Thấy con mãng xà rơi vào trạng thái cuồng bạo, mọi người chỉ còn cách chạy tán loạn để tránh né. Không chỉ phải né những luồng nọc độc phun ra từ miệng nó, họ còn phải tránh những mảnh kiến trúc và đá vụn bị thân rắn cuốn lên rồi đập nát văng tung tóe khắp nơi. Ngay cả Cường ca cũng hoảng loạn, vừa chạy vừa mắng to:

“Đồ vô dụng! Không giúp được gì đã đành, lại còn kéo thù hận về phía tụi tao nữa hả?!”

Tên huýt sáo biết mình sai, tự thấy có lỗi nên không dám cãi lại, chỉ cắm đầu chạy trốn khỏi cơn cuồng nộ của mãng xà. Nhưng tai họa ập đến nhanh chóng — trong lúc luống cuống, hắn vấp ngã do va phải cục đá, đúng lúc đó một luồng nọc độc từ mãng xà bay thẳng đến.

Chỉ trong chớp mắt, chất độc màu tím đen bao trùm lấy cơ thể hắn. Không kịp hét lên tiếng nào, toàn thân hắn đã bị ăn mòn sạch sẽ, không để lại một chút dấu tích.

Cường ca chết trân tại chỗ, mắt không rời khỏi cảnh tượng vừa xảy ra trước mặt. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh những trận chiến trước đây, huynh đệ sát cánh cùng nhau, oai phong đánh đâu thắng đó. Hắn không phải người quá trọng tình cảm, nhưng lúc này — tận mắt chứng kiến một người từng kề vai chiến đấu bị ăn mòn từng chút một, sự chấn động này vượt quá giới hạn mà hắn có thể chịu đựng.

Lúc này, Cường ca đã hoàn toàn từ bỏ ý định chiến đấu. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ mơ hồ:

“Chẳng lẽ… tụi mình thật sự không thể sống sót nổi sao?”

“Chạy mau đi Cường ca! Mãng xà lại tới rồi!!” – một tên đàn em vừa hô to vừa kéo hắn chạy.

Cường ca vẫn còn thất thần, ánh mắt vẫn ngoái nhìn chỗ tên huýt sáo đã hóa thành một vũng bầy nhầy. Nhưng ngay giây sau đó, một tên khác trong nhóm bị mãng xà quấn lên, thân thể như lá khô giữa gió lớn, rồi bị treo cổ sống sờ sờ trước mặt mọi người.

Đến lúc này, Cường ca mới thật sự nhận ra một điều: Hắn không phải mạnh nhất. Mạt thế này, đúng là mạt thế thật. Tất cả động vật, thực vật biến dị đều vô tình, tàn bạo và không đủ sức chịu đựng. Không có “mạnh nhất”, chỉ có “mạnh hơn” — và đám người của hắn chỉ là may mắn nên chưa từng gặp kẻ mạnh thật sự mà thôi.

Trong khi Cường ca và nhóm đàn em hốt hoảng chạy trốn, Phòng Du đã sớm nấp trong tòa nhà gần đó, quan sát toàn bộ diễn biến. Nhìn thấy Cường ca chọc giận mãng xà dẫn đến thảm họa, Phòng Du cũng không khỏi cảm thán:

“Mọi thứ thật sự không thể lường trước được.”

Cô không thích phong cách của Cường ca, nhưng nếu để con mãng xà tiếp tục phá hoại, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Vấn đề là — Phòng Du chỉ có khả năng phòng thủ, hoàn toàn không có kỹ năng tấn công. Nhìn cách Cường ca và đám đàn em điên cuồng tấn công mà không hề làm xước được vảy mãng xà, cô thừa hiểu:

Dị năng bình thường không ăn thua gì với thứ này.

Trong cửa hàng hệ thống, đúng là có bán nhiều loại vũ khí, kỹ năng và thuốc tăng lực, nhưng giá cả cao ngất ngưởng. Phòng Du hiện tại không đủ tích phân để mua được thứ gì hữu ích cả.

