Phần 1: Ngày đầu tiên - Vừa tỉnh dậy đã là tận thế rồi

Một buổi sáng bình thường, lúc 8 giờ. Bọn trẻ đều đã đến trường học, nhưng các quán ăn sáng ven đường thì vẫn còn đông đúc nhộn nhịp. Người lớn đi làm chậm rãi tới muộn, tiện thể ghé mua đồ ăn. Bánh rán, bánh bao, cháo nóng... các hàng ăn sáng đông nghịt người, bắt đầu từ sáu giờ sáng đã tấp nập vô cùng. Cả khu phố tràn ngập hương vị sinh hoạt thường nhật, sôi động và mang đầy mùi khói lửa quen thuộc.

Tuy nhiên, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến Phòng Du.

Tối qua, cô ỷ vào việc mình là người lớn, mải mê chơi game đến tận năm giờ sáng mới chịu đi ngủ. Giờ phút này, cô vẫn đang ngủ rất ngon, đến mức cho dù có là ông trời gõ cửa thì cũng chưa chắc đã đánh thức được.

Ngoài trời vẫn còn náo nhiệt, nhưng chẳng mấy chốc, tận thế bắt đầu.

Mặt đất bất ngờ rung chuyển mạnh. Đồ đạc trong nhà bị chấn động nghiêng ngả, ngoài đường vang lên tiếng hét hoảng loạn của mọi người. May mà cơn rung lắc chỉ kéo dài vài giây rồi ngừng lại. Trong cơn mê ngủ, Phòng Du chỉ hơi cau mày, trở mình một cái, rồi lại tiếp tục ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng không ai biết rằng, mọi thứ mới chỉ bắt đầu.

Một người phụ nữ lớn tuổi bị té ngã vì động đất, vừa được người qua đường đỡ dậy thì bỗng nhìn thấy một con mèo hoang đang qua đường phía trước, đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Do ảnh hưởng của động đất, nhiều xe cộ không kịp phản ứng, gây ra va chạm liên hoàn. Con mèo hoang kia cũng không tránh kịp, bị một chiếc xe cán qua, máu me be bét, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Bà lão còn đang đau lòng thì cảnh tượng kinh hoàng hơn nữa đã xảy ra ——

“Trời ơi… Kia… kia là cái gì vậy?!”

Mọi người nhìn theo ánh mắt của bà lão, và khi thấy được cảnh tượng kia, ai nấy đều khiếp sợ đến cứng người.

Con mèo bị cán đang biến dị.

Cơ thể nó “phịch phịch” phồng to lên, chẳng mấy chốc đã to như một con gấu nâu. Hàm răng, móng vuốt dài ra, mắt mở trừng trừng, con ngươi chuyển thành màu đỏ máu, nhìn chằm chằm vào đám người đối diện như thể đang nhìn con mồi. Nước dãi chảy ròng ròng từ miệng, nó bắt đầu rít gào.

“Chạy mau!!!”

Đám đông hoảng loạn chạy trốn. Bà lão thì ngồi sụp xuống đất, sợ đến mức không thể động đậy, nước mắt lăn dài trên má.

Một thiếu niên ban nãy còn giúp bà đứng dậy, giờ cắn răng quay lại, nhặt lấy một thanh sắt trong đống đổ nát rồi chắn trước mặt bà lão, dũng cảm đứng ra đối đầu con mèo khổng lồ.

Tuy sợ đến phát run, nhưng anh ta vẫn liều mạng vung gậy sắt múa may, cố gắng xua đuổi con quái vật.

Con mèo bị biến dị có phần kiêng dè khi thấy vũ khí, nên dừng bước. Anh ta càng có thêm dũng khí, tiến lên trước một bước. Nhưng chỉ trong chớp mắt, con mèo lao tới cắn phập vào cây sắt, thậm chí răng nanh còn xuyên qua cả thân gậy.

Ngay lúc tưởng chừng cái chết cận kề, tay phải của anh ta bỗng nóng lên, gân xanh nổi đầy, một nguồn sức mạnh kỳ lạ bùng phát — anh ta quát lớn, vung mạnh gậy, quật văng con mèo to lớn ra xa hơn 20 mét. Hai chiếc răng nanh của nó còn bị gãy, găm chặt vào cây sắt.

Anh ta sững sờ nhìn sức mạnh vừa bộc phát của mình, nhưng không dám nán lại. Anh ta lập tức kéo bà lão chạy khỏi nơi nguy hiểm.

Cùng lúc đó, khắp nơi trên thế giới đồng loạt xảy ra những vụ tấn công của động thực vật biến dị. Mọi người hoảng loạn ghi hình rồi đăng lên mạng, nhưng không ít người quay video ấy còn chưa kịp chạy đã bị giết chết.

Chính phủ nhanh chóng điều động lực lượng để trấn áp tình hình, nhưng vô ích. Chỉ trong vài giờ, tất cả động thực vật đều biến dị, điên cuồng tấn công loài người. Nhà cửa, công trình, điện, nước đều bị phá hủy. Những tòa nhà bê tông bị thực vật quấn chặt, như thể thế giới đang trở về rừng rậm nguyên sinh.

Một phần nhân loại trong cơn nguy cấp thức tỉnh dị năng, nhưng hỗn loạn vẫn tiếp diễn.

Thế nhưng trong lúc cả thế giới đang thành địa ngục, Phòng Du vẫn ngủ say trên giường.

Bên ngoài cửa sổ phòng cô, một dây leo biến dị như cánh tay đàn ông to lớn đang tìm cách xâm nhập. Nhưng khi nó chạm vào cửa sổ thì bị đánh bật ra bởi một lớp chắn vô hình, kèm theo tia điện giật cháy lá của nó. Thử nhiều lần không thành, nó đành phải bỏ đi.

Trên tủ đầu giường, cuốn sổ đen mà hôm qua cô tiện tay nhặt từ thư phòng ông ngoại giờ đây đang phát ra ánh sáng yếu ớt — rồi lại tối đi như chưa từng phát sáng.

Đến tận hai giờ chiều, Phòng Du mới từ từ tỉnh dậy. Thấy trong phòng tối hơn bình thường, cô còn tưởng mình ngủ tới đêm. Đang định sờ điện thoại thì lại chạm vào cuốn sổ da.

Cô nhớ ra đây là cuốn sổ trống mình lượm được hôm qua, định dùng để viết vẽ linh tinh. Nhưng bây giờ, nó tự bay lên không trung, mở ra trang đầu, lơ lửng trước mặt cô.

Dòng chữ bắt đầu xuất hiện:

【Hoan nghênh ký chủ dự bị tỉnh lại. Ta là hệ thống quản gia “Nhà ở an toàn”. Ký chủ có thể gọi ta là Quản gia. Trước khi giới thiệu đầy đủ, ta cần nói rõ — thế giới này đã tiến vào thời kỳ tận thế. Tất cả động thực vật và một phần nhân loại đã biến dị. Trong sáu tiếng vừa qua, bọn chúng đã phát động tấn công không phân biệt vào loài người. Nếu ký chủ muốn tiếp tục sống sót, xin hãy ký tên vào bản khế ước ở trang sau, chuẩn bị xây dựng nơi trú ẩn của riêng ký chủ trong mạt thế.】

Phòng Du trừng mắt nhìn.

Chỉ vài dòng chữ ngắn ngủi. Rõ ràng đều là những ký tự cô quen thuộc, nhưng giờ phút này khi ghép lại với nhau lại mang đến cảm giác khó hiểu lạ thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play