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vương Thành tìm một chỗ ngồi xuống rồi cũng nhìn ra bên ngoài.

Không biết từ lúc nào, cảnh vật bên ngoài đã bị bao phủ bởi một màn sương xám đặc quánh, thậm chí chặn luôn mọi âm thanh, khiến cả khoang xe chìm vào một sự tĩnh lặng đáng sợ.

Làn sương xám lọt qua khe cửa, tràn vào trong xe, không khí bỗng trở nên dày đặc, ẩm ướt và ngột ngạt.

Nhìn cảnh tượng này, Vương Thành không khỏi nhíu mày.

Làn sương này... có gì đó rất quen thuộc. Nhưng kỳ lạ là, ngoài anh ra, những người khác dường như hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của nó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play