Hơn nữa, điều khiến cô đau đầu nhất chính là:

Cô cực kỳ dở trong các trò chơi kiểu xây dựng tổ hợp kỹ năng tối ưu để chiến đấu.

Ngày trước, tất cả những trò chơi loại đó cô đều bỏ giữa chừng, cuối cùng chơi thành mấy trò thu thập tài nguyên nhàn rỗi. Bởi vậy, cho dù có đủ tích phân để mua vũ khí hay kỹ năng, cô cũng không tự tin sẽ thắng nổi con mãng xà này.

Phòng Du biết rõ nếu không ai ra tay, mãng xà sẽ tiếp tục tàn phá, nhưng bản thân cô không có khả năng công kích, tích phân không đủ, lại không giỏi chiến thuật — đang hoàn toàn bế tắc.

Phòng Du chỉ có thể bất lực đứng nhìn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi con mãng xà khổng lồ dần bình ổn sau cơn đau, quay sang nhìn chằm chằm vào những người đang chạy trốn. Con mắt còn lành lặn của nó lạnh lẽo quét qua đám người, cuối cùng nhắm vào một người chạy cuối, rồi trong chớp mắt nó há miệng thật lớn — nuốt chửng nạn nhân không chút do dự.

Toàn bộ những người chứng kiến đều kinh hãi đến chết lặng, có kẻ nước mắt nước mũi tèm lem, sợ đến mức nói không ra lời. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Phòng Du chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cô không khỏi nghĩ:

“Nếu mình không cố gắng gom thêm vài khách thuê, kiếm tích phân nhanh chóng, có khi kết cục của mình cũng là bị nuốt sống như thế kia.”

Mãng xà nuốt người xong, gầm lên một tiếng thật to, tựa như sắp đại khai sát giới đến nơi. Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, một biến cố bất ngờ xảy ra.

Từ phần đuôi, cơ thể mãng xà bắt đầu bị đông lại, từng đoạn một mét một mét đóng băng. Đến khi nó nhận ra điều bất thường thì nửa thân mình đã bị băng lạnh khóa cứng. Nó cố cắn vào những mảng băng để tự giải thoát, nhưng đã quá muộn — miệng rắn vẫn đang mở ra trong tư thế chuẩn bị cắn, hoàn toàn bị đóng băng cứng ngắc.

Toàn bộ con rắn dài cả trăm mét, lúc này hóa thành một bức tượng băng khổng lồ.

“Cái… cái gì vậy?!”

Phòng Du sửng sốt, không dám tin vào mắt mình. Bản năng mách bảo cô phải đi tìm “cao thủ” vừa ra tay. Cô mơ hồ nhớ ra, hình như nhóm người của Cường ca từng có một tên dị năng giả hệ băng…

Nhưng cô còn chưa kịp đi xác minh, thì một loạt biến hóa khác lại xảy ra.

Từng đạo sét màu tím, như từ trên trời giáng xuống, liên tục giáng thẳng lên bức tượng băng hình con rắn. Tiếng nổ đinh tai nhức óc, ánh sáng lóe lên liên tục, chỉ trong chốc lát, con mãng xà bị chém vụn thành hàng trăm khối băng nhỏ, không kịp giãy giụa lấy một cái, chết quá đỗi oan uổng.

Từ lúc bị đóng băng đến lúc bị đánh nát — chưa đầy một phút đồng hồ! Cách kết hợp băng → sét này quá mức gọn gàng và hiệu quả, Phòng Du dám chắc đây không thể là hành vi của một con thú biến dị nào, mà nhất định là người có dị năng đã thực hiện.

Chỉ có dị năng giả song hệ, hoặc ít nhất là hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, mới có thể ra tay gọn gàng và mạnh mẽ đến vậy.

Lòng Phòng Du sáng rực như được rót mật.

