Ở giai đoạn tận thế như này, nước uống và đồ ăn đều là tài nguyên quý hiếm. Hiện tại, phần lớn mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, đang ở giai đoạn đầu của mạt thế – khi các loài động thực vật biến dị bắt đầu tàn phá khắp nơi. Nhưng đến khi con người dần dần thích nghi với hoàn cảnh này, e rằng những trận chiến tranh đoạt tài nguyên giữa người với người sẽ không thể tránh khỏi. Khi ấy, có thể xã hội sẽ phân hóa thành hai tầng lớp rõ rệt: dị năng giả và người thường. Điều gì sẽ xảy ra sau đó khiến người ta không dám nghĩ đến.
Bên kia, Sở Diệu và Phòng Du đang chăm chú “nghiên cứu” hệ thống cửa hàng của khách trọ – mà đúng hơn thì là chỉ có Phòng Du là hứng thú bừng bừng, còn Sở Diệu thì đơn giản chỉ muốn xem thử cái cửa hàng này có thể thật sự “từ không thành có”, tạo ra được hàng hóa hay không.
“Đồ dùng sinh hoạt đều có, còn có rất nhiều thực phẩm ăn liền, nhưng sao lại có nhiều loại gia vị như vậy?” – Phòng Du thắc mắc.
Cô chợt nhớ lại trong hệ thống cửa hàng có mục khu chức năng nơi bán mấy thứ như vườn rau, chuồng trại, ao cá,... Chẳng lẽ là hệ thống muốn ép cô phải cố gắng kiếm đủ tích phân để mở được hết mấy khu chức năng đó? Cho nên mới chỉ cung cấp thực phẩm ăn liền và gia vị, còn những thứ đồ tươi như thịt, trứng, rau quả thì bắt người chơi phải tự mình tạo ra bằng đôi tay lao động?
Dù hệ thống có tính toán gì thì tạm thời cũng không quan trọng. Phòng Du hiểu rõ một điều: trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, họ sẽ không được ăn thịt cá trứng sữa hay rau trái tươi rồi.
Cửa hàng khách trọ hiện tại trưng bày chỉ có bấy nhiêu thứ– nhìn qua thì chẳng khác gì một siêu thị thời trước mạt thế. Phòng Du nghĩ sau này có thể đưa các vật phẩm như đồ nội thất, kỹ năng, dược phẩm,... vào cửa hàng để tiện cho việc trao đổi, nhưng việc đó còn chưa cần vội. Dù sao cũng phải đợi có thêm nhiều khách trọ hơn thì mới thực hiện được.
“Muốn ăn gì không?” – Sở Diệu hỏi.
Phòng Du nhìn một vòng thực phẩm ăn liền trong cửa hàng, phát hiện loại nào cũng có, vừa nhiều vừa sặc sỡ đến hoa cả mắt, thậm chí còn nhiều hơn cả mấy siêu thị lúc trước. Nhưng đi kèm với đó là giá cả cực kỳ "chói mắt".
Tuy không thể lấy tiền thời trước mạt thế để quy đổi với tích phân hiện tại, nhưng nhìn vào thực tế thì kiếm được tích phân lúc này rất khó khăn. Như Sở Diệu, sau một trận đánh với cả đống động thực vật biến dị, cũng chỉ kiếm được vỏn vẹn 2520 tích phân. Thế mà trong cửa hàng, chỉ một thùng mì gói đã ngốn mất 300 tích phân. Nghĩ đến việc tích phân này là phải dùng mạng đổi, người có chút đầu óc cũng sẽ thấy mua đồ ăn kiểu này là không đáng chút nào.
Nhưng con người là sinh vật phải ăn để sống, đó là điều không thể thay đổi. Nhịn một bữa có thể cầm cự, nhưng nhịn lâu thì chỉ có đói đến choáng váng. Phòng Du chỉ mới nhìn hình ảnh mì gói trên hệ thống thôi mà nước miếng đã muốn chảy. Sở Diệu thấy vậy liền không do dự, lập tức mua luôn loại mì mà cô nhìn lâu nhất.
