Mọi người trong lớp có thể không dám đến gần Sở Diệu, nhưng Phòng Du thì không nằm trong số đó. Cô biết đầu óc của Sở Diệu đặc biệt thông minh, nên mỗi khi gặp bài tập nào không hiểu, dù là cơ bản hay nâng cao, cô đều quay lại nhờ cậu bạn sau lưng chỉ dạy.
Từ đó về sau, Sở Diệu không còn là cậu học sinh luôn bị những bài thi nâng cao vây quanh, mà chuyển thành... “gia sư riêng” chuyên giảng đề cơ bản cho Phòng Du. Nhờ được anh kiên nhẫn giảng dạy, thành tích của cô dần cải thiện rõ rệt. Để cảm ơn, cô thường đem các món ngon lạ lẫm tự tay làm đến “hối lộ” anh chàng.
Mối quan hệ đồng cam cộng khổ ấy kéo dài suốt năm lớp 9. Sau kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở, hai người dần mất liên lạc. Hè năm ấy, Phòng Du còn mải vui chơi, tụ tập ăn nhậu với bạn mới, trong khi Sở Diệu thì tham gia hết trại hè này đến cuộc thi khác, cuộc sống phong phú không còn liên quan với cô nữa.
Mặc dù sau này cả hai đều học chung một trường cấp ba, nhưng khoảng cách trình độ quá lớn khiến họ bị xếp vào các lớp khác nhau. Phòng Du bận rộn kết bạn mới, còn Sở Diệu tiếp tục tỏa sáng trong các kỳ thi học sinh giỏi. Những gì cô biết về anh sau đó, chỉ là những mẩu tin rải rác từ bạn bè hoặc qua thông báo của trường. Đến kỳ thi đại học, cô nghe nói Sở Diệu được tuyển thẳng vào Đại học Bình Thành, rồi cũng mất liên lạc từ đó.
Tính ra, thời gian hai người thật sự thân thiết chỉ kéo dài đúng một năm lớp 9. Nhiều năm trôi qua không liên lạc, Sở Diệu cũng không tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào, còn Phòng Du thì mải mê quảng cáo phòng cho thuê sau mạt thế, không nhận ra anh cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là... cô không ngờ rằng, sau ngần ấy năm, Sở Diệu vẫn nhớ rõ một “nhân vật nhỏ bé” như cô.
Phòng Du cười gượng mấy tiếng:
“Không ngờ lại trùng hợp như vậy, còn gặp được cậu…”
Thấy cô có chút lúng túng vì không nhận ra mình, Sở Diệu rất tinh tế mà đổi chủ đề:
“Về chuyện ‘bao ăn bao ở’ kia là sao? Hiện tại cậu ở đâu? Sao lại chỉ có một mình đi ra ngoài thế này?”
Nhắc đến chuyện này, Phòng Du lập tức trở nên hăng hái:
“Cậu thật sự muốn tổ đội với tôi sao? Tôi không lừa cậu đâu nhé, chỗ tôi ở hiện tại cực kỳ an toàn, nằm ở trấn Thiển Khê – là nhà cũ của ông ngoại tôi. Ông để lại nhà cho tôi, nên tôi muốn tìm thêm vài người cùng ở, tiện thể còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Phòng Du không nói gì về hệ thống. Thời điểm đặc biệt thế này, có tài không nên khoe, mà có nói ra cũng khó giải thích cho người khác hiểu, nên cô chọn cách đơn giản nhất để giải thích.
Thế nhưng… Sở Diệu thông minh đến mức không cần nhiều lời. Anh lập tức suy đoán:
“Cậu là dị năng giả hệ phòng ngự? Nhà của cậu giống như một căn cứ tạm thời, càng nhiều người ở thì càng có lợi đúng không?”
Phòng Du: “……”
Ôi trời, nói chuyện với người thông minh áp lực ghê! Mới mở miệng được vài câu đã bị đoán sạch, không khác gì hồi còn đi học bị anh nghiền ép bằng IQ. Nghĩ tới mà lòng cô héo rũ.
Sở Diệu thấy cô im lặng bối rối thì nhẹ nhàng nói tiếp:
“Không sao đâu, nếu cậu không muốn nói, cũng chẳng sao cả. Tôi đồng ý ở cùng cậu. Như cậu nói đó – nhiều người thì càng dễ hỗ trợ nhau. Với lại, tôi cũng thật sự không có chỗ ở, tình cờ gặp lại cậu cũng là một điều may mắn.”