“Đây mới là khách thuê lý tưởng trong mơ của ta! Nếu có thể kéo bọn họ về làm khách thuê thì lo gì không xây được nhà!”

Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy ai có thể sử dụng cùng lúc hai loại dị năng, vậy nên khả năng cao đây là hai người khác nhau. Tốt quá rồi! Thêm một người là thêm tích phân, càng hợp ý cô hơn nữa!

Cô lập tức quét mắt khắp nơi, không bỏ sót bất kỳ bóng người nào có thể là “cao thủ”. Thậm chí mắt cô trợn đến mức muốn lòi ra, chỉ hận bản thân không có Hỏa Nhãn Kim Tinh như Tôn Ngộ Không.

Chẳng bao lâu sau, từ trong những khối băng vỡ nát, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Diện mạo tuấn tú, biểu cảm lãnh đạm, toàn thân toát lên khí chất sạch sẽ, thanh tú, trái ngược hẳn với đám người Cường ca toàn thân bẩn thỉu, nhếch nhác. Trên người hắn là bộ đồ thường ngày đơn giản nhưng gọn gàng, không hề có lấy một vết bụi.

Đặc biệt, hắn hoàn toàn không tỏ vẻ kiêu căng hay tự mãn, như thể vừa giết chết mãng xà trăm mét là chuyện nhỏ như quét rác, càng khiến cả người hắn toát lên khí chất của một kẻ mạnh đích thực — người thật sự mạnh mà không cần khoe khoang.

Phòng Du trong lòng nổ pháo hoa, lập tức chạy từ nơi ẩn nấp ra, phóng thẳng tới trước mặt người kia, nhiệt tình như lửa đốt:

“Soái ca, anh giỏi quá! Cảm ơn anh đã tiêu diệt con rắn khổng lồ kia, thật sự đã cứu mạng tôi! Đại ân đại đức, tôi suốt đời không quên!

Tôi tên là Phòng Du, anh có cần chỗ ở không? Về tổ đội với tôi đi! Bao ăn bao ở!”

Phòng Du ra sức muốn kéo người kia vào đội của mình, lại hoàn toàn không phát hiện nét mặt người kia thoáng thay đổi khi nhìn thấy cô.

Cô còn chưa kịp nghe anh ta trả lời, thì phía sau đã vang lên một giọng nói đầy bá đạo:

“soái ca bên kia! Nếu không thì theo bọn tôi tổ đội đi? Bên tôi người đông thế mạnh, toàn là dị năng giả. Còn cô gái kia... chẳng có chút sức lực gì đâu!”

Phòng Du kinh ngạc quay đầu, không ngờ trong lúc mình đang mời chào khách thuê lại có kẻ chen ngang phá đám như một Trình Giảo Kim. Mà kẻ đó lại là Cường ca – kẻ cô chẳng ưa nổi.

Thì ra vừa rồi Cường ca cùng đám thuộc hạ chạy trối chết, nhưng khi thấy con mãng xà bị tiêu diệt một cách gọn gàng, lập tức quay lại. Họ nhanh chóng nhận ra người vừa giết chết mãng xà là dị năng giả song hệ cực kỳ hiếm thấy, một người thậm chí có thể cân cả đội, vậy nên Cường ca sốt ruột muốn kéo người kia về đội mình, để bù vào 3 đàn em đã mất.

Cường ca tất nhiên không thể để Phòng Du có được một cao thủ như vậy trước mặt mình. Hắn chen vào không chút ngượng ngùng, nói năng hùng hổ, chỉ mong nhanh miệng giành người trước.

Phòng Du thì không thể để mất cơ hội, liền nghiêm túc nói tiếp với người kia:

“Soái ca, tôi nói thật, tôi có thể cung cấp cho anh chỗ ở an toàn, tuyệt đối không dối trá. Anh muốn tự hành động hay theo kế hoạch riêng đều được, tôi sẽ không ép buộc gì cả.”