Vừa nạp tích phân hoàn thành giao dịch, đúng khoảnh khắc ấy, có một thùng mì gói từ trên trời rơi xuống, rơi ngay trước cửa hàng – hình ảnh này lập tức khiến hau người trố mắt kinh ngạc.
Phòng Du cũng rất chấn động. Quả nhiên, hàng từ hệ thống xuất ra đều là đồ chất lượng cao. Dù chỉ là một thùng mì gói nhỏ, nhưng với bọn họ mà nói, nó tương đương với việc sau này không cần quá lo chuyện nước uống hay đồ ăn nữa. Chỉ có điều…
“Cậu nói mua là mua luôn à? chúng ta không có nước, cũng chẳng có gì để nhóm lửa nấu nước đâu nhé.”
Sở Diệu bình tĩnh giơ hai tay ra – một tay bốc lên ngọn lửa, tay kia lại xuất hiện một lớp băng mỏng:
“Nhóm lửa, nấu nước. Nếu không thể nhóm lửa thì tôi có thể dùng bếp điện hoặc ấm siêu tốc để đun nước cũng được.”
Trời đất ơi, người này đúng là vạn năng thật rồi?
Vậy là Sở Diệu lại mua thêm hai gói mì, rồi để Phòng Du đứng một bên tròn mắt nhìn. Chỉ thấy Sở Diệu không cần cắm điện mà để hai tay treo lơ lửng trên ấm siêu tốc – tay trái không ngừng ngưng tụ từng khối băng lớn, tay phải thì điều khiển ngọn lửa nhỏ ổn định, làm cho băng tan từ từ thành nước nhỏ từng giọt vào ấm.
Không bao lâu sau, ấm đã đầy hơn một nửa nước. Sợ khi nấu nước sôi quá tràn ra ngoài, Sở Diệu cũng không đổ thêm. Với lượng nước hiện có, hoàn toàn đủ để nấu chín ba gói mì.
Cùng lúc đó, Lục Miểu Miểu – người nãy giờ chỉ gặm mấy miếng bánh quy mà vẫn còn đói – vừa thấy hai người bước vào bếp, một mùi thơm cực kỳ quen thuộc liền bay ra, cực kỳ mê người.
Ai cũng biết, mùi mì gói luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng. Mà với người bụng đang réo như cô thì mùi đó chẳng khác nào một đòn tra tấn trí mạng.
Lục Miểu Miểu liên tục nuốt nước miếng, mắt không ngừng liếc về phía phòng bếp. Nhìn một lúc, cuối cùng lại thấy hai người từ bếp đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, rồi đẩy một phần mì gói đến trước mặt cô.
Lục Miểu Miểu hoảng hốt xua tay:
“Không cần đâu, không cần, hai người ăn đi. Tôi ăn bánh quy rồi, không đói nữa đâu…”
“Ọc——”
Tiếng bụng kêu vang cực rõ ràng, không chút nể mặt mà phản bội cô ngay tại chỗ. Lục Miểu Miểu cứng đờ người lại. Lúc này, Phòng Du cười tươi rói nhìn cô, nói:
“Chỉ ăn vài cái bánh quy thì sao mà no nổi? Hơn nữa bọn tôi nấu ba phần mì rồi, nấu thì cũng nấu rồi, cô không ăn thì phí quá.”
