Trương Như Ninh rõ ràng rất khó xử, uyển chuyển từ chối lời mời của Phòng Du:

“Thật xin lỗi, tôi không thể tổ đội với cô được... tôi... tôi đã có đồng đội rồi. Chúng tôi đang định quay về Đại học Bình Thành tìm mọi người.”

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, từ phía sau Trương Như Ninh, một người đàn ông chạy tới, hỏi ngay:

“Ninh Ninh, em đang nói chuyện với ai vậy? Con quái điểu biến dị đó đã chạy rồi à?”

Vừa nhìn thấy người đến, giọng nói của Trương Như Ninh liền mềm mỏng hơn hẳn:

“Ừ, con chim biến dị đó bị em đánh cho chạy mất rồi.”

Nhưng người tên Lâm Vịnh Chương kia lại không hài lòng:

“Sao chỉ là đánh chạy thôi? Không giết được nó à? Nếu không giải quyết dứt điểm, lại giống lần trước bị nó quay lại trả thù chúng ta thì sao?”

Giọng điệu của anh ta khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu. Nhìn qua thì có vẻ họ là một cặp đôi, vậy mà người đàn ông này lại chẳng hỏi han xem Trương Như Ninh có bị thương không, chỉ trách móc liên tục như thể đó là điều hiển nhiên.

Trương Như Ninh đành phải giải thích trong bất lực:

“Nhưng thật sự là... em hết sức rồi...”

Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Vịnh Chương ngắt lời:

“Sao lại hết sức được? Em có dị năng mà! Có dị năng thì phải có trách nhiệm bảo vệ bọn anh chứ!”

Phòng Du nhíu mày. Gã này nói chuyện thật chối tai, cả người tỏa ra một kiểu tự tin ngạo mạn đến khó chịu.

Cô không định chen vào tranh cãi của hai người, nhưng lại bị anh ta kéo vào:

“Cô gái này là ai thế? Cũng đi cùng chúng ta à?”

Trương Như Ninh giới thiệu:

“Đây là cô gái mà em vừa gặp, cô ấy mời em tổ đội chung.”

Lâm Vịnh Chương lập tức giành lời:

“Tổ đội? Tổ cái gì mà đội? Cô ta chắc chắn không có dị năng đâu nhỉ? Bọn mình còn phải quay lại trường học tìm Hinh Hinh và mấy người khác, em không thể bỏ mặc họ được. Lúc này mà không có tinh thần trách nhiệm thì còn làm gì được nữa?!”

Bị trách móc như vậy, Trương Như Ninh cũng không nhịn được:

“Nhưng em có thân thiết gì với bọn họ đâu! Hinh Hinh, Hinh Hinh… cô ta chẳng qua chỉ là đàn em mà anh thích thôi!”

Phòng Du cảm thấy bầu không khí ngày càng kỳ cục — cô rõ ràng đã đi nhầm vào nơi hai tình nhân đang cãi nhau.

Hệ thống cũng hóng chuyện:

【Đây là cách các người yêu nhau sao? Sao toàn thấy mùi thuốc súng thế này?】

Phòng Du: “Sao ngươi nhiều chuyện vậy hả, hệ thống?”

Dù là người ngoài, Phòng Du cũng thấy tình huống trước mắt xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Cô ngại đến mức ngón chân gần như muốn đào ra cả một tòa tứ hợp viện dưới đất, trong khi hai nhân vật chính vẫn đang cãi nhau hăng máu. Đặc biệt là tên Lâm Vịnh Chương, nghe Trương Như Ninh phản bác xong thì như bị bật nút kích nổ, lập tức gào lên:

“Trương Như Ninh, em có lý trí không đấy?! Cái gì mà không thân? Cái gì mà Hinh Hinh chỉ là đàn em anh thích?! Em là bạn gái của anh, ai cũng gọi em là chị dâu, quan tâm đến mọi người một chút chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Giờ là thời khắc tận thế, chỉ có em có dị năng thì em phải bảo vệ mọi người chứ! Em nói mấy câu như vậy mà không thấy lương tâm cắn rứt à?!”

