Phòng Du thật sự không ngờ cái “vòng bảo hộ” của hệ thống lại bá đạo đến thế. Giờ thì cô hoàn toàn hiểu được hai chữ “vô địch” mà quản gia từng nói có nghĩa gì. Không nhịn được, cô khẽ bật cười, quay đầu nhìn đám người kia trêu ghẹo:

“Nếu không… mấy người cùng lên luôn đi?”

Một câu nói chọc tức cả đám đàn ông, ai nấy đều biết mình bị trêu trọc. Cường ca tức giận tới mức không kiềm được:

 “Má nó! Con kỹ nữ này cũng có dị năng!”

Một tên đàn em vội chen vào nịnh hót:

 “Lão đại, con nhỏ đó hình như có dị năng phòng ngự gì đó… nhưng cũng không biết chặn được bao nhiêu đòn. Nếu tụi mình cùng xông lên, chưa chắc không phá được phòng ngự của nó. Em tin chắc con mắt của đại ca nhất định mạnh hơn cái khiên của nó!”

Cường ca được nịnh vài câu, tự tin lập tức tăng vọt, cười ha ha:

 “Mày nói cũng có lý! Con tiện nhân này đúng là quá kiêu ngạo rồi! Hôm nay tao phải cho nó một bài học nhớ đời! Anh em, cùng lên hết cho tao! Mạnh tay vào!”

Dứt lời, hắn xung phong ra tay trước. Phòng Du thấy từ trong mắt hắn bắn ra hai tia sáng trắng – chính là dị năng laser nổi tiếng. Bất cứ thứ gì bị tia này quét qua đều cháy xém, để lại dấu vết cháy đen. Ngay cả đàn em của hắn cũng run sợ, sợ lỡ bị lia trúng thì mạng nhỏ coi như xong.

Hai tia laser đó nhắm thẳng vào chân Phòng Du – rõ ràng Cường ca không muốn giết cô, mà chỉ muốn làm chân cô bị thương, khống chế hành động để dễ bề chơi đùa sau đó.

Nhưng “vòng bảo hộ” do hệ thống cung cấp đâu phải hàng tầm thường? Đã gọi là “vô địch” thì không phải một dị năng là phá được. Laser của Cường ca vừa chạm vào thì bị một lớp chắn trong suốt cản lại, rồi tan biến không một dấu vết. Mà bên trong lớp chắn, Phòng Du – người hắn muốn giở trò – vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn lộ ra biểu cảm… hơi nhàm chán.

Trong lòng Phòng Du, nội tâm cô đang cười hả hê. Bên ngoài cô trào phúng:

 “Chỉ thế này thôi hả? Không thể nào? Dị năng của anh chỉ có sát thương nhiêu đây thôi hả?”

Câu này chẳng khác gì dội gáo nước vào mặt Cường ca, khiến hắn gầm lên đầy giận dữ, gân xanh nổi đầy cổ, hai mắt lại phóng laser mạnh gấp đôi. Lúc này hắn thật sự muốn xé Phòng Du thành từng mảnh.

Tuy nhiên, công kích tăng cường cũng chỉ có một chút tác dụng nhỏ — ánh sáng chói mắt làm cô hơi hoa mắt, không có chế độ lọc ánh sáng gì cả. Nếu không phải vì tích điểm không đủ, Phòng Du thật sự muốn vào hệ thống mua kính râm, mua thêm bàn ghế, rồi ngồi đây uống trà chiều chờ bọn kia đánh tới khi mệt mỏi.

Cả đám đàn em thấy Cường ca không làm gì được, cũng thi nhau tung chiêu: lửa, băng, móng vuốt, độc, điện… đủ loại dị năng như trên phim. Nhưng tiếc thay, dù có tung chiêu nào đi nữa thì cũng không thể làm Phòng Du trầy một miếng da.

Bọn chúng tấn công liên tục, khiến Phòng Du bị bao phủ hoàn toàn, tầm nhìn bị che khuất, không rõ đối phương đang làm gì. Giữa mớ hỗn loạn đó, cô nghe thấy một tên nói:

 “Lão đại, nhiều người như vậy đánh vào, chắc con nhỏ đó cũng thành tro luôn rồi?”

Nếu là người khác thì Cường ca đã tin chắc như đinh đóng cột. Nhưng đối mặt với Phòng Du, hắn lại do dự.

Dù vậy, hắn vẫn tự tin vào dị năng của mình, chưa kể có đông người như thế. Một mình cô sao chống lại nổi?

Cường ca ra hiệu dừng tay:

 “Ngưng hết! Tao muốn xem con tiện nhân này còn lại bao nhiêu thân xác.”

