Tiết Uẩn dù lo lắng nhưng vẫn không giấu được niềm vui khi bất ngờ có được dị năng. Cô lập tức lên tiếng trấn an đám đông đang hoảng loạn:

“Đừng tụ lại nữa! Mình không sao cả! Mình vẫn rất tỉnh táo! Có lẽ mình đã thức tỉnh dị năng hệ hỏa. Nếu các bạn khác cũng cảm thấy cơ thể có điểm gì lạ thì nhất định phải chú ý! Chúng ta – những người có dị năng – nếu hợp lực, có lẽ sẽ đối phó được với đám động thực vật biến dị ngoài kia!”

Mọi người tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng một số người bắt đầu phát hiện cơ thể mình có những thay đổi kỳ lạ.

“Ơ? Sao lưng mình ngứa thế nhỉ?”

“Cái gì! Cậu mọc cánh rồi kìa! Cậu sắp thành người chim đấy à!”

“Triệu Quang! Cậu... cậu đang phát sáng!”

“Mình... mình thấy rõ mọi thứ dù trời tối! Bệnh cận thị của mình dường như khỏi luôn rồi!”

“Vậy... mọi người đều biến dị rồi sao? Có ai mất kiểm soát không?”

“Mất kiểm soát cái gì, mình thấy tràn đầy sức mạnh! Một mình đánh mười người cũng không vấn đề!”

“Trời ơi, sao mình không có dị năng gì hết vậy? Không lẽ mình không đủ phẩm chất hả trời?!”

Một số người thức tỉnh dị năng khiến tinh thần của mọi người cũng phấn chấn hơn. Tiết Uẩn nhanh chóng tập hợp những bạn có dị năng lại, xác định từng người có năng lực gì, rồi cùng nhau bàn bạc kế hoạch ra ngoài tìm vật tư.

“Vậy quyết định thế đi! Những bạn có dị năng tấn công ra ngoài dò đường trước. Triệu Quang, Chu Minh, hai bạn phụ trách cảnh giới và thăm dò xung quanh. Những người còn lại nhớ mang theo nhiều ba lô, mình nhớ ở kho có một xe đẩy nhỏ, tận dụng hết đi! Chuyến này đi phải đem về thật nhiều đồ.”

“Những người không ra ngoài thì ở lại canh giữ sảnh hội trường, các bạn nam chia tổ để canh gác các lối ra. Chúng ta đoàn kết lại, nhất định sẽ vượt qua cửa ải này!”

“mọi người cố lên!”

“Nhớ giữ an toàn nhé!”

“Chúng ta chắc chắn sẽ sống sót!”


Trong lúc cả Bình Thành đang bắt đầu phản kháng, Phòng Du cũng đã ăn xong chút đồ ăn còn sót lại và nghe hệ thống quản gia giải thích mọi chuyện.

“Vậy tức là, chỉ cần ta ký khế ước với ngươi, ta có thể mua mọi thứ trong cửa hàng của hệ thống? Dù vậy, những vật phẩm này đều phải dùng tích phân đổi lấy, còn tích phân thì phải thông qua việc ‘thu thập lòng trung thành’ từ người thuê nhà? Ta hiểu rồi!”

Theo lời quản gia, hệ thống tên là “Quản Gia Hệ Thống Nhà ở an toàn”, còn “phòng” ở đây là nơi ở do người dùng chọn – không nhất thiết phải là một căn nhà cụ thể. Chỉ cần là nơi ký chủ định cư thì đều có thể xem là “phòng” của hệ thống.

Tất cả vật phẩm trong cửa hàng của hệ thống cần tích phân để mua. Tích phân kiếm được từ “lòng trung thành” – tức là mỗi người ở trong phòng mỗi phút tạo ra một điểm lòng trung thành, quy đổi thành 10 điểm tích phân. Nếu muốn có nguồn thu nhập ổn định, chủ phòng nên ký hợp đồng thuê nhà với người khác – như vậy mới tạo ra lượng tích phân dồi dào, còn phòng ở cũng sẽ được hệ thống hỗ trợ nâng cấp.

Phòng Du đơn giản tổng kết lại: “Thuê – cho thuê – thu tiền – lấy tiền mua đồ. Hệ thống này chẳng phải chính là hệ thống ‘bà chủ cho thê nhà’ sao!”

【Không sai. Giờ đến lượt ký chủ quyết định có muốn ký khế ước trói định với hệ thống không?】

Phòng Du khoanh tay: “Khoan đã, ta còn chưa thấy được ngươi có gì điểm nào hấp dẫn nữa. Mở cửa hàng ra cho ta xem trước đã.”

Quản gia không từ chối, mở ra giao diện nửa trong suốt trước mặt Phòng Du.

【Sau khi trói định, ký chủ có thể tùy ý mở ba lô và cửa hàng bất kỳ lúc nào, không ai có thể nhìn thấy được.】

Phòng Du hào hứng dùng tay chạm thử nhưng chẳng có cảm giác gì.

【Khuyến nghị sử dụng ý niệm tinh thần để điều khiển giao diện.】

Phòng Du nghe lời, thử tưởng tượng “lật trang”, lập tức giao diện liền chuyển đổi nhanh chóng.

“Oa! Giống hệt game thực tế ảo!”

Cô bắt đầu khám phá. Giao diện có đủ mọi thứ – từ đồ ăn, quần áo, dược phẩm, kỹ năng, đến cả vật phẩm phòng ngự hay vòng bảo hộ cho cả phòng.

Tóm lại: chỉ cần có đủ tích phân, cô có thể sống sót trong mạt thế mà không lo thiếu bất cứ gì!