Phòng Du luôn biết Sở Diệu là người cực kỳ tử tế, từ thời cấp hai đến bây giờ vẫn vậy. Anh tin cô không nói dối, và cô cũng tin anh là người đáng tin cậy. Hơn nữa, làm việc với người thông minh thì đỡ phải động não nhiều, có thể tiết kiệm sức cho việc khác.
Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng quyết định nói thật về hệ thống.
“Thật ra là thế này, tôi có được một cái hệ thống. Lấy nhà của tôi làm căn cứ, miễn là mời được khách thuê tới, thì có thể kiếm được điểm tích lũy. Mà điểm tích lũy này lại dùng được vào rất nhiều việc khác. Nên tôi càng chiêu mộ được nhiều người, thì càng có lợi.”
Sở Diệu nghe xong thì chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Thì ra là vậy.”
Anh không hề tỏ ra kinh ngạc hay đố kỵ, cũng chẳng có chút ganh tỵ nào. Trái lại, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm — anh từng lo lắng rằng Phòng Du không có bất kỳ dị năng nào, không có khả năng bảo vệ bản thân. Giờ biết cô có năng lực tự bảo vệ mình, anh cũng an tâm hơn nhiều.
Cảm nhận được thái độ ôn hòa của Sở Diệu, Phòng Du lại càng cảm thấy việc vô tình gặp được anh thật sự là phúc ba đời tích đức! Không thể bỏ lỡ “con dê béo” này, cô nhanh chóng lấy ra cuốn sổ tay màu đen, mở đến trang thứ hai – ngay lập tức, trên giấy hiện ra mấy chữ to:
[Khế ước cho thuê nhà ở · Nhà trọ an toàn]
Cô lập tức vui vẻ nói:
“Nếu cậu thật sự đồng ý thuê phòng của tôi, vậy thì không thể chậm trễ – chúng ta ký hợp đồng ngay và luôn nhé!”
Sở Diệu ngẩn ra:
“Nhanh vậy sao?”
Thấy Phòng Du sốt sắng như vậy, trong lòng Sở Diệu có hơi do dự, không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho cô: Cô ấy thật sự không sợ mình là “sói đội lốt người” sao? Lỡ như là kẻ xấu thì sao?
Nhưng đối diện với đôi mắt sáng rực đầy kỳ vọng của Phòng Du, anh lại chẳng nỡ từ chối. Cuối cùng, đành cầm lấy cuốn sổ cô đưa, nghiêm túc đọc hợp đồng.
Có lẽ chính bản thân anh cũng không nhận ra, mức độ dung túng mà mình dành cho cô đã vượt xa bình thường.
【Nhà trọ an toàn · Khế ước cho thuê nhà】
【Kể từ hôm nay, người ký tên dưới đây tự nguyện trở thành khách trọ tại phòng này. Trong thời gian thuê, tự mình kiếm sống, đồng thời cung cấp điểm tích lũy cho chủ nhà để làm tiền thuê nhà. Được phép sử dụng toàn bộ khu công cộng bên trong nhà trọ. Nếu có bất kỳ hành vi vi phạm nào, sẽ bị cưỡng chế rời khỏi và không thể quay lại làm khách trọ.】
【Khách trọ ký tên: ______】
Sở Diệu đọc xong, hỏi:
“Chỉ cần ký tên là xong?”
Phòng Du gật đầu, rồi… đột nhiên lúng túng gãi đầu:
“À… hình như là… không có bút…”
Sau vài giây ngẫm nghĩ, cô bất ngờ nắm lấy ngón tay Sở Diệu rồi ấn lên chỗ ký tên. Quả nhiên, một dấu vân tay màu đen lập tức xuất hiện trên giấy, và cả bản khế ước phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ngay sau đó, hệ thống vang lên thông báo:
【Chúc mừng ký chủ đã mời được một người khách trọ! Hãy tiếp tục cố gắng nhé!】
Phòng Du mừng đến phát khóc. Cuối cùng cũng bắt được một con “dê siêu béo”! Có khách thuê là có tích phân, có tích phân là còn sống! Cô phấn khởi nói:
“Tốt quá rồi! Như vậy là xong! Hoan nghênh cậu đến nhà tôi ở! Về sau của tôi cũng là của cậu, đừng khách sáo nha!”
