Phòng Du chính thức bước ra khỏi cửa nhà. Nhìn những cây cối ngày thường vốn tươi tốt, xinh đẹp, nay lại trở nên dữ tợn và quái dị khiến cô không khỏi rụt chân trở lại. Cô cảm thấy không yên tâm, liên tục xác nhận lại với hệ thống:

“Quản gia, ngươi có chắc là vòng bảo hộ cá nhân mạnh như vòng bảo hộ nhà trọ không vậy? Đừng nói là ta vừa mới bước chân ra là lập tức bị mấy con thú biến dị nghiền nát luôn đấy nhé?”

Vì cái quyển sổ đen kia đã bị cô đóng lại, không thể dùng lúc này nên trước mắt cô lập tức hiện lên dòng chữ của Hệ thống “quản gia Nhà trọ an toàn”:

【 Xác nhận. Không có đâu ký chủ. Hệ thống ra mắt tất nhiên là hàng cao cấp. (Nhưng nếu ngươi thật sự bị đạp thành cái bánh thì cũng không được đổ lỗi cho ta à nha~) 】

Phòng Du cảm thấy cái hệ thống này đúng thật là cà chớn!

Nhưng nghĩ lại, có vòng bảo hộ vẫn tốt hơn là không có gì. Đằng nào cũng phải đối mặt, vậy chi bằng liều một phen còn hơn.

Nghĩ vậy, cô hít sâu một hơi rồi dứt khoát bước ra khỏi nhà.

Tuy trên người có vòng bảo hộ nhưng vì lớp bảo hộ trong suốt, chính bản thân cô cũng không nhìn thấy được, nên Phòng Du vẫn cực kỳ căng thẳng. Cô ôm chặt cuốn sổ đen, rúc sát vào tường mà đi, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa dè dặt, trông chẳng khác gì một con thú nhỏ yếu ớt. Mà loại sinh vật như vậy lại chính là “đặc sản” mà lũ động thực vật biến dị ngoài kia cực kỳ yêu thích — yếu ớt, dễ bắt nạt, dễ hành hạ.

Vì Phòng Du quá gây chú ý, nên ngay khi cô vừa bước ra khỏi khu vực bảo hộ của căn phòng, vô số loài thực vật biến dị đã đồng loạt chú ý tới cô. Mặc dù chúng không có mắt, nhưng lại sở hữu bản năng và cảm ứng đặc biệt sau khi biến dị — đó là có thể cảm nhận được con người.

May mà phần lớn những thực vật này sau khi biến dị đều khá lý trí, biết dùng bản năng để đánh giá tình huống. Chúng tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ, mà lựa chọn quan sát kỹ hơn.

Cho đến khi Phòng Du lặng lẽ đi tới ngã ba đường, một cái dây leo to bằng đùi người bất ngờ từ sau lưng cô quất tới như muốn tóm lấy con mồi.

Đây chính là cây dây leo từng tấn công nhà cô trước đó nhưng bị vòng bảo hộ đánh bật lại. Giờ thấy “con mồi” rời khỏi tổ, nó liền muốn phục thù.

Nó lao tới rất nhanh, muốn bắt lấy Phòng Du trước khi cô kịp phản ứng. Nhưng ngay lúc chạm vào lớp vòng bảo hộ trên người cô, một luồng điện giật ngược trở lại khiến toàn bộ rễ của nó tê liệt.

Lần trước đã bị giật một lần, lần này thêm một cú nữa, khiến dây leo hoảng loạn rút lui — nó không muốn “ hưởng thụ sự ngon ngọt này” một lần nào nữa.

Tuy nó rút lui trong thảm hại, nhưng mấy loài thực vật biến dị xung quanh lại không hiểu vì sao. Chúng chỉ thấy đồng loại xông lên đầy tự tin rồi lùi về như chuột thấy mèo, chẳng hiểu vì sao lại rút nhanh như vậy. Trong số đó, có một cây “hoa năm màu” không cam lòng, thấy vậy liền quyết định ra tay.

Nó nhanh chóng gom các bông hoa nhỏ lại thành một đóa hoa khổng lồ, như một cái miệng há rộng định nuốt sống Phòng Du. Nhưng vừa mới “cắn” xuống, “hoa năm màu” liền thấy cả hàm răng mình như cắn phải sắt thép. Một tiếng “keng” vang lên, rồi dòng điện giật ngược từ vòng bảo hộ đánh tan luôn đóa hoa lớn, rách ra thành các bông hoa nhỏ rơi lả tả.

Đúng lúc này, Phòng Du nghe thấy tiếng kim loại chạm mạnh phía sau. Cô vội quay lại thì chỉ thấy một bụi hoa nhỏ nhỏ trông có vẻ… choáng váng?

Cô ngây ngốc hỏi:

— “Ngươi… không sao chứ?”

Ngay lập tức, cái bụi hoa kia như bị tổn thương tâm lý nặng, “hu” một tiếng… phun máu!

Phòng Du: “sao nửa vậy…???”

Cô bối rối tự hỏi có phải mình vô tình làm ra chuyện lớn gì không?

