Lục Miểu Miểu chẳng hiểu tại sao Phòng Du lại chịu tốn vật tư quý giá để cứu một người xa lạ, giờ nghe nói muốn mang hắn về nhà, thì càng hoang mang hơn. Người này bị thương nặng, sống chết chưa rõ, mà trên đường về còn bao nguy hiểm rình rập. Lỡ như gặp thêm đợt chuột biến dị nữa thì chẳng phải sẽ kéo cả nhóm vào chỗ chết sao? Cô vội vàng lên tiếng phản đối:
“Cái này… cái này cũng quá nguy hiểm rồi đi? Lỡ trên đường về lại gặp chuột biến dị mang theo hắn chúng ta chạy sao nổi? Hơn nữa hôm nay nhiệm vụ chính là đi gom vật tư mang về, vốn đã không thu được bao nhiêu, thêm một người… chẳng phải càng khó khăn hơn sao?”
Ở thời mạt thế, tư tưởng bo bo giữ mình như Lục Miểu Miểu là điều rất bình thường. Cô không hề biết rằng Phòng Du rất cần thêm người sống để duy trì nhà trọ — và không biết hệ thống của cô ấy hoạt động thế nào. Nhưng Phòng Du lại hiểu rõ tâm lý của cô này, cho nên dù Miểu Miểu phản đối, cô cũng không tức giận gì.
“Không sao đâu Miểu Miểu,” Phòng Du mỉm cười trấn an,
“Cô nhìn xem hắn đầy cơ bắp thế kia, sẽ không dễ gì chết được đâu. Sau này khi hắn khỏe lại, cũng là một lao động cường tráng. Bây giờ chỉ có ba chúng ta thì làm được bao nhiêu việc? Huống hồ, thấy chết mà không cứu thì sao được?”
Lục Miểu Miểu nghe xong thì chột dạ. Cô chợt nhớ lại chính mình cũng từng được Phòng Du và Sở Diệu cứu sống. Nếu không có họ, cô đã sớm làm cơm cho chó hoang rồi. Giờ Phòng Du muốn cứu người khác, mà cô lại tìm cách ngăn cản — chẳng phải quá ích kỷ sao?
Sau một hồi sám hối trong lòng, Lục Miểu Miểu thành khẩn cúi đầu xin lỗi Phòng Du, rồi nghiêm túc nói:
“Chúng ta cần làm gì để mang hắn về? Có phải nên ghé tiệm thuốc lấy povidone, băng gạc không?”
Phòng Du tán thành:
“Đúng rồi, povidone và băng gạc là chắc chắn cần, nhưng cũng phải lấy thêm nhiều loại thuốc khác nữa. Ở thời buổi này mà bị bệnh thì rất phiền, tốt nhất là chuẩn bị đủ mọi loại thuốc luôn.”
Nói rồi, cô quay sang hỏi Sở Diệu:
“Sở Diệu, cậu thấy sao?”
Sở Diệu đáp dứt khoát:
“tôi không có ý kiến.”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt anh lại không nhịn được liếc về phía tên đầu trọc nằm mê man trên mặt đất — đúng là mạng lớn thật. Thôi thì để hắn sống đã, sau này khỏe lại thì bắt làm việc cũng không muộn.
Cả hai đồng đội đều đồng ý, Phòng Du lập tức đưa ra kế hoạch:
“Vậy chia nhóm hành động! Sở Diệu cậu mang theo Miểu Miểu vào siêu thị diệt nốt đám chuột còn lại, rồi gom đồ. Tập trung vào nước uống và thực phẩm, giấy vệ sinh cũng lấy nhiều một chút, mấy thứ còn lại tùy tình hình. Nhớ tìm vài cái rương nhựa to để đựng. Tôi sẽ mang tên đầu trọc đến tiệm thuốc, tìm đủ thuốc rồi quay lại gặp mọi người sao.”
Lục Miểu Miểu không có ý kiến gì, vì đi với Sở Diệu sẽ an toàn hơn. Nhưng Sở Diệu thì vẫn hơi lo:
“Cậu một mình mang theo hắn có ổn không đó?”
