Ban đầu, hai nhóm người chỉ lặng lẽ nhìn nhau từ xa, tưởng rằng sẽ an ổn mà tránh được va chạm. Nhưng trong tận thế, bất ngờ luôn đến khi không ai kịp trở tay.
Nhóm Phòng Du chỉ vừa bước qua khỏi siêu thị thì mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Cô suýt chút nữa không đứng vững, may mà Lục Miểu Miểu nhanh tay đỡ lấy. Sở Diệu ngay lập tức cảnh giác, cảm nhận rõ nguy hiểm đang tới gần nên lập tức chắn trước mặt hai người.
Chỉ vài giây sau, nguyên nhân của cơn rung lắc đã hiện ra trước mắt. Sở Diệu trầm giọng cảnh báo:
“Có một bầy chuột biến dị đang lao tới, số lượng cực kỳ lớn, cẩn thận!”
Phía trước, từng đợt bụi mù bốc lên, từng mảng đen kịt đang ào ào xông tới theo nhịp địa chấn. Mỗi con chuột đều có cặp mắt đỏ rực và hàm răng sắc nhọn khiến ai nhìn thấy cũng rợn người.
Tên đầu trọc đang canh cửa siêu thị cũng phát hiện đàn chuột khổng lồ đang lao đến, hoảng hốt hét lớn vào trong:
“Mau ra ngoài! Chuột biến dị đang tới! Chạy mau!!”
Nhưng đã quá muộn. Đàn chuột lao nhanh như chớp. Tên đầu trọc vừa dứt lời, con chuột đi đầu đã vọt lên người hắn.
Hắn là dị năng giả nên ngay lập tức tung dị năng. Cơ thể hắn nhanh chóng thú hóa — toàn thân mọc đầy lông cứng như thép, thân hình to lớn gấp đôi, mười ngón tay biến thành móng vuốt sắc nhọn. Hắn giơ tay vung một cái, liền xé toạc con chuột đang lao tới trước mặt.
Nhưng chuột biến dị quá đông. Một mình hắn chỉ miễn cưỡng tự vệ, không còn thời gian lo cho người trong siêu thị. Rất nhanh, bầy chuột đã tràn vào bên trong, cắn xé điên cuồng những người đang thu gom vật tư.
Siêu thị lập tức biến thành địa ngục, tiếng hét thảm vang lên liên tiếp:
“Cứu tôi với!!!”
“Sao lại có nhiều chuột như vậy?! Mau giết nó đi!!”
“Vật tư! Vật tư bị cắn nát hết rồi! A——!!”
Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Bên ngoài, nhóm Phòng Du cũng đang vật lộn đối phó với đàn chuột. Phòng Du cố gắng giữ Lục Miểu Miểu sát bên mình để đảm bảo cả hai đều nằm trong phạm vi bảo vệ của vòng bảo hộ. Chuột không thể xông vào, chỉ có thể điên cuồng đập vào màn chắn, gào thét giận dữ.
Dù được bảo vệ, Lục Miểu Miểu vẫn sợ đến mức hét lên không ngừng. Phòng Du tranh thủ hét lên:
“Miểu Miểu! Mau dùng dị năng của cô tấn công đi!”
Lục Miểu Miểu hoảng loạn lắc đầu:
“Tôi không làm được! Dị năng của tôi không thể tấn công!”
Phòng Du nghiêm giọng, ra sức thuyết phục:
“Cô phải thử! Dị năng của cô là để bảo vệ chính cô đó! Nếu không sử dụng, vĩnh viễn cô sẽ không thể biết sức mạnh thật sự của mình!”
Thấy hai người vẫn an toàn trong vòng bảo hộ, Sở Diệu yên tâm mở hết công lực chiến đấu. Anh liên tục sử dụng đủ loại dị năng — khi thì đóng băng, khi thì phun lửa, khi thì tạo sấm sét. Từng làn dị năng tung ra khiến đám chuột không thể đến gần.