Lục Miểu Miểu nghe vậy, trong lòng càng lúc càng dao động, bụng cũng theo đó mà kêu. Quả thật, cô rất đói – cực kỳ đói. Từ khi tận thế bắt đầu đến giờ, cô còn chưa uống được một giọt nước nào. Bụng đã đói đến mức có thể ăn sạch một con trâu, lại còn phải ngửi mùi thơm ngào ngạt của mì gói – món ăn mang lực sát thương siêu cấp với người đói – khiến cô muốn từ chối cũng khó mà mở miệng được. Cô sợ chỉ cần mở miệng, nước miếng sẽ không ngừng tuôn ra làm cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Nhưng mà… cô đâu chỉ được người ta cứu, còn ăn bánh quy của người ta, ở nhờ nhà người ta, giờ lại muốn ăn cả mì gói mà người ta tự tay nấu? Cô có tư cách gì chứ?
Chưa kể, nếu sau này thật sự có thể ở lại đây – nơi có điều kiện sống tốt như vậy – thì chỉ riêng cái ơn cứu mạng lúc trước thôi cũng đủ khiến cô không thể từ chối. Nghĩ lại chuyện cô trước đây còn uyển chuyển từ chối đề nghị ký hợp đồng thuê nhà, đúng là... hết sức không biết điều.
“Làm sao vậy? Mau ăn đi, mì để lâu là không ngon đâu.” – Phòng Du thúc giục, rồi chính mình húp một miếng mì nóng hổi. Mùi thơm bốc lên, từng ngụm từng ngụm, ấm áp mà an lòng. Phòng Du vừa ăn vừa cười nói:
“Chỉ cần được ăn một miếng đồ nóng thôi cũng đã là hạnh phúc rồi. Mới có hai ngày không được ăn đồ nóng, giờ được ăn mì gói mà tớ thấy như sống lại ấy.”
Câu nói của Phòng Du khiến Lục Miểu Miểu càng thêm dao động. Cô nghĩ đến từng khoảnh khắc trong hai ngày qua – sợ hãi, kinh hoàng, chạy trốn, chứng kiến bạn bè chết thảm dưới nanh vuốt của động vật biến dị. Tất cả đều như ác mộng.
Lúc này, cô hiểu ra: mình chẳng còn lý do gì để từ chối nơi này nữa. Nếu không ở lại đây, trong cái thế giới hỗn loạn này, cô còn có thể đi đâu chứ?
“…Ờ thì…” – Lục Miểu Miểu bỗng lên tiếng. Ánh mắt cô từ chần chừ chuyển dần sang kiên định:
“Xin lỗi, tôi đổi ý rồi. Lúc trước cô nói tôi có thể ký hợp đồng thuê nhà, lời đó… còn giữ không? Tôi quyết định muốn ở lại đây!”
Phòng Du: Hóa ra chỉ cần một phần mì gói là đủ khiến người ta thay đổi quyết định cuộc đời?!
……
Việc Lục Miểu Miểu đột ngột đổi ý khiến Phòng Du cực kỳ hoan nghênh, trong lòng như có cả vạn pháo hoa nổ tung. Cô lập tức giúp cô ta ký kết hợp đồng thuê phòng, sau đó nhanh chóng dọn dẹp căn phòng đơn cuối cùng còn lại ở lầu hai để Lục Miểu Miểu có chỗ ở ổn định.
Vì để cảm ơn ân cứu mạng và sự thu nhận của Phòng Du và Sở Diệu, buổi tối hôm đó Lục Miểu Miểu chủ động dùng dị năng của mình cấp nước cho hai người rửa mặt. Phòng Du cảm động suýt chút nữa thì nước mắt nước mũi giàn giụa – với một người mà chỉ cần một ngày không được tắm là thấy như sắp xỉu như cô thì chuyện này đúng là xúc động tận tâm can.
Sở Diệu đảm nhận phần đun nước ấm. Ba người sau khi ăn no, tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm thì tụ lại mở một buổi họp nhỏ ngắn gọn trước khi đi ngủ.
Cuộc họp do Phòng Du làm chủ trì. Dù sao thì hiện tại cô cũng phải gánh vác trách nhiệm cho cả cái “gia đình nhỏ” này nên trong đầu đã nghĩ sẵn rất nhiều chuyện.