Phòng Du cười tự tin:
“Yên tâm đi, vòng bảo hộ của tôi là vô địch. Thêm một người chẳng thành vấn đề. Mà đúng rồi, chúng ta có thể lấy một cái xe đẩy mua sắm trong siêu thị, bỏ hắn vào đó đẩy đi cho tiện. Thuốc cũng có thể bỏ vào luôn.”
Nói rồi, cô chạy về phía trước siêu thị, nơi còn sót vài chiếc xe đẩy may mắn không bị phá hỏng. Chọn một chiếc còn dùng được, cô đẩy xe quay lại:
“Sở Diệu, mau tới giúp, chúng ta nâng hắn vào xe!”
Sở Diệu bất đắc dĩ thở dài, nhưng không từ chối. Anh bước tới, một tay nhấc tên đầu trọc đang hôn mê nhét vào xe đẩy.
Phòng Du đổi hướng xe, chuẩn bị đi về phía tiệm thuốc gần đó. Trước khi đi, cô còn dặn dò kỹ:
“Miểu Miểu, cô cũng đẩy theo một xe đẩy nữa, gom càng nhiều đồ càng tốt. Sở Diệu, kiếm cho tôi vài cái rương nhựa loại lớn, gom đủ đồ rồi nhớ dùng xe kéo về. Tôi đi tiệm thuốc trước, gom đủ thuốc rồi sẽ quay lại hội họp.”
Hai nhóm chia đường, mỗi nhóm một nhiệm vụ rõ ràng. Mạt thế hỗn loạn, nhưng chỉ cần phối hợp tốt, hy vọng vẫn còn ở phía trước.
Sở Diệu nhìn theo bóng Phòng Du đang dần khuất sau con đường, bất giác thở dài một hơi thật dài, trong lòng không khỏi lẩm bẩm:
“Cô ấy bây giờ cũng chẳng khác gì so với lúc còn đi học…”
Lục Miểu Miểu nghe loáng thoáng thấy tiếng anh nói, tò mò quay đầu lại:
“Anh nói gì đó?”
Sở Diệu lắc đầu, giấu nhẹm cảm xúc, đẩy xe tay:
“Không có gì. Mau lên thôi, phải tranh thủ trước khi lũ chuột phá sạch vật tư trong siêu thị.”
Bên kia, Phòng Du một mình đẩy xe đưa tên đầu trọc đến tiệm thuốc gần đó. Trước khi vào, cô dừng lại trước cửa, thận trọng quan sát xung quanh xem có dấu hiệu nào của động vật hoặc thực vật biến dị hay không. May mắn là không thấy gì bất thường ngoài cảnh tượng hỗn loạn trong tiệm: tủ kệ đổ ngổn ngang, chai lọ vỡ vụn, trên đất còn vương máu đã khô.
Phòng Du không dám sơ suất. Dù tên đầu trọc hơi nặng, cô vẫn cố gắng giữ hắn nằm trong phạm vi vòng bảo hộ. Cẩn thận đẩy xe tiến vào bên trong, cô bắt đầu tìm kiếm.
Dù mọi thứ đã tan hoang, nhưng một số dược phẩm trong tủ kính vẫn còn nguyên vẹn. Phòng Du không kịp phân loại, cứ thấy hộp nào còn nguyên là gom hết vào ba lô và xe đẩy: thuốc cảm, thuốc đau đầu, thuốc dạ dày… tất cả đều không bỏ sót. Thậm chí dược phẩm rơi dưới đất nếu còn nhìn rõ tên và chưa nát, cô cũng nhặt lên luôn.
Thu gom xong những thứ còn sót lại, Phòng Du chuyển sang tìm povidone và băng gạc để xử lý vết thương nghiêm trọng của tên đầu trọc.
Hắn bị thương không nhẹ: một vết sâu tới mức thấy xương ở tay trái, bụng cũng bị cào rách, máu vẫn đang thấm ướt áo. Nếu không sát trùng và băng bó kịp thời, e là vết thương sẽ hoại tử mất.