Hắn vừa ra lệnh một tiếng, cả đám lập tức nghe theo mà dừng tay. Ai nấy đều nghĩ rằng giờ đây, trước mắt họ sẽ là một vũng máu loãng, hoặc là một đống thi thể mềm nhũn như nước bị tan chảy bởi chất nhầy, thậm chí có thể chỉ còn một dúm tro bị gió thổi là bay.

Thế nhưng trước mắt họ lại vẫn là một người sống sờ sờ, hoàn hảo không thiếu một cọng tóc. Mà người ấy – Phòng Du – không chỉ không bị thương, cô thậm chí còn vừa ngáp vừa ra vẻ chán chường.

Ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ đám người đều sụp đổ tập thể.

“Con mẹ nó! Đây là cái gì vậy?!”

“Tại sao bị đánh như vậy mà nó lại không chết?!”

“Chẳng lẽ nó có thể duy trì dị năng liên tục không ngừng?! Biến thái quá!”

Phòng Du cũng bất ngờ:

 “Hết rồi hả? Không đánh nữa à?”

Nghe đám đàn em lúng túng nói chẳng nên lời, lại thêm việc nhìn thấy biểu cảm đầy khinh bỉ “các ngươi thật vô dụng” trên mặt Phòng Du, Cường ca tức đến mức khóe mắt giật liên hồi, suýt nữa nổ tung vì giận. Hắn nghiến răng thề, hôm nay bằng mọi giá phải bắt được con đàn bà này!

Mà nói đi cũng phải nói lại — Cường ca không phải loại đầu óc ngu si, chỉ biết vung tay đánh đấm. Đúng là một phần lý do hắn lên được làm lão đại của nhóm là vì dị năng mạnh, nhưng sức mạnh thôi chưa đủ. Dị năng dù mạnh đến đâu cũng có giới hạn. Nếu chỉ dựa vào dị năng mà bắt người khác nghe lời thì chẳng thể trụ được lâu, càng không có ai thật lòng phục tùng.

Việc hắn có thể đứng đầu một nhóm toàn là dị năng giả, chứng tỏ trong đầu cũng không phải chỉ toàn cơ bắp — hắn thật sự có đầu óc và mưu tính.

Hắn lập tức suy tính: nếu công kích dị năng không ăn thua, vậy dùng tay chân vật lý thử xem? Có bị chắn luôn không?

Hắn từ từ tiến về phía Phòng Du, định đánh úp.

Thế nhưng, tên Cường ca còn chưa kịp bước thêm vài bước về phía Phòng Du, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động lạ, kéo theo đó là tiếng hét thất thanh của đám đàn em. Bọn chúng hoảng hốt tán loạn, chen chúc tháo chạy về sau.

Cường ca vốn đang bực bội vì không làm gì được Phòng Du, giờ lại nghe tiếng la hét của đàn em, lửa giận trong người càng bốc lên. Trong đầu hắn chỉ nghĩ: tao đã đứng ở tiền tuyến chiến đấu, mà ở phía sau tụi mày còn làm loạn, chẳng phải đang phá hoại ý chí chiến đấu à?!

Tức tối quay đầu lại, nhưng vừa xoay người thì Cường ca lập tức sững người.

Toàn bộ thân thể hắn như bị một cái bóng khổng lồ lạnh lẽo bao trùm, hơi thở âm lãnh khiến sống lưng hắn lạnh toát, cứng đờ cả người. Hắn ngẩng đầu nhìn theo thân hình của thứ sinh vật khổng lồ đang chậm rãi di chuyển về phía trước — càng nhìn, Cường ca suýt nữa sợ đến mức hai chân nhũn ra, muốn tè ra quần tại chỗ.

Đó là một con rắn khổng lồ — không, phải gọi là một con mãng xà mới đúng! Nó từ phía sau những tòa nhà đổ nát trườn ra, nhô cái đầu to tướng lên, lặng lẽ nhìn bọn họ như đang... tò mò đánh giá.

Cái đầu rắn to bằng hai chiếc ô tô gộp lại, chỉ cần một cú đớp, nó có thể nuốt gọn toàn bộ đám người đang đứng đây. Đặc biệt khủng khiếp là hai chiếc răng nanh dài bằng nửa thân người, sắc bén đến rợn người. Nếu những chiếc răng đó chứa độc, thì chỉ cần một vết xước cũng đủ khiến người ta chết ngay tức khắc.

Phần lớn thân thể của nó vẫn còn giấu sau những tòa nhà, không ai biết con quái vật này dài đến mức nào. Trên thân nó phủ đầy vảy trắng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng tựa như tuyết, tạo ra một vẻ đẹp đến mức… gần như thuần khiết.

Thế nhưng, trong mắt đám người Cường ca lúc này, cái vẻ “thuần khiết” đó chẳng khác gì cảnh cổng thiên đường đang mở ra để đưa họ đi… chết.