Cô nghiêm túc nói:
“Giờ chúng ta đều biết rồi – các loài động thực vật biến dị chính là nguồn tích điểm lớn nhất. Mà tích điểm thì lại có thể đổi ra vô số nhu yếu phẩm giúp chúng ta sống sót. Vậy nên kiếm được tích điểm là việc quan trọng hàng đầu mỗi ngày. Nhưng, chỉ dựa vào tích điểm để đổi đồ thì cũng không ổn. Tích điểm khó kiếm, mà giá trong cửa hàng lại hơi cao. Nếu cứ dựa vào đó mãi thì chưa chắc điểm kiếm được đủ bù cho chi tiêu. Cho nên, khi tận thế vẫn chưa hoàn toàn nuốt chửng mọi thứ, vật tư còn chưa cạn sạch, chúng ta nên tranh thủ ra ngoài thu thập thêm càng nhiều đồ cần thiết càng tốt.”
Sở Diệu nghe xong, gật đầu ngay không chút do dự:
“Tôi đồng ý.”
Phòng Du quay sang nhìn Lục Miểu Miểu. Lục Miểu Miểu không ngờ Phòng Du lại coi trọng ý kiến của mình, thoáng lúng túng:
“Tôi… thật ra… vẫn chưa biết dùng dị năng thế nào. Cảm giác dị năng của tôi hình như chẳng có tí lực công kích nào hết.”
Cô nói có phần ỉu xìu. Phòng Du nghĩ đến việc dị năng của Miểu Miểu là hệ Thủy – có lẽ vì trước tận thế, mọi người sống trong môi trường yên bình nên không ai hình dung được “nước” có thể dùng để chiến đấu ra sao. Nên chuyện Lục Miểu Miểu chưa phát huy được năng lực cũng là dễ hiểu. Dù sao bản thân Phòng Du cũng đâu có dị năng gì nên cô cũng không thể chỉ dạy được.
Nhưng mà…
Phòng Du đưa ánh mắt nhìn sang Sở Diệu.
Còn không phải là đang có sẵn một thiên tài biết vận dụng ba loại dị năng linh hoạt – từ đánh nhau ngoài đường đến nấu mì trong bếp đều thành thục như vậy đó sao?
Thế là cô vỗ tay quyết định luôn:
“Vậy nhé, mai tụi mình dậy sớm, đi siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi gần đây gom vật tư, lấy được càng nhiều càng tốt. Nhưng nếu đồ quá nặng, thì không nên miễn cưỡng làm gì. Trên đường về, nếu gặp xác động thực vật biến dị thì cũng nhặt về đổi tích điểm luôn, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tiện thể trong lúc đánh quái có thể luyện dị năng cho Miểu Miểu luôn. Chuyện đó giao cho Sở Diệu cậu phụ trách nhé! Không ai phản đối đúng không? Không có thì đi ngủ thôi!”
Lục Miểu Miểu: ……
Sở Diệu: ???
Sáng hôm sau, Phòng Du kéo cả Sở Diệu và Lục Miểu Miểu dậy, đem toàn bộ ba lô, vali, túi hộp trong nhà có thể dùng để đựng đồ đều lôi ra hết. Đến mức còn mang theo cả một tấm khăn trải giường cũ nát.
Lục Miểu Miểu không nhịn được thắc mắc:
“Cái này mang theo làm gì vậy?”
Phòng Du mặt mày tỉnh bơ, đáp rất hợp tình hợp lý:
“Dùng để gói xác động thực vật biến dị đem về đổi tích điểm chứ gì nữa, gói được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Thế là mỗi người mang theo một cái ba lô, cùng một chiếc xe đẩy bằng tay và hai cái vali lớn, xuất phát tiến về phía siêu thị trong trấn.