Giữa lúc chiến đấu, Sở Diệu vẫn không quên hướng dẫn:
“Lục Miểu Miểu! Dồn toàn bộ dị năng vào một ngón tay, rồi bắn ra ngoài!”
Lục Miểu Miểu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Cô tập trung toàn bộ sự chú ý và năng lượng vào đầu ngón tay, nhắm về phía đàn chuột đang vây quanh bên ngoài, rồi dùng toàn lực bắn ra!
Một quả cầu nước tròn trịa trong suốt như viên bi bay ra ngoài, đập trúng con chuột gần nhất. Con chuột kia lập tức tru lên đau đớn.
Miểu Miểu tròn mắt nhìn ngón tay mình, kinh ngạc không nói nên lời:
“Tôi… tôi bắn trúng rồi?! Thật sự đánh trúng rồi?!”
Cô vui mừng đến mức gần như muốn nhảy lên tại chỗ.
Phòng Du cũng vui vẻ thay Lục Miểu Miểu, mỉm cười nói:
“Tôi đã bảo rồi mà, cô nhất định làm được.”
Lục Miểu Miểu vui mừng. Lần đầu tiên cô thật sự cảm thấy mình cũng có thể chiến đấu, cũng có thể bảo vệ bản thân. Tự tin và dũng khí bùng lên, cô giơ tay chuẩn bị tiếp tục tấn công những con chuột còn lại. Nhưng khi vừa định nhắm vào con kế tiếp thì ánh mắt cô chạm phải một cảnh tượng khiến người ta lạnh gáy — chính là con chuột mà cô vừa bắn trúng.
Toàn thân nó không hề có vết thương nào, chỉ là lông bị nước làm ướt sũng. Nó đứng yên nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đỏ rực đầy phẫn nộ, như thể bị xúc phạm.
Lục Miểu Miểu rùng mình, theo bản năng lùi lại vài bước, run giọng nói:
“Tôi… tôi rõ ràng đánh trúng mà? Chẳng lẽ dị năng của tôi không có tí lực sát thương nào?!”
Phòng Du cũng ngây ra. Cô không ngờ dị năng công kích của Lục Miểu Miểu lại yếu đến mức chỉ như... cho đối phương tắm một trận. Một lúc lâu không biết nên nói gì, cuối cùng buột miệng thốt lên suy nghĩ trong lòng:
“cô nói xem… có khi nào con chuột kia tưởng cô đang khiêu khích nó không?”
Lục Miểu Miểu vẫn không từ bỏ. Cô tiếp tục phóng đạn nước về phía bầy chuột. Trong đầu cô nghĩ chỉ cần tập luyện đủ nhiều, lực công kích của đạn nước rồi sẽ mạnh hơn.
Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Bất kỳ con chuột nào trúng đạn đều chỉ bị ướt lông, không con nào bị thương. Tệ hơn nữa, do nhắm không chuẩn, cô còn vô tình bắn trúng những con chuột ở xa, khiến chúng cũng nổi giận kéo đến.
Từ một bầy chuột lác đác, giờ đây chúng tụ lại càng lúc càng đông, bao vây chặt vòng bảo hộ nơi Lục Miểu Miểu và Phòng Du đang đứng. Chúng gào rú, ra sức đập vào lớp bảo vệ, muốn xé nát “kẻ dám xúc phạm” kia.
Nhìn tình cảnh đó, Lục Miểu Miểu hoảng hốt ngừng tay, nước mắt muốn trào ra:
“Tại sao lại thành ra thế này… Tôi thật sự muốn tấn công chúng mà…”
Phòng Du miễn cưỡng bật ra hai tiếng cười khan, cố gắng an ủi:
“Không sao, không sao… Mới bắt đầu luyện tập mà. Chăm chỉ thêm là sau này sẽ thành thạo, sức công kích cũng sẽ mạnh hơn.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, trong lòng cô lại âm thầm cảm thấy may mắn vì có vòng bảo hộ. Nếu không, chỉ với khả năng “gây thù” của Lục Miểu Miểu thì chưa đầy một giây hai người họ đã bị cắn đến mức chẳng còn mảnh xương nào nguyên vẹn.