Chỉ tiếc là povidone, dung dịch sát trùng và oxy già để trên kệ đều vỡ nát cả, văng tung tóe trên đất. Phòng Du phải lần mò từng ngóc ngách. May sao dưới gầm quầy và phía sau tủ gỗ vẫn còn vài món hàng chưa bị phá hỏng. Cô lập tức lôi ra, nhét đầy vào mọi khoảng trống còn sót trong xe đẩy.
Ba lô đã căng phồng, xe đẩy cũng chất cao như núi. Cô còn lôi thêm bốn cái túi mua sắm: hai cái đeo trên vai, hai cái móc vào xe.
Phòng Du: thật sự là “đem cả cái tiệm thuốc đi rồi”!
Xác định tiệm thuốc không còn gì giá trị nữa, Phòng Du chuẩn bị đẩy xe băng qua đường để hội hợp với Sở Diệu và Lục Miểu Miểu.
Nhưng vừa ra đến cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô lập tức dừng bước — một con mèo mướp biến dị to khổng lồ đang xuất hiện giữa đường.
Con mèo với lưng rộng vai lớn, đang quay lưng lại phía cô. Nó ngồi chễm chệ giữa đường, há mồm nhai rôm rốp từng con chuột biến dị — hiển nhiên là bị mùi thịt nướng từ đống xác chuột thu hút mà đến.
Phòng Du lập tức nhíu mày.
Giờ ra ngoài hay ở trong đều khó.
Dù cô có vòng bảo hộ, lý trí vẫn nhắc cô rằng không nên thử vận may. Cô đang mang theo một bệnh nhân trọng thương và cả xe đầy dược phẩm quý như vàng, chỉ cần sơ suất một chút, tất cả sẽ đổ sông đổ biển.
Cô đứng yên ở cửa tiệm, quan sát con mèo to đang gặm chuột kia với ánh mắt căng thẳng. Đường về phía siêu thị chỉ cách một đoạn ngắn, nhưng hiện tại — lại tựa như cách cả trăm dặm.
Nhưng Phòng Du thật sự không cam lòng đứng nhìn con mèo biến dị kia ăn sạch đám chuột mà bọn họ vất vả liều mạng mới giết được. Mỗi một con đều là tích phân đó!
Cô cứ đứng ngẩn người ngay cửa tiệm thuốc, trong lòng đấu tranh “Ra ngoài hay không ra ngoài đây?”
Cùng lúc ở phía siêu thị bên kia, Sở Diệu và Lục Miểu Miểu đã xử lý xong toàn bộ lũ chuột còn sót lại, vật tư cũng đã thu gom gần đủ. Có thể xem như lần ra ngoài này đã thắng lợi.
Sở Diệu hỏi:
“Miểu Miểu, bên cô thế nào rồi? Tôi đã chất đầy hai cái rương, có một cái toàn là xác chuột biến dị, chắc tạm ổn rồi.”
Lục Miểu Miểu đang cố gắng nén lại cảm giác buồn nôn, nhanh nhẹn đẩy xe mua sắm tránh né thi thể và đống hỗn độn trên mặt đất để đến chỗ Sở Diệu:
“Tôi cũng gom xong rồi, còn kiếm được thêm 2 cái ba lô để đựng đồ.”
“Vậy đi thôi, tranh thủ về sớm. Xem thử Phòng Du bên kia thế nào rồi.”
Hai người một trước một sau đẩy xe ra cửa, ngay lúc ấy cũng phát hiện con mèo biến dị đang sung sướng nhai nuốt thi thể chuột.
Sở Diệu lập tức giơ tay chặn Lục Miểu Miểu lại, mắt vẫn không ngừng nhìn quanh tìm bóng dáng Phòng Du. Nhưng không thấy cô đâu, hắn không khỏi nhíu mày.