Ngay lập tức, Cường ca xen vào với giọng giễu cợt:

“Thôi đi! Anh thật tin cô ta à? Thời buổi này làm gì có cái gọi là nơi tuyệt đối an toàn? Nghe cô ta chém gió thì được, còn theo cô ta thì chẳng khác gì tự tìm đường chết. Bên tôi toàn là dị năng giả thật sự, bây giờ ai mạnh mới có quyền sống sót!”

Phòng Du tức đến nghẹn họng, thầm nghĩ:

“Lúc gặp mãng xà thì các ngươi có đánh nổi đâu? Mồm thì to mà chả làm được gì.”

Nhưng trước khi kịp phản bác, cô chỉ có thể chờ đợi câu trả lời của soái ca kia trong lòng thấp thỏm. Và rồi — người ấy nhàn nhạt nhìn lại, nói dứt khoát:

“Tôi chọn tổ đội với Phòng Du.”

“Hả?!” – Cường ca như bị đánh thẳng vào mặt, mắt trợn to, không thể tin nổi.

“Không thể nào! Người anh em à, anh chắc nghĩ kỹ rồi chứ? Con nhỏ đó chắc chắn đang gài bẫy anh đó!”

Cường ca nóng nảy gào lên, mặt đỏ gay gắt như sắp nổ tung:

“anh cam tâm bị cô ta lừa như vậy à?! Nhìn bên tôi đi, bao nhiêu anh em đều là dị năng giả đủ loại, mạnh hơn hẳn cô ta một trời một vực. Anh thực sự cho rằng theo một người như cô ta thì sống được bao lâu?!”

Nói đến đây, Cường ca đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt biến đổi thành kỳ quái, rồi mỉm cười lạnh lẽo:

“Hay là… anh để ý đến mặt mũi cô ta? Muốn cô ta... ‘phục vụ’ cho anh cái kia?”

Câu này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức đông cứng.

Sở Diệu, người vừa mới chọn tổ đội với Phòng Du, sắc mặt lập tức sa sầm, ánh mắt trầm xuống như đáy vực — u ám đến mức khiến người ta rùng mình. Như thể chỉ cần Cường ca nói thêm một chữ nữa, anh sẽ lập tức ra tay đánh chết hắn.

Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, Phòng Du đã giành lời phản bác, giọng gay gắt đầy tức giận:

“Phi! Ngươi nghĩ ai cũng chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ như các ngươi chắc?! Đừng có tưởng ai cũng như ngươi — bẩn thỉu, thô tục, chỉ biết động dục!”

“Nếu thế giới này toàn là người như các ngươi, chi bằng tận thế đến sớm thêm chút nữa cho rồi!”

Sở Diệu nghe xong, ánh mắt đang u ám liền dịu lại, thần sắc cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Không ai nhận ra rằng, ánh mắt anh nhìn về phía Phòng Du bây giờ đã dịu dàng đến mức như thể có thể chảy thành nước.

Cường ca lại một lần nữa bị Phòng Du giẫm nát thể diện, lòng hận thù với cô đã dâng lên đến đỉnh điểm. Nếu không phải vì lo ngại có Sở Diệu ở đây, hơn nữa thái độ của Sở Diệu lại rõ ràng đứng về phía Phòng Du, hắn thật sự đã sớm ra tay xử lý cô rồi.

Tuy vậy, hắn cũng rất rõ ràng — cho dù có muốn, hắn cũng chẳng làm gì nổi Phòng Du.

Sở Diệu tất nhiên nhìn ra thái độ đầy thù địch của Cường ca, liền tiến lên một bước, che chắn Phòng Du sau lưng mình, sắc mặt lạnh lùng nói:

“Cô ấy sẽ không lừa tôi. Nếu ngươi còn ăn nói hồ đồ, đừng trách tôi ra tay không khách khí.”