Lời nói của Lâm Vịnh Chương quá nặng. Phòng Du có thể thấy rõ viền mắt Trương Như Ninh đã đỏ hoe, cô đang cố gắng kìm nén cảm xúc. Là người ngoài, Phòng Du còn thấy xót xa huống chi là người trong cuộc. Từ góc độ khách quan, Trương Như Ninh đã làm hết sức, thậm chí còn vượt quá khả năng của mình, vậy mà lại phải chịu trách cứ như thế này… thật không đáng.

Có lẽ lúc này Lâm Vịnh Chương mới nhận ra còn có người ngoài đang đứng nhìn, hoặc là anh ta cũng thấy được ánh mắt ủy khuất của Trương Như Ninh, nên đột nhiên dịu giọng, bắt đầu dỗ dành:

“Ninh Ninh, anh nói mấy câu đó không phải trách em đâu. Em nghĩ kỹ lại đi, tận thế xảy ra khi bọn mình không có ở trường, giờ ngoài trường học ra thì chẳng còn nơi nào khác để đi. Biết đâu Hinh Hinh với mấy người kia cũng đã thức tỉnh dị năng rồi. Về trường hợp mặt với mọi người sẽ giảm được áp lực cho em, em thấy đúng không? Với lại nhanh quay về trường đi, ở trường còn quen thuộc đường đi lối lại, chứ bên ngoài đêm đến thì chẳng biết lại có con quái nào xuất hiện đâu, lúc đó em còn khổ hơn nữa.”

Nghe xong những lời này, Phòng Du không khỏi thầm bĩu môi:

Tên này đúng là giỏi nói dỗ dành. Mới nãy còn trách nhiệm bảo hộ gì đó, giờ lại chuyển thành "ở cùng người khác sẽ giúp em nhẹ gánh" — người mềm lòng thì nghe vài câu thế này là mềm nhũn ngay.

Mà Trương Như Ninh đúng là kiểu người dễ mềm lòng như thế, huống chi lời của Lâm Vịnh Chương cũng không phải hoàn toàn vô lý. Thêm vào đó, trước mặt người ngoài nàng cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nên đành tạm dừng.

Cô quay sang nói lời từ biệt với Phòng Du:

“Xin lỗi nhé, hiện tại tôi thật sự không tiện tổ đội cùng cô. Nếu sau này cô vẫn muốn hoặc gặp khó khăn gì, có thể đến Đại học Bình Thành tìm tôi, tôi tên là Trương Như Ninh. Cảm ơn lời mời, bọn tôi đi trước nhé. Hẹn gặp lại cô nếu chúng ta có duyên.”

Phòng Du hiểu rõ cô khó xử, cũng vui lòng kết một mối thiện duyên như vậy, nên vội vàng đáp:

“Tôi tên là Phòng Du, rất vui khi được biết cô. Nếu sau này có việc gì cần giúp đỡ, cứ đến trấn Thiển Khê tìm tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình.”

Trương Như Ninh nghe vậy thì cười một chút, vẫy tay chào rồi rời đi cùng Lâm Vịnh Chương.

Nhìn bóng lưng hai người, Phòng Du khẽ thở dài:

Thật đáng tiếc một bé dê béo biết kéo lông — à không, khách thuê ngon lành lại rơi khỏi tay mình.

Rõ ràng còn khoác lác rằng sau này sẽ giúp người ta, mà giờ ngay cả bản thân cô còn chưa tự bảo toàn được.

Vậy thì, dê béo tiếp theo… à không, khách thuê tiếp theo nên tìm ở đâu đây?

Sau khi tiễn Trương Như Ninh, Phòng Du thay đổi lộ trình ban đầu. Cô vốn định đi về phía trung tâm thành phố xem có thể “trúng vận may” gặp người nào không, nhưng sau cuộc gặp vừa rồi, cô cảm thấy nên thực tế hơn một chút. Dị năng giả lưu lạc như Trương Như Ninh, họ cần gì nhất trong tận thế? Người bình thường lại cần gì nhất?

Đáp án rất rõ ràng: một nơi vừa trú ẩn an toàn vừa có thể ăn uống.