Cách đó không xa, Sở Diệu vẫn đang chiến đấu giữa bầy chuột. Bỗng nhiên anh gọi lớn:
“Lục Miểu Miểu! Đừng dừng lại! Ngươi thử tiếp tục công kích, dụ bọn chúng tụ lại một chỗ đi!”
Lục Miểu Miểu không hiểu anh định làm gì, nhưng vẫn gật đầu nghe theo. Một lần nữa, cô giơ tay tạo thủy đạn, nhắm thẳng vào đám chuột.
Quả nhiên, những con từng bị cô làm ướt trước đó lại đồng loạt quay lại, thêm cả những con mới bị trúng nước cũng cùng lao đến. Chẳng mấy chốc, một đàn chuột đen nghịt đã vây kín xung quanh vòng bảo hộ của hai người. Nếu không có lớp chắn, cảnh tượng này chắc chắn đủ khiến bất kỳ ai ngất xỉu vì sợ.
Nhưng chính lúc ấy, Sở Diệu nắm lấy thời cơ. Anh giơ tay trái lên, trong lòng bàn tay bắt đầu ngưng tụ một quả cầu sấm sét khổng lồ, ánh điện màu tím rực rỡ lan rộng, dần bao trùm cả một vùng.
Quả cầu điện càng lúc càng lớn, cuối cùng đạt đến kích thước tương đương cả đống chuột bên dưới. Và rồi — “ẦM!” — quả cầu sấm sét nổ tung, điện giật lan truyền theo bộ lông ướt của từng con chuột.
Trong khoảnh khắc ấy, cả một bầy chuột bị thiêu cháy, hóa thành tro bụi chỉ trong nháy mắt. Không một con nào thoát khỏi.
Lục Miểu Miểu ngẩn người, trên đầu như mọc dấu chấm hỏi:
“Ơ…? Tại sao đột nhiên tụi nó đều… chết hết rồi???”
Đám chuột quanh ba người gần như bị tiêu diệt sạch. Vài con còn sót lại cũng bị Sở Diệu tiện tay đóng băng. Anh nhìn xuống đống tro tàn của đám chuột bị sét đánh tan xác — rồi tiếc nuối lẩm bẩm:
“Đáng tiếc là không điều chỉnh được cường độ, mấy con trên cùng bị cháy thành tro, mang về cũng không đổi được tích phân.”
Lục Miểu Miểu: Tại sao người này tiêu diệt một đàn chuột biến dị lại nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước vậy? Trong khi mình… dị năng chỉ như tắm cho kẻ địch?!
Phòng Du cũng thấy tiếc, nhưng nghĩ lại số lượng chuột quá nhiều, không thể mang hết, mấy con cháy sạch thì cũng đành chịu.
“Chuột biến dị nhiều quá, nhiệm vụ chính của chúng ta là mang vật tư về. Mang được bao nhiêu xác thì mang. Giờ bên này xử lý xong rồi, còn bên trong siêu thị vẫn chưa, mau qua đó tiêu diệt hết đi, kẻo bọn chúng phá hỏng hết vật tư.”
Ba người vội vàng đi tới khu siêu thị.
Ở siêu thị, nhóm người ẩn nấp bên trong đã gần như bị đàn chuột tiêu diệt toàn bộ. Chỉ còn sót lại một người — tên đầu trọc canh giữ cửa trước đó — đang cố gắng chống đỡ trong tuyệt vọng. Trên người hắn chi chít vết thương, rõ ràng đã trúng độc của chuột biến dị, sắc mặt tái xanh, cơ thể loạng choạng, khiến đám chuột tấn công hắn càng dữ dội hơn.