Cường ca cứng họng, hắn biết giờ phút này, dù có muốn mượn sức Sở Diệu cũng không còn cơ hội. Mà nếu không thể thành bạn, thì đành xem như địch. Hắn đành trừng mắt nhìn hai người, rồi hung hăng ném lại một câu:

“Các ngươi cứ chờ đấy, ta tuyệt đối không để yên chuyện này đâu!”

Phòng Du nghe vậy chỉ cười khinh: “Vịt chết còn quàng mỏ!” – không đánh lại người ta, cũng chẳng làm gì được cô, vậy mà còn mạnh miệng, đúng là tự an ủi tinh thần thì có.

Sau khi Cường ca dẫn đám đàn em còn lại rút lui, Phòng Du mới thật sự có thời gian nói chuyện với Sở Diệu về việc mời anh vào đội. Ban đầu khi đụng độ mãng xà, cô gần như đã tuyệt vọng, không nghĩ rằng còn có thể gặp được một người phù hợp như vậy — không, phải nói là “béo bở” như vậy!

Cô vui mừng ra mặt, nở nụ cười rạng rỡ với Sở Diệu:

“Cảm ơn anh đã đồng ý tổ đội với tôi! À phải rồi, tôi còn chưa biết tên anh.”

Nghe vậy, gương mặt Sở Diệu đột nhiên có chút cô đơn.

Anh nhẹ giọng nói, như lẩm bẩm:

“Chúng ta từng quen nhau rồi.”

“A?!” – Phòng Du sửng sốt. “Mình từng quen soái ca siêu cấp thế này từ khi nào?!”

Nhưng… từ từ đã. Mặt anh đúng là… có chút quen thật.

Ngay khi Phòng Du còn đang ngơ ngác cố lục lại trí nhớ, Sở Diệu khẽ thở dài, nói tiếp:

“Tôi là Sở Diệu.”

Phòng Du trợn tròn mắt:

“anh… anh là Sở Diệu?!”

Sở Diệu gật đầu, bất đắc dĩ cười nhẹ:

“Ừ. Tôi cứ tưởng… cô sẽ nhận ra tôi chứ.”

Phòng Du xấu hổ sờ mũi — đúng là vừa rồi hoàn toàn không nhớ ra thật.

Nhưng khi cái tên đó vang lên, một đoạn ký ức cũ kỹ lập tức được đánh thức, như ánh đèn bỗng bừng sáng giữa căn phòng tối.

Hồi đó, khi Phòng Du học lớp 9, vì cha mẹ ly hôn nên cô phải chuyển trường đến Trung học Bình Thành. Bị ảnh hưởng tâm lý, lại còn phải thích nghi môi trường mới, kết quả học tập của cô tụt dốc thảm hại. Trong khi đó, ngồi bàn sau của cô chính là Sở Diệu.

Sở Diệu ngày ấy đã là truyền kỳ của toàn trường — từ lớp 6 đã tham gia đủ loại kỳ thi học sinh giỏi, thành tích luôn nổi bật đến mức được tuyển thẳng vào trường cấp ba hàng đầu Bình Thành, thậm chí nhiều giáo viên còn đoán anh sẽ được cử tuyển thẳng vào đại học. Và đúng như lời tiên tri ấy, anh thật sự đã vào thẳng Đại học Bình Thành.

Một người như vậy, dù không tham gia kỳ thi giữa kỳ nào, cũng là thần tượng của vô số bạn học. Trong đó có cả Phòng Du. Cô thầm ngưỡng mộ, cố gắng học tập nhưng vẫn không thể bắt kịp. Sở Diệu giống như một ngọn núi xa xăm mà cô không bao giờ chạm tới.

Ngày ấy, tuy cùng lớp, nhưng rất ít người dám bắt chuyện với Sở Diệu, sợ rằng câu hỏi của mình quá ngu ngốc sẽ bị anh khinh thường. Bởi vậy, phần lớn thời gian, Sở Diệu đều ngồi một mình làm đề thi nâng cao, chìm trong thế giới yên tĩnh của riêng anh — một thế giới không ai dám bước vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play