Dù không có dị năng, chỉ cần trói định hệ thống là sống yên ổn. Nghĩ thế, Phòng Du lập tức gật đầu ký khế ước.

“Ta đồng ý! Làm bà chủ cho thuê thì có vấn đề gì chứ, dễ thôi!”

【Tốt. Xin đọc kỹ trang đầu của khế ước rồi ký tên, ấn dấu tay để hoàn tất trói định.】

Khế ước nêu rõ: ký chủ tự nguyện trói định hệ thống, được quyền truy cập thương thành, nhận nhiệm vụ nâng cấp phòng ở, nếu vi phạm thì hệ thống có quyền giải trừ khế ước.

“thì ra là còn có nhiệm vụ nâng cấp phòng ở à? Hiểu rồi, giống như sửa chửa cải tạo nhà thôi.”

Sau khi ký xong, hệ thống nhắc nhở:

【Từ giờ ngươi là ký chủ chính thức. Hiện tại vòng bảo hộ phòng ở chỉ còn 13 giờ 26 phút, cần gia hạn sớm nếu ký chủ không muốn bị sinh vật biến dị tấn công.】

“Biết rồi! Nhưng ta hỏi cái này: nếu ta tự ở một mình trong phòng, thì vẫn kiếm được tích phân phải không?”

【Đúng. Ngươi có thể mở tài khoản cá nhân để xem tích phân và lòng trung thành hiện có.】

Phòng Du nảy ra một ý tưởng lớn mật:

“Vậy ta cứ ở trong phòng mãi, không ra ngoài tìm đồ ăn thì vẫn có thể sống được đúng không?”

【Lý thuyết thì đúng là như vậy.】

“Quá tốt rồi! Ta cứ nằm dài, không làm gì cả đời cũng không lo chết đói!”

Vừa hào hứng xong, nhưng xem giá vòng bảo hộ, Phòng Du suýt ngất:

“Một cái vòng bảo hộ 5 phút đã cần 120 tích phân? 3 tiếng là 3600? 24 giờ tới 24 nghìn tích phân?! Trời đất ơi, các người cướp bóc à!”

Cô vội tính toán. Với lượng tích phân do chính mình tạo ra, chỉ trụ được không quá hai ngày!

“Này rõ ràng ép ta phải ra ngoài tìm người thuê nhà!”

【Ký chủ à, đổi góc nhìn đi – làm bà chủ phòng trọ cũng rất vui mà~】

“Đừng có đổi cái giọng kỳ dị nữa!”


Ngày thứ ba của mạt thế.

“Tiết Uẩn, chúng ta đi siêu thị của trường tìm ít đồ về ăn trước cho qua đêm nay đi, mai rồi tính tiếp.” – Tưởng Linh, bạn cùng phòng của Tiết Uẩn đề nghị.

Dù không có dị năng, Tưởng Linh vẫn xin đi theo đội tìm vật tư, vì cô có thể lực tốt nhờ luyện tập thường xuyên, tự tin có thể giúp khuân vác. Cô nói:

“Chúng ta đều là trụ cột quốc gia mà.”

Câu nói này khích lệ tinh thần mọi người, một số bạn nam khỏe mạnh không có dị năng cũng tham gia đội tìm kiếm.

Họ chia thành hai nhóm: một nhóm đi tìm đồ ăn và nước, nhóm còn lại đi ký túc xá lấy chăn gối, quần áo… Nhóm của Tiết Uẩn nhận nhiệm vụ thu thập thực phẩm.

Ban đầu cô định đi nhà ăn, nhưng Tưởng Linh cho rằng chỗ đó chỉ toàn nguyên liệu sống, trong khi hội trường không thể nấu nướng. Cô đề xuất đến siêu thị của trường để tìm đồ ăn liền.

Tiết Uẩn nghĩ kỹ rồi đồng ý, mọi người đổi hướng đến siêu thị.

Bầu trời đã tối đen. Dị năng giả Triệu Quang – người có năng lực phát sáng – chỉ giữ ánh sáng ở tay để chiếu đường, tránh thu hút sự chú ý của động vật biến dị.

Dọc đường, họ thấy vô số xác chết máu me bê bết. Ai nấy đều rùng mình sợ hãi nhưng cố nén cảm xúc mà bước tiếp.

Khi gần đến siêu thị, đột nhiên từ xa vang lên tiếng chó sủa dồn dập. Chưa kịp phản ứng, âm thanh ấy đã ập đến gần ——

Một nữ sinh run rẩy nói:

“Đó... đó không phải là Tiểu Hắc – con chó lang thang trong trường mình sao?”

Mọi người giật mình lùi về sau. Triệu Quang soi đèn chiếu thẳng vào con vật.

Trước mặt họ là một con chó nhỏ dơ dáy, nhưng… trên cổ nó mọc ra một cái đầu thứ hai!!!


Sáng hôm sau, Phòng Du mệt mỏi tỉnh dậy trước khi vòng bảo hộ hết hiệu lực. Cô ăn vội vài cái bánh quy, vác cuốn sổ đen chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, cô dùng số tích phân ít ỏi còn lại của mình – hơn 7000 điểm – để mua một vòng bảo hộ phòng ở trong 3 giờ và một cái vòng cá nhân 3 giờ nữa, tổng cộng mất hơn 4000 điểm.

Nhìn số tích phân trôi đi, Phòng Du đau như cắt ruột.

“Vì tương lai có thể sống sót, mình nhất định phải bước ra ngoài… tìm khách thuê!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play