Phòng Du tất nhiên cũng đang đối mặt trực diện với con cự xà khủng bố kia. Dù nó toàn thân trắng như tuyết, thân hình khổng lồ, lại có hai chiếc răng nanh dài khiến người ta nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy, cô vẫn cố giữ bình tĩnh.

Dù không phải là người hiểu biết nhiều về các loài rắn, nhưng khi Phòng Du quan sát kỹ hình dạng đầu và cấu trúc mõm đặc trưng của con mãng xà này, cô đột nhiên nhận ra — nó có vẻ chính là một con rắn mũi heo đã biến dị!

Rắn mũi heo là một loài rắn nhỏ được rất nhiều người yêu thích, đặc biệt trong giới nuôi bò sát. Loài này có vẻ ngoài đáng yêu, hoa văn đẹp mắt, kích thước nhỏ nhắn, độc tính rất thấp, thậm chí được nhiều người ngoài giới yêu thích nuôi làm thú cưng. Phòng Du cũng từng là một trong những người cực kỳ thích loài này.

Nhưng cô nhớ rất rõ, rắn mũi heo bình thường chỉ dài chưa tới 1 mét, đầu rắn to nhất cũng chỉ cỡ ngón tay cái, chứ tuyệt đối không có thứ nào mọc răng nanh dài bằng nửa người, to như xe hơi thế kia.

Dù vậy, ở thời mạt thế này, mọi sinh vật đều có thể biến dị, nên chẳng thể dùng lẽ thường mà suy đoán. Việc cấp thiết bây giờ là phải nghĩ cách xử lý con rắn khổng lồ cực kỳ nguy hiểm này.

Đối mặt với một sinh vật to lớn như thế, Phòng Du không thể không sợ. Cô không sợ răng độc của nó, mà lo ngại nhất là con rắn này sẽ nuốt trọn cô cùng với vòng bảo hộ. Nếu vậy thì “vô địch” cỡ nào cũng vô dụng.

Đúng lúc đó, tên huýt sáo hét lớn về phía Cường ca: “Cường ca! Giờ phải làm sao?!”

Cường ca vừa nãy còn bị cơn giận làm mờ mắt, trong khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy cự xà, hắn quả thật sững người. Nhưng rất nhanh, khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng của con rắn, hắn không những không sợ mà ngược lại, chiến ý bốc lên càng mãnh liệt, thậm chí còn… phản ứng bằng một tràng cười giận dữ.

“Haha! Tốt lắm, tốt lắm! Hôm nay đúng là đầu trâu mặt ngựa nào cũng dám xuất hiện trước mặt tao hả?! Tụi bây tưởng tao không nổi điên thì dễ bắt nạt chắc? Lên hết cho tao! Dốc toàn lực, giết sạch con quái vật biến dị này cho tao!”

“Rõ!” – đám đàn em đồng loạt hô to, đáp lệnh.


“Tiết Uẩn! Povidone với băng gạc còn không? Máu vẫn chảy không cầm lại được!”

“bên kia có ai còn thuốc giảm đau không? Chu Minh sắp không chịu nổi rồi!”

“Đừng hoảng, mọi người đừng loạn! Ai đang rảnh thì mau lại đây phụ một tay!”

Bên trong hội trường Đại học Bình Thành, hơn 200 sinh viên đang rơi vào cảnh hỗn loạn. Tiết Uẩn — người được xem là “lão đại” trong lòng mọi người — bận đến mức đầu óc quay mòng mòng. May mà có Tưởng Linh, bạn cùng phòng đồng thời là trợ thủ đắc lực, đang giúp cô kiểm kê vật tư và điều phối hỗ trợ y tế.

Tưởng Linh cùng vài sinh viên mạo hiểm tính mạng để mang thuốc men và đồ dùng y tế về, vì thế cô nắm rõ từng món còn lại. Lúc này, cô nhanh chóng phân phát thuốc cần thiết cho từng trường hợp, đồng thời các bạn khác thuộc tổ hậu cần cũng đang ghi chép lại mọi thứ rất bài bản.

Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí khiến Tiết Uẩn khẽ cau mày, lòng đầy lo âu.

Tối qua, khoảng 60% sinh viên trong nhóm đã thức tỉnh dị năng, nên Tiết Uẩn đã chia thành hai nhóm nhỏ, dẫn đội đi tìm vật tư cần thiết trong khuôn viên trường. Nhưng đây là lần đầu tiên mọi người sử dụng dị năng để chiến đấu, lại phải hành động trong bóng tối, nên không thể tránh khỏi thương tích. Tuy vậy, cũng may không ai thiệt mạng, và phần lớn vật tư cũng đã được đưa về đúng lúc.