Sở Diệu nhanh chóng nhận ra tình hình, liền dùng dị năng đóng băng toàn bộ chuột đang lao tới gần tên đầu trọc. Nhưng tên đầu trọc đã kiệt sức, ngã gục xuống đất.
Phòng Du vội vàng bước đến, đưa tay kiểm tra mạch đập ở cổ hắn — may mắn vẫn còn, dù rất yếu. Nhưng sắc môi hắn đã chuyển tím, rõ ràng đang trong tình trạng nguy kịch vì trúng độc. Nếu không được giải độc kịp thời, e là không giữ được mạng.
Lục Miểu Miểu lo lắng hỏi:
“Cô… muốn cứu hắn sao? Nhưng hắn bị trúng độc nặng vậy, chúng ta đâu có thuốc gì cứu được đâu…”
Thực ra, Phòng Du cũng đang do dự. Như Lục Miểu Miểu nói, giữa thời loạn thế, bảo vệ được bản thân đã khó, cứu thêm người bị thương, bị trúng độc chỉ tổ thêm gánh nặng. Lỡ như dốc toàn lực mà vẫn không cứu được, chẳng phải uổng phí vật tư quý giá sao?
Nhưng — Lục Miểu Miểu không biết hệ thống cửa hàng của Phòng Du có bán thuốc giải độc. Hơn nữa, còn có cả loại giải độc cao cấp chuyên trị độc tố từ biến dị chuột, rắn, cóc... và cả loại đa năng — tuy cực kỳ đắt.
Biết rõ mình có thể cứu người mà làm ngơ, với Phòng Du mà nói, đó là chuyện khác hoàn toàn với “không đủ khả năng”.
cô âm thầm cắn răng gọi hệ thống, mở giao diện mua hàng, nhanh chóng mua một lọ thuốc giải độc chuyên trị độc của chuột, giá: 1000 tích phân. Sau đó cô giả vờ lục trong ba lô, lấy ra bình thuốc và đổ vào miệng tên đầu trọc.
Lục Miểu Miểu tròn mắt kinh ngạc:
“cô… cô cho hắn uống cái gì vậy? Thuốc diệt chuột hả?”
Phòng Du cạn lời:
“…cô gái à, thuốc diệt chuột là để diệt chuột. Tôi đang giải độc cho người ta đấy, không phải mưu sát.”
Sở Diệu vừa chiến đấu vừa quan sát động tĩnh bên kia. Anh thấy rõ Phòng Du thò tay vào chiếc ba lô vốn rỗng không, nhưng lại rút ra được một lọ thuốc y chang thuốc trong hệ thống. Trong lòng Sở Diệu ngầm hiểu nếu ba người bọn họ là khách trọ có hệ thống, thì rất có thể Phòng Du chính là chủ nhà có hệ thống riêng. Việc cô che giấu điều này không đáng trách, miễn là trong lòng mình rõ là được.
Hiệu quả của thuốc giải độc rất nhanh. Màu tím đen trên mặt đầu trọc nhanh chóng rút đi, thay bằng sắc trắng xanh do mất máu. Giải độc xong, vẫn cần băng bó các vết thương để cầm máu.
Lục Miểu Miểu cũng nhận ra điều đó:
“Giải độc thì xong rồi đấy, nhưng để hắn nằm đây, sớm muộn gì cũng bị thứ khác đến ăn thịt…”
Phòng Du tất nhiên không định bỏ mặc. Cô đã bỏ ra 1000 tích phân! Không thể để lãng phí như vậy. Sớm muộn gì cũng phải để tên đầu trọc “kiếm lại vốn” cho cô.
Nghĩ đến đây, cô nảy ra một ý, ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Sở Diệu và Lục Miểu Miểu:
“Hay là… chúng ta mang hắn về nhà luôn đi?”