Hiện tại, ngoại trừ căn nhà có vòng bảo hộ mà Phòng Du sở hữu, hầu như không có nơi ở nào đủ an toàn. Người khác chỉ có thể tạm nghỉ chân, chứ không thể cư trú lâu dài. Trong ngày đầu tiên của tận thế, điều người ta cần nhất là thoát khỏi thú biến dị và tìm thức ăn.

Vậy thì tìm thức ăn ở đâu?

Tất nhiên là siêu thị, cửa hàng tiện lợi!

Nghĩ xong, Phòng Du lập tức đổi hướng, quyết định tới siêu thị gần nhất. Có thể sẽ gặp được người — dù là dị năng giả hay người thường, ai cũng cần ăn uống. Dù không gặp ai, cô cũng có thể vét một ít vật tư cho riêng mình. Dù hệ thống có bán đồ ăn, nhưng đều cần có tích phân, mà cô thì nên tiết kiệm thì tốt hơn.

Quả nhiên, suy đoán của cô là đúng. Còn chưa tới siêu thị, cô đã gặp mấy dị năng giả trên đường — họ đang hợp sức chiến đấu với một con nhím biến dị. Con nhím này tuy nhỏ nhưng gai mọc đầy người và có thể phóng gai liên tục, tạo thành vũ khí tấn công. Nhưng bọn họ rất thành thạo dị năng nên chỉ một lát đã tiêu diệt được nó.

Lại giống như lần trước, Phòng Du chờ sau khi họ kết thúc chiến đấu mới tiến lên chào hỏi người cầm đầu.

Nhưng chưa kịp mở miệng, bên kia đã nhìn thấy cô. Một người trong nhóm huýt sáo trêu chọc:

“Ồ, đây là em gái xinh đẹp từ đâu đến vậy? Đội bọn anh còn đang thiếu một cô gái đây.”

Mấy tên khác phá lên cười:

“Đúng rồi, ăn uống no đủ rồi, giờ cũng cần... giải trí một chút!”

Phòng Du lập tức dừng bước, trong lòng dấy lên do dự. Cái tên được gọi là “Cường ca” liền bước tới, cười đểu:

“Em gái, thấy tụi anh oai hùng nên tới xin nhập hội đúng không? Theo bọn anh là có cơm ăn rượu uống, đảm bảo sung sướng cả đời haha.”

Phòng Du nghe đến đây thì hiểu rằng không cần cô nói nữa. Cô lui lại một bước, lạnh nhạt nói:

“Không cần. Tôi chỉ đi ngang qua, các người chắn đường rồi.”

Tên Cường ca xưa nay được tung hô là vô địch trong thành phố, giờ lại bị từ chối trước mặt đám đàn em, lập tức nổi giận:

“Cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu giờ cô quỳ xuống xin lỗi, tụi anh còn có thể tha. Không thì đừng trách bọn anh mạnh tay!”

Cả bọn hùa theo. Tên vừa huýt sáo lúc trước lên tiếng:

“Cường ca, cần gì nói nhiều với nó? Không biết điều thì tụi em ra tay luôn!”

Phòng Du lạnh mặt, hừ một tiếng:

“Ghê tởm.”

Một câu chửi này như tát vào mặt bọn chúng. Tên Cường ca tức giận gào lên:

“Con tiện nhân kia! Hôm nay tao bắt mày phải khóc lóc quỳ xuống liếm chân cho tao!”

Cô chẳng hề nao núng, đứng yên lạnh lùng nhìn bọn họ như đang xem đám kiến rỗi hơi.

Cường ca hét lên: “A Niên!” — tên huýt sáo lập tức ngồi xuống, phồng má rồi phun ra một đống chất nhầy màu xanh lục như muốn trói cô lại.

Dù không sợ gì, nhưng chất nhầy kia thật sự quá kinh tởm. Đáng tiếc cô phản ứng hơi chậm nên đống chất nhầy đã bay tới vòng bảo hộ.

Phòng Du giật mình: Xong rồi, ta bị dơ rồi.

Nhưng không ai ngờ — ngay khoảnh khắc chất nhầy chạm vào vòng bảo hộ, vòng bảo hộ “phát ói” một tiếng “ẹ” đầy chán ghét, rồi phun ra nước sạch tự động rửa trôi hết đống ghê tởm kia.

Tên A Niên đứng hình:

“Vãi... cái quỷ gì vậy trời?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play