Trước khi rời khỏi nhà, Phòng Du đã dùng số tích phân còn lại để gia hạn vòng bảo hộ thêm 3 giờ cho căn phòng, vì hôm trước cô đã mua vòng bảo hộ 24 giờ nên hiện vẫn còn thời gian dư. Nên lần này chỉ cần gia hạn thêm chút nữa là đủ để nhóm của cô ra ngoài và quay về an toàn. Ngoài ra, để tiết kiệm tích phân, Phòng Du cũng chỉ gia hạn thêm vòng bảo hộ cá nhân 3 giờ cho mình. Khi gần hết thời gian, cô sẽ tiếp tục gia hạn sau.
Siêu thị gần nhà Phòng Du nhất chỉ cách khoảng một cây số – không quá xa, nhưng trong thời điểm tận thế thì “gần” không có nghĩa là “an toàn”. Không ai biết liệu trên đường đi có bị động thực vật biến dị mai phục hay không, chỉ chờ có người đi ngang qua là nhào ra vồ lấy ăn sống nuốt tươi.
Vì vậy, để bảo đảm an toàn, ba người lập thành đội hình hình tam giác nhỏ – Sở Diệu có năng lực chiến đấu mạnh nhất đi đầu mở đường. Nếu gặp nguy hiểm, anh có thể phản ứng kịp thời. Còn Phòng Du và Lục Miểu Miểu thì đẩy xe đi song song phía sau. Vì vòng bảo hộ có phạm vi nhất định, Phòng Du yêu cầu Lục Miểu Miểu đi sát bên mình để cả hai cùng được bảo vệ. Như thế, họ sẽ hạn chế được rủi ro bị đánh lén từ phía sau.
Nhờ có sự phối hợp này, lần ra ngoài lần này của Phòng Du không còn cảm giác run rẩy như hôm trước. Cả ba rất nhanh đã đến khu vực gần siêu thị.
Tuy nhiên, từ xa, Phòng Du đã phát hiện siêu thị có người — không chỉ có người đang thu gom vật tư bên trong mà còn có mấy người canh giữ ngay ngoài cửa, bộ dạng dữ tợn như thể đã tuyên bố nơi này là địa bàn riêng, không cho ai lại gần.
“Có người ở siêu thị rồi.” – Lục Miểu Miểu lên tiếng.
Cả ba nhìn thấy ở cửa có vài người canh chừng, mà bọn họ cũng đã phát hiện nhóm Phòng Du. Trong đó, một gã đầu trọc hung dữ trừng mắt lườm bọn họ, ý cảnh cáo rất rõ ràng: Đừng có mà lại gần, nếu không đừng trách tụi tao không khách sáo!
Phòng Du để ý thấy ít nhất ba bốn người đang canh cửa, nhìn kiểu gì cũng là dị năng giả. Chưa kể bên trong siêu thị không biết còn bao nhiêu người nữa. Nhóm của cô chỉ có ba người, mà thật sự có thể chiến đấu chỉ có một mình Sở Diệu. Cô thì miễn bàn, còn Lục Miểu Miểu cũng chẳng khác nào gà mờ. Nếu thật sự xung đột xảy ra, Sở Diệu có mạnh mấy cũng không thể một mình đánh được cả đám.
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Phòng Du đành tiếc nuối nói:
“Đi thôi, ở đây nhiều người quá, chúng ta tranh không lại, đổi chỗ khác vậy.”
Nhưng điều mà Phòng Du không biết là — chính quyết định rút lui của cô lại khiến đám người kia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tên đầu trọc gật đầu nói:
“May mà bọn họ đi rồi. Nhìn thì chỉ có ba người, nhưng lại dám mang theo nhiều rương đồ thế kia, chắc chắn đều không đơn giản. Nếu thật sự xung đột, chưa chắc chúng ta đã thắng, có khi lại thiệt hại nặng. Tiểu Bạch, vào xem bên trong thu gom tới đâu rồi, bảo mấy đứa kia nhanh lên. Kéo dài thêm nữa, ai biết nhóm tiếp theo tới chỉ ba đứa như vầy không!”