Sau khi rời khỏi nhà, Phòng Du quyết định đi về hướng trung tâm thành phố. Cô đoán nơi đó sẽ ít bị biến dị tấn công hơn và có nhiều người sống sót hơn, khả năng cao sẽ tìm được người thuê nhà. Nhưng trung tâm cũng cách khá xa, bình thường đi xe mất hơn hai mươi phút, giờ chỉ có thể đi bộ. Với vòng bảo hộ chỉ có 3 tiếng thì e rằng không kịp đi rồi về, nên cô tính tranh thủ thời gian vừa đi vừa tìm xem có xe đạp nào có thể dùng được, hoặc may mắn thì gặp được người sống để đỡ tốn thời gian.

Phòng Du không dám nghênh ngang đi giữa đường. Cảnh tượng hai bên đường vô cùng khủng khiếp — máu me, thi thể, tiếng động vật gặm xương — khiến cô vừa sợ vừa buồn nôn. Nhưng cô vẫn cắn răng đi tiếp. Cô thầm nghĩ, người chết thì không thể sống lại, nhưng nếu cứu được người nào hay người đó.

Khi vừa đi qua hai con phố, nhìn lại vòng bảo hộ thì đã hết hơn nửa tiếng. Vậy mà cả bóng người cũng chưa thấy.

Phòng Du bắt đầu lo lắng. Nếu kết thúc 3 giờ mà chưa tìm được ai, tích phân của cô sẽ cạn dần theo thời gian, tình cảnh sẽ rất nguy hiểm.

Đúng lúc đang định tăng tốc thì cô nghe thấy âm thanh đánh nhau ở gần đó:

“Vịnh Chương! Mau trốn đi! Để tôi xử lý nó!”

Sau đó là tiếng gào rít của sinh vật nào đó. Phòng Du lập tức núp vào sau một chiếc xe bị móp, lặng lẽ quan sát.

Trước mặt cô là một cô gái trẻ đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, chân dài, vóc dáng chuẩn. Cô ấy đang đối đầu với một con chim lớn, sải cánh khoảng ba mét, toàn thân màu nâu xám, kêu lên những tiếng chói tai. Thấy vậy Phòng Du chỉ muốn bịt tai lại.

Cô gái kia không hề nao núng, vung tay phải, chém ra một lưỡi gió màu xanh nhạt như một lưỡi dao sắc bén, lập tức bổ vào vai trái con chim, khiến nó lập tức bị thương nặng.

Phòng Du tròn mắt kinh ngạc, trong lòng hét lớn:

— “Trời ơi, dị năng là như vậy sao?! Đẹp trai quá đi mất!”

Cô cúi đầu nhìn cuốn sổ đen trong tay, không khỏi nghi ngờ vì sao mình lại được ghép đôi với một cái hệ thống “bà chủ nhà trọ” như thế này?

Nhưng cô không biết rằng cú chém vừa rồi đã rút sạch sức lực của cô gái kia — Trương Như Ninh. Cô ấy mệt lả, chưa ăn uống nghỉ ngơi gì, đã tiêu hao hoàn toàn thể lực. May mà con chim kia cũng biết điều, thấy thua thiệt nên bỏ chạy.

Trương Như Ninh ngồi thở dốc, vừa ngẩng đầu thì thấy Phòng Du từ từ bước lại. Vốn tưởng là con chim quay lại tấn công, cô theo phản xạ chém một phát.

Phòng Du sững người, không né, cũng không phản ứng, vì biết hệ thống có vòng bảo hộ bảo vệ. Đòn tấn công vừa chạm đến cách cô chừng 30 cm thì đột nhiên biến mất, nó bị lớp bảo hộ chặn lại hoàn toàn.

Trương Như Ninh sững sờ:

— “Cô… không sao chứ?”

Phòng Du gãi đầu, không muốn để lộ bí mật về hệ thống, nên lập tức bịa ra:

— “À… kỳ thật tôi là dị năng giả hệ phòng ngự, có thể miễn dịch với phần lớn tổn thương…”

Trương Như Ninh với ánh mắt đầy hâm mộ:

— “Dị năng của cô tốt thật đó.”

Phòng Du ngượng ngùng cười:

— “Cô mới là người lợi hại! Dị năng tấn công mạnh mẽ thế kia, một phát là đánh lùi con quái vật luôn rồi!”

Tranh thủ lúc Trương Như Ninh còn đang nghỉ ngơi, Phòng Du nhanh chóng nói rõ ý đồ:

— “Tôi… thật ra đến là muốn mời cô về nhà tôi ở chung một chỗ. Dị năng của tôi có khả năng phòng ngự rất mạnh, có thể bao trùm cả tòa nhà, nhưng tôi không có dị năng tấn công, cho nên muốn tìm người có thể phối hợp… Cô có muốn cân nhắc ở cùng tôi không?”

Dứt lời, cô âm thầm chuẩn bị tinh thần bị chửi là đồ điên.

Nhưng Trương Như Ninh chỉ hơi sửng sốt một chút rồi im lặng suy nghĩ. Cô không cảm thấy Phòng Du có ác ý gì, mà trái lại còn rất chân thành. Giữa thế giới tận thế như thế này, có thêm một người bảo vệ, biết đâu lại gia tăng cơ hội sống sót. Vì thế, lời mời này... không hề vô lý chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play