Lục Miểu Miểu thấy con mèo to như hổ trước mắt thì ngây cả người, thì thào:
“con mèo này to quá vậy? Thậm chí còn to hơn cả con chó biến dị đã rượt tôi lần trước… Giờ làm sao gặp Phòng Du bây giờ?
Sở Diệu thì chẳng để con mèo kia vào mắt. Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến sự an toàn của Phòng Du. Theo hắn, chỉ cần đóng băng nó lại giống như xử lý con rắn khổng lồ hôm nọ, sau đó chặt ra là xong.
Hắn vừa định động thủ thì bất ngờ phát hiện có người bước ra từ phía sau con quất miêu — chính là Phòng Du!
Đồng tử hắn co rút lại, thốt lên cảnh báo:
“Phòng Du, cẩn thận ——!”
Phòng Du bước ra khỏi tiệm thuốc, thấy con mèo biến dị kia đang ăn sạch đám chuột mà cô cực khổ mới có được, tim như bị bóp chặt. Sau khi xác định vòng bảo hộ của mình còn thời gian hoạt động và đủ bao phủ cô cùng tên đầu trọc, Phòng Du mới đẩy xe ra khỏi tiệm để lấy thi thể chuột kia.
Cô vốn sẽ đến gần con mèo, lợi dụng phạm vi của vòng bảo hộ gom hết số thi thể trong tầm tay. Dù có bị tấn công, thì cũng không sao.
Nhưng không ngờ trước khi cô kịp hành động, tiếng Sở Diệu gọi to làm mọi thứ rối tung. Phòng Du lập tức ngẩng đầu lên, phát hiện con mèo không hề chú ý đến cô, mà toàn bộ sự chú ý lại chuyển sang phía Sở Diệu và Lục Miểu Miểu.
Phòng Du hoảng hốt cực độ. Cô sợ rằng con mèo sẽ nổi khùng, vung móng đánh chết hai người kia. Nhưng điều cô lo lại không xảy ra. Chỉ thấy con mèo kia giống như đang ăn ngon bị phá đám, bất mãn “miêu” một tiếng về phía Sở Diệu.
Sở Diệu nhận ra nó dường như không có ý định tấn công mình, nhưng hắn cũng không muốn nó ở lì ở đó làm cản trở đường họ. Hắn định phóng ra một đạo sét để cảnh cáo.
Ai ngờ, con mèo chỉ liếc hắn một cái, sau đó bất mãn cúi đầu tha một đống xác chuột biến dị rồi quay người chạy mất.
Một luồng cam như tia chớp vụt qua ngay trước mặt Phòng Du, chưa kịp phản ứng thì bóng dáng nó đã biến mất tăm.
Phòng Du đứng đờ ra:
“…?”
Cho nên con quái vật to xác kia thật sự chỉ chạy đến ăn chực thôi sao?
Dù thế nào thì nguy cơ đã được giải trừ. Phòng Du đẩy xe đầy dược phẩm đi ra. Lúc này cô mới nhận ra số vật tư hai người kia gom được còn nhiều hơn cô tưởng.
Lục Miểu Miểu ngạc nhiên hỏi:
“Phòng Du, cô làm sao gom được nhiều dược phẩm như vậy?!”
Sở Diệu bước đến, tự nhiên vác luôn hai cái túi lớn mà Phòng Du đang đeo trên vai rồi đặt lên xe đẩy, giúp cô nhẹ người đi nhiều.
Phòng Du thấy mọi người đều mang không ít đồ, chợt nhớ ra chuyện quan trọng, vội vàng hỏi:
“Vậy số xác chuột biến dị thì sao? Nhiều vậy mà không mang về thì quá phí! Nhìn thôi cũng thấy có thể đổi được cả đống tích phân rồi!”
Đúng như dự đoán, Sở Diệu không nói gì, chỉ kéo một cái rương ra khỏi xe đẩy tay rồi mở nắp cho cô xem.
Bên trong, rương chất đầy thi thể chuột xếp ngay ngắn. Theo kích thước mà tính thì chắc phải đến mấy chục con.