Nhưng, số lượng ấy rõ ràng không đủ để nuôi sống hơn 200 người trong thời gian dài. Điều này có nghĩa là, sau khi thu gom xong những gì còn lại trong trường, họ buộc phải ra ngoài để tiếp tục tìm kiếm — dù trong khuôn viên đã nguy hiểm đến vậy, bên ngoài có lẽ còn giống địa ngục hơn.

“Tiết Uẩn, tớ có chuyện cần bàn với cậu.” Tưởng Linh sắp xếp ổn thỏa xong công việc ở tổ hậu cần, liền kéo Tiết Uẩn ra một góc vắng vẻ. Nhìn thấy nét mặt nghiêm túc kia, Tiết Uẩn lập tức hiểu — đây là chuyện quan trọng.

Tuy không có dị năng, nhưng năng lực tổ chức và phân tích của Tưởng Linh còn hơn cả nhiều người có siêu năng lực, vì vậy Tiết Uẩn luôn rất coi trọng ý kiến của cô bạn.

Tưởng Linh nói thẳng: “Tiết Uẩn, chắc cậu cũng thấy rồi. Với lượng vật tư hiện tại, muốn duy trì cuộc sống cho hơn hai trăm người là cực kỳ khó. Đừng nói thuốc men, đồ ăn trong vài ngày tới cũng không đủ.”

Tiết Uẩn thở dài, bóp trán: “Tớ đang đau đầu vì chuyện này đây. Trong trường thật sự chẳng còn bao nhiêu.”

“Vì vậy, tớ có đề xuất,” Tưởng Linh nghiêm túc, “Nếu sau này chúng ta lại giết được động vật biến dị, thì tại sao không mang xác chúng về và… đưa vào danh sách thực phẩm?”

“Nhưng mà…”

Chưa kịp để Tiết Uẩn nói hết, Tưởng Linh đã ngắt lời: “Tối qua Chu Minh nói với tớ, trong lúc lục soát ký túc xá, nhóm cậu ấy tìm được khá nhiều nồi, bát, chậu, thậm chí một vài bếp gas mini vẫn dùng được. Vậy nên tớ nghĩ, hôm nay các cậu có thể quay lại đó, mang hết đồ nấu nướng về.”

“Dù là động vật biến dị, nhưng nếu nấu chín kỹ…thì chắc sẽ ăn được, phải không?”


Lúc này, Cường ca vẫn đang dốc sức tấn công con mãng xà bằng dị năng laser của mình. Nhưng dù ánh sáng cực mạnh làm cháy đen được vài mảng vảy, nó hoàn toàn không gây ra tổn thương đáng kể — thậm chí có thể nói, ngay cả “gãi ngứa” cũng không đến nơi đến chốn.

Những người khác cũng lao vào tấn công, nhưng kết quả vẫn vậy: mọi chiêu thức đánh vào lớp vảy của con rắn khổng lồ đều vô dụng. Cảm giác bất lực này khiến họ không khỏi liên tưởng đến lúc trước, khi công kích Phòng Du không hiệu quả do bị vòng bảo hộ của cô chặn lại.

Nhưng lần này, con cự xà còn khiến họ run sợ hơn gấp bội — vì không chỉ bất khả xâm phạm, nó còn mang một sức mạnh công kích đáng sợ chưa từng thấy.

Cường ca càng đánh càng tức, ánh mắt đỏ ngầu. Bỗng hắn hét lên ra lệnh cho một tên trong nhóm: 

“Mau phun chất nhầy, bịt miệng nó lại cho tao!”

Ai cũng biết miệng con mãng xà là nơi nguy hiểm lớn nhất — với hai chiếc răng nanh cực lớn chứa đầy độc tố, một cú đớp thôi là đủ nuốt trọn cả nhóm.

Tuy không biết điểm yếu chí mạng của nó ở đâu, nhưng bịt được miệng nó thì đã khóa được hơn nửa sức mạnh, phần còn lại từ từ tính sau.

Nghe lệnh, tên huýt sáo ngồi xổm xuống, cố gắng dồn sức tạo ra một đống chất nhầy thật lớn, chuẩn bị phun thẳng vào đầu rắn. Nhưng rất tiếc, dị năng không theo ý hắn, đám chất nhầy phun ra… bay vèo qua đỉnh đầu mãng xà, rơi thẳng vào một bên tường.

Thảm hơn, một vài giọt chất nhầy lại vô tình rơi trúng mắt mãng xà.

Chỉ nghe một tiếng gầm cực lớn đầy đau đớn vang lên, con rắn lập tức nổi điên! Nó uốn éo thân thể khổng lồ, quét ngang tất cả — ô tô, tường, cột trụ xung quanh đều bị nghiền nát như bìa cứng.

Từ miệng nó, nọc độc tuôn trào điên cuồng, nơi nào bị dính phải đều bị ăn mòn tan chảy không còn gì sót lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play