Sở Diệu nghe vậy, lặng lẽ xoa ngón tay vừa bị cô chạm vào, giữ lại dư âm, tai cũng bắt đầu đỏ lên.
“Ừm, sau này mong được chỉ giáo.”
Sau khi ký hợp đồng, hai người cùng nhau lượm được ít nước và đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi gần đó, rồi lập tức quay về nhà của Phòng Du. Giờ đã có thêm người, cô càng muốn trở về càng sớm càng tốt, vì trở về sớm nghĩa là có thể nhận được nhiều tích phân hơn — mà tích phân chính là chân lý!
Trên đường đi, tất nhiên vẫn đụng phải vài con động thực vật biến dị. Nếu là trước kia chỉ có một mình, Phòng Du chắc chắn sẽ chọn cách trốn hoặc đi đường vòng. Dù có vòng bảo hộ, thì khi bị quấn lấy cũng đủ khiến cô chậm lại. Lỡ mà bị trì hoãn đến lúc vòng bảo hộ hết tác dụng thì tiêu đời.
Nhưng giờ khác rồi. Có Sở Diệu ở đây — chính là như có thêm một vệ sĩ siêu cấp! Cô định nhắc anh né tránh, ai ngờ anh giơ tay một cái là đóng băng cả đám, hoặc phóng lôi đánh chết. Cảnh tượng ấy khiến cô há hốc mồm, trợn tròn mắt.
Có “bảo tiêu” như vậy đi theo, tốc độ về nhà của họ nhanh hơn hẳn. Còn cách nhà hơn trăm mét, vòng bảo hộ của Phòng Du vẫn còn dư hơn hai mươi phút. Cô hào hứng dẫn Sở Diệu tiến về phía nhà, nào ngờ… cửa nhà đã bị một đám thực vật biến dị vây kín như đón Tết.
Sở Diệu lập tức cau mày:
“Sao lại có nhiều thực vật biến dị tụ tập trước nhà cậu như vậy?”
Phòng Du bị hỏi trúng chỗ đau, cười gượng gạo:
“Chắc… chắc là do lúc đầu quanh nhà tôi có nhiều cây cối ấy mà…”
Nhưng trong lòng thì thầm thở dài:
“Quỷ mới tin cái lý do đó! Chắc chắn tụi nó quay lại trả thù mình!”
Sở Diệu trầm giọng:
“Để bị vây quanh bởi đám thực vật biến dị như thế này mãi cũng không ổn đâu.”
Phòng Du gật đầu lia lịa đồng ý với Sở Diệu. Tuy hiện tại cả cô lẫn căn nhà đều có vòng bảo hộ, khiến lũ thực vật biến dị chẳng làm gì được, nhưng về lâu dài thì không ổn chút nào.
Sau này cô còn phải mời thêm khách trọ, mà người ta đâu thể giống cô — vác một cái vòng bảo hộ vô địch đi khắp nơi. Hơn nữa, khách thuê không phải ai cũng là dị năng giả, người thường cô cũng hoan nghênh, chỉ cần họ có thể trả tích phân là được!
Muốn kiếm tích phân thì phải có người dám bước vào nhà, chứ ai dám lại gần khi trước cửa bị một đám thực vật biến dị chình ình bao quanh như thế này? Cứ như có tổ chức bảo vệ vậy!
Cho nên, dù bản thân không gặp nguy hiểm, Phòng Du vẫn thấy việc quét sạch đám thực vật biến dị trước cửa là điều cần thiết. Vấn đề là… cô không biết nên làm thế nào.
Phòng Du chợt nhớ ra — trước đây hình như cô từng thấy thuốc trừ cỏ trong cửa hàng hệ thống. Có khi nào thứ đó cũng có tác dụng với thực vật biến dị?
Vừa nghĩ đến đây, cô lập tức mở hệ thống thương thành ra tra thử. Quả nhiên là có thật! Mà không chỉ có một loại, mà là phân theo nhiều cấp bậc khác nhau:
【Thuốc trừ cỏ sơ cấp – 200 tích phân】
Dùng được 3 lần, gây thương tổn rất nhỏ, làm thực vật biến dị tê liệt 5 giây.
【Thuốc trừ cỏ trung cấp – 500 tích phân】
Dùng được 5 lần, gây thương tổn trung bình, làm tê liệt 1 phút.
【Thuốc trừ cỏ cao cấp – 800 tích phân】
Dùng được 7 lần, gây thương tổn nghiêm trọng, làm tê liệt 5 phút.
Xem kỹ từng dòng mô tả, Phòng Du gần như bật cười thành tiếng — đây chẳng phải là vũ khí chuyên dụng chống lại thực vật biến dị còn gì! Dù có chia cấp bậc, nhưng nói thật thì thuốc cao cấp vẫn là đáng đồng tiền bát gạo nhất. Không chỉ gây sát thương mạnh, mà còn khiến thực vật biến dị bất động đến 5 phút, người bình thường cũng đủ thời gian để thoát thân.
Nhưng nghĩ lại, dù thuốc cao cấp có tốt đến mấy thì… số lượng thực vật vây quanh nhà cô hiện tại đâu phải ít. Mỗi ngày cô lại phải mang thuốc đi “phun xịt đúng giờ” như làm vườn vậy. Vừa tốn tích phân vừa mệt xác, khác nào đang nói “tôi có quá nhiều điểm, nên tôi đốt cho vui”?
Nghĩ thế, Phòng Du tiếp tục kéo xuống để tìm vũ khí nào “mạnh tay” hơn. Và rồi, cô thấy nó — dòng cuối cùng của danh mục:
【Thuốc trừ cỏ đỉnh cấp – 10.000 tích phân】
Dùng được 1 lần. Tiêu diệt hoàn toàn thực vật biến dị trong phạm vi.
Toàn bộ. Một lần. Diệt sạch.
Phòng Du gần như muốn rơi nước mắt — cái cô cần đúng là cái này! Nhưng… 10.000 tích phân.
Cô nhìn con số kia, đầu chỉ thấy ong ong. Chừng đó tích phân đủ mua một đống vòng bảo hộ, hoặc đủ nuôi 3 khách trọ trong cả tháng! Nghĩ thôi đã đau lòng. Nghĩ tiếp, lại muốn… bỏ cuộc.
Cô định quay sang nói với Sở Diệu rằng thôi vậy, tạm thời cứ để đó, rồi tính tiếp.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì trước mắt cô — Sở Diệu đã giơ tay lên, lòng bàn tay hắn đỏ rực như đang tích tụ lửa.
Ngay sau đó, một quả cầu lửa cực lớn phóng thẳng về phía đám thực vật biến dị!
Quả cầu vừa chạm trúng, ngọn lửa như có sinh mệnh, lập tức bùng phát, lan nhanh như cháy rừng. Thực vật bị cháy đau đớn vặn vẹo, truyền ngọn lửa sang những kẻ xung quanh, cứ thế cháy lan không thể dập nổi. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đám thực vật biến dị đã hóa thành biển lửa.
Ánh lửa soi đỏ cả mặt đất và khuôn mặt hai người.
Phòng Du trố mắt đứng nhìn — thì ra “lửa cháy lan” là khái niệm có thật, không phải chỉ là miêu tả văn học! Đối mặt với loại lửa thế này, thực vật biến dị chẳng có cơ hội phản kháng nào cả. Tất cả chỉ còn lại tro tàn.
Cô nhìn quanh một lượt — trước cửa nhà mình giờ là một khoảng trống đen thui, tro bay lả tả. Trong khi đó, nhà hàng xóm bên cạnh đã bị phá tan tành, chỉ còn lại vách đổ tường xiêu.
Phòng Du không dám nghĩ tiếp… chỉ hy vọng những người hàng xóm đó đã sớm nhận ra nguy cơ, và kịp trốn đi trước khi cây biến dị tấn công.
Sở Diệu không rõ sự buồn bã đột ngột xuất hiện trong mắt cô, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Thiêu xong rồi. Chúng ta vào nhà thôi.”
Phòng Du gật đầu, giọng khẽ khàng:
“Ừm, đi thôi…”
Sau ba tiếng chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng về được nhà, cảm giác như toàn thân thả lỏng. Ở cái thế giới mạt thế này, có thể có một nơi trú thân thôi đã là cảm giác xa xỉ.
Vừa vào tới cửa, việc đầu tiên Phòng Du làm là: lập tức mở hệ thống, kích hoạt thêm một cái vòng bảo hộ cho căn nhà. Không thể để lũ động thực vật biến dị tiếp tục